13
Tôi thích Thẩm Thanh Vọng, nhưng không thích đến mức cam tâm trở thành người nữ phụ tâm cơ hoặc có lẽ là bởi vì đã biết nội dung câu chuyện, không muốn để cho mình rơi vào hoàn cảnh kia.
Cảm giác bực bội lập tức xông lên đầu, tôi ngậm miệng không trả lời vấn đề này.
Thẩm Thanh Vọng thấy thế châm chọc nở nụ cười: “Hề hề, tâm của em cũng thật cứng rắn.”
Hắn cũng không hỏi vấn đề tương tự nữa, dường như muốn thành toàn ý nghĩ mẹ quý nhờ con lúc trước.
Thẩm Thanh Vọng làm không biết mệt mà tôi đã sớm mệt mỏi không mở mắt ra được.
Cuối cùng chỉ cảm thấy hắn ôm tôi đi vào phòng tắm, tôi giống như còn lầm bầm nói một câu, nhưng đã không nhớ rõ nói cái gì.
Khi tôi dậy, Thẩm Thanh Vọng đã không còn ở trong trang viên, nhưng còn Lâm Chi ở đây.
Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy đưa quần áo mới mua tới.
“Cô Kiều, hôm nay Thẩm tổng đã xin nghỉ giúp cô, cô thay quần áo trước đi.”
Tôi nhận lấy quần áo, vội vàng đi vào trong phòng vệ sinh, bộ dáng này của tôi và Lâm Chi gặp nhau, thế nào cũng rất xấu hổ.
Tôi thay quần áo xong đi ra, Lâm Chi lại mở miệng: “Có phải cô Kiều cũng biết nội dung vở kịch rồi không?”
Cô ấy cũng biết?
Vẻ mặt tôi đề phòng nhìn cô ấy, cũng không rõ Lâm Chi đối với tôi có thù ý gì hay không.
“Cô Lâm muốn nói gì?”
“Cô Kiều, không cần đề phòng như vậy, hôm nay tôi tới là bởi vì Thẩm tổng bảo tôi tới đưa cô về, cùng với việc anh ấy muốn tôi giải thích với cô về quan hệ giữa tôi và anh ấy.”
“Cô Kiều, tôi có bạn trai, tôi không thích Thẩm tổng, mà người anh ấy thích vẫn luôn là cô.”
Lâm Chi nói cô ấy đã sớm biết mình là nữ chính, cũng đã sớm nghe được những người kia nói, khi những người kia miêu tả bộ dáng Thẩm Thanh Vọng thì cô ấy một chút chờ mong cũng không có, khi đó cô ấy cũng đã thích anh trai hàng xóm đối diện nhà cô.
Cô ấy từng giãy dụa, trong câu chuyện của cô ấy, anh trai hàng xóm của cô càng giống trúc mã hơn, mà Thẩm Thanh Vọng lại là thứ trời giáng.
Cuối cùng trái tim cô ấy hướng về anh trai hàng xóm của mình.
“Cô Kiều, Thẩm tổng chưa phỏng vấn được tôi đã rời đi, còn nói rõ nội dung vở kịch ban đầu không còn tồn tại.”
“Cũng là ngày đó tôi và anh trai hàng xóm của tôi ở cùng một chỗ, cô không ngại thì hãy quên đi nội dung của câu chuyện cũ, làm theo con tim đi.”
Tôi trầm mặc thật lâu, chuyện này ở trong đầu tôi còn cần tiêu hóa, nội dung vở kịch rốt cuộc là bắt đầu sụp đổ từ đâu tôi cũng không rõ lắm.
Là lúc Lâm Chi thức tỉnh? Là lúc tôi tận mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Vọng có ham muốn chiếm hữu rất mạnh? Hay là lúc tôi thức giấc?
14
Lâm Chi kéo tôi đến Thẩm thị, cô ấy nói: “Có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi còn phải lén quan sát mới biết được.”
Thư ký của Thẩm Thanh Vọng không chỉ có một mình Lâm Chi, khi các thư ký khác nhìn thấy tôi muốn đi nói bậy với Thẩm Thanh Vọng, lại bị Lâm Chi ngăn lại.
Lâm Chi ghé vào tai bọn họ nói vài câu, bọn họ liền xoay người trở lại vị trí làm việc của mình.
Lâm Chi kéo tôi lại mở một khe hở trong phòng làm việc của Thẩm Thanh Vọng.
Không chỉ Thẩm Thanh Vọng ngồi ở bên trong, Tạ nhị thiếu gia mật báo với tôi cũng ở đây, còn có một thiếu gia Tiêu gia khác Tiêu Dịch cũng ở đây.
Cửa phòng làm việc bị mở ra một khe hở, âm thanh bên trong cũng truyền ra, Tạ nhị thiếu ôm bụng cười nhạo Thẩm Thanh Vọng.
“Tôi nói chứ, khi còn bé cậu che giấu có ích lợi gì, người ta còn không phải từ chối mà.”
“Sao cậu lại nghĩ đến chơi trò anh trai em gái vậy? Lần này chơi vui chưa.”
Thẩm Thanh Vọng đá hắn một cước: “Tôi vốn cho là kế hoạch tốt, toàn bộ bị cậu phá hỏng, Tạ Thanh Viễn, nếu không là do cậu mật báo, tôi và Hề Hề có cần phải biến thành như bây giờ không?”
“Thanh Vọng, chiêu này của cậu quả thật không đủ cao tay, Kiều Hề Du lại không ngốc, những thiếu gia kia đối với cô ấy tránh còn không kịp, không bao lâu cô ấy cũng sẽ biết.”
Tạ nhị thiếu phụ họa theo lời Tiêu Dịch: “Đúng vậy, là chính cậu làm rối loạn trận tuyến lại còn không biết xấu hổ trách tôi.”
Thẩm Thanh Vọng nghe bọn họ nói xong nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương: “Sau lần đó Hề Hề vẫn trốn tránh tôi, tôi làm thế nào cũng không đúng, không phải chỉ có thể làm như vậy trước sao?”
“Tôi hy vọng tối hôm qua có thể thành công, đến lúc đó nếu có con, nói không chừng Hề Hề có thể nhìn tôi một cái.”
Tạ nhị thiếu và Tiêu Dịch đều phì cười, hơn nữa Tạ nhị thiếu cười rất ngang ngược.
Lâm Chi nói đúng, không thể chỉ nhìn bề ngoài, Thẩm Thanh Vọng bề ngoài rất lãnh đạm, một người đàn ông rất cấm dục, không nghĩ tới sau lưng lại có tâm cơ như vậy.
Tôi hiện tại vẫn không biết hắn tối hôm qua là đang giúp tôi “Mẹ quý nhờ con”, hay là hắn nghĩ “Cha quý nhờ con”.
15
Tôi vỗ vỗ tay Lâm Chi: “Thẩm Thanh Vọng bảo cô lái xe đưa tôi về sao?”
Lâm Chi kinh ngạc há miệng: “Đúng đúng đúng, cô phải về? Không đi vào sao?”
Tôi lắc đầu: “Không vào, bây giờ mà tôi đi vào, Thẩm Thanh Vọng ở trước mặt bọn họ còn mất mặt hơn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLâm Chi vẻ mặt miễn cưỡng: “Được rồi, vậy tôi đưa cô trở về, cô trở về nhà mình hay là trở về Thẩm gia?”
“Thẩm gia.”
Động tác của Lâm Chi rất nhanh, tôi vừa nói xong cô ấy liền kéo tôi ra khỏi Thẩm thị.
Cô ấy lái xe rất ổn, sau khi đưa tôi đến Thẩm gia liền trở về Thẩm thị làm việc.
Tôi xin nghỉ, Tiểu Tô hôm nay cũng không đi, dì Tề nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc.
“Hề hề, không phải Thanh Vọng nói hôm nay con không rảnh sao? Sao lại tới nhà mẹ nuôi?”
Kỳ thật hôm qua tôi đã cảm thấy hơi mệt mỏi, hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút.
Tôi nhận lấy một ít hoa từ trong tay dì Tề rồi cùng nhau cắt tỉa.
Lúc này Tiểu Tô chạy tới, cô bé ôm lấy tôi: “Thím, thím tới rồi!”
Cách gọi của Tiểu Tô làm tôi và dì Tề đều sợ, vài giây sau dì Tề ý vị sâu xa nhìn tôi.
Tôi buông những bông hoa kia vội vàng xua tay: “Không phải không phải, mẹ nuôi đừng hiểu lầm, cách gọi của Tiểu Tô không phải do con dạy.”
Dì Tề cười cười: “Mẹ hiểu”.
Sau đó ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Tô: “Tiểu Tô đây là ai dạy con gọi như vậy hả?”
“Chú, chú ấy nói chú ấy theo đuổi thím Hề Hề, còn nói thím Hề Hề là thím tương lai của cháu.”
Thẩm Thanh Vọng điên rồi, tôi hối hận lúc trước đã để lại mặt mũi cho hắn.
Ý cười của dì Tề càng sâu: “Hề Hề, lần này cũng không phải dưa xanh không ngọt.”
Thẩm Thanh Vọng trở về thấy tôi ở Thẩm gia thì dừng bước một chút, tiếp theo là giả bộ như không có việc gì.
“Hề Hề, con nói xem có kỳ lạ không, mười mấy người xem mắt đều tránh xa.”
Chuyện xem mắt tôi đã nói với dì Tề, hôm nay dì ấy nói như vậy chính là cố ý nói cho Thẩm Thanh Vọng nghe.
Lúc này Thẩm Thanh Vọng vẫn ngồi yên, thậm chí còn bình tĩnh dùng máy tính bảng xử lý công việc.
16
Dì Tề sao có thể từ bỏ, dì ấy lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp.
“Không sao, mẹ nuôi còn có người khác, mẹ xem con thích người nào.”
Dì Tề giả vờ chọn tôi, Thẩm Thanh Vọng tắt máy tính bảng đứng dậy rút đi những tấm ảnh kia.
“Những thứ mẹ giới thiệu cho em ấy đều không tốt bằng con, sao mẹ không tác hợp con và em ấy?”
Ngày hôm qua sau khi ngả bài hắn cũng lười ngụy trang nữa, tôi chống lại ánh mắt của hắn, thế nhưng ở trong mắt hắn thấy được một tia ấm ức.
“Thẩm Thanh Vọng, nếu con thích thì cứ theo đuổi đi, sau lưng làm những việc này, còn không cho mẹ tiếp tục tìm kiếm đối tượng cho Hề Hề sao?”
Lần này chú Thẩm ngồi ở một bên liên tục gật đầu, hoàn toàn đứng ở một bên với dì Tề.
Ngực Thẩm Thanh Vọng phập phồng dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tóm lại sau này mẹ không được tìm kiếm đối tượng cho Hề Hề nữa.”
“Mẹ cứ kiếm đấy.”
Nhìn bộ dáng đắc ý của dì Tề tôi có chút muốn cười, thiếu chút nữa nhịn không được sẽ cười ra tiếng.
Thẩm Thanh Vọng tức giận chạy thẳng lên lầu, giờ cơm cũng không xuống.
Dì Tề bĩu môi với chú Thẩm: “Tức giận thành như vậy sao? Tính tình cũng không biết giống ai.”
“Hề Hề, con lên lầu hỏi một chút, nếu nó không xuống ăn thì đừng ăn.”
Tôi gật đầu đi lên lầu, Thẩm Thanh Vọng đang ở thư phòng, sau khi tôi gõ cửa thì hắn ta tới mở, tôi còn chưa mở miệng hắn ta đã ôm tôi vào thư phòng.
Đóng cửa khóa trái, động tác thành thạo giống như lần trước.
Tôi bị hắn ôm vào lòng: “Lần này tính trút giận sao?”
Lâm Chi sẽ nói với hắn, hắn cũng nhìn ra dì Tề cố ý.
Hắn làm bộ như này cũng là cố ý, hắn đang thăm dò, nếu như tôi đi lên tìm hắn, chính là tôi đồng ý ở cùng một chỗ với hắn.
“Anh chính là một tên tâm cơ, cố ý không xuống mà lại chờ em đi lên.”
Bên tai truyền đến âm thanh của Thẩm Thanh Vọng đang buồn cười: “Lần này là em tự mình lựa chọn đi lên.”
“Hơn nữa nhiều người như vậy, anh cũng không dễ làm chuyện xấu, đành phải lừa em lên.”
Ở thư phòng tôi và Thẩm Thanh Vọng cọ xát một lúc lâu mới xuống lầu ăn cơm.
Đương nhiên hắn tránh không được bị dì Tề quở trách một trận.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.