5
Dì Tề cúi đầu: “Nhưng dì đã đồng ý với Vãn Âm là phải chăm sóc con thật tốt.”
Trong đầu tôi chợt lóe lên: “Dì Tề, hay là con làm con nuôi của dì, con nuôi không thể tốt hơn con dâu sao? Ở cùng một chỗ với anh Thanh Vọng không chắc sẽ vui vẻ, nhưng làm con nuôi của dì con nhất định sẽ vui vẻ.”
Làm con gái nuôi của dì Tề, làm em gái Thẩm Thanh Vọng, hẳn là có thể bảo vệ tính mạng.
Dì Tề vỗ đùi: “Đúng vậy, sao dì không nghĩ tới chứ.”
Sau khi nhận dì Tề làm mẹ nuôi, tôi định trở về, nhưng dì Tề nhất định muốn giữ tôi lại ăn cơm.
Dì ấy nhìn ra là tôi đang do dự cái gì: “Không sao, bình thường Thanh Vọng không về nhà ăn cơm, có thể là chê mẹ với cha nuôi của con là hai người ầm ĩ.”
Tôi tin lời dì Tề, nhưng ăn được một nửa Thẩm Thanh Vọng đã trở lại.
Tôi nhanh chóng nuốt hai miếng chuẩn bị rời bàn: “Mẹ nuôi, con ăn no rồi, con về trước đây, ngày mai còn có tiết.”
Thẩm Thanh Vọng dừng động tác xắn tay áo, sau đó chuyển tầm mắt đến dì Tề: “Mẹ nuôi?”
“Đúng vậy, mẹ nhận Hề Hề làm con gái nuôi, nhiều năm như vậy mẹ vẫn muốn có con gái.”
“Sao? Con có ý kiến gì?” Dì Tề nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Vọng.
Thẩm Thanh Vọng tiếp tục xắn tay áo, giọng nói không hề để ý: “Không có ý kiến, mẹ vui vẻ là tốt rồi.”
Sau khi ăn xong, tôi cũng không thể trở về như ý nguyện, dì Tề trái một câu “Quá muộn, trở về không an toàn” phải một câu “Ngủ lại Thẩm gia”, Thẩm Thanh Vọng cũng không biết ăn phải cái gì, cũng ở bên cạnh phụ họa.
Nói đến mức tôi cũng có chút ngượng ngùng nếu từ chối, đành phải đồng ý ngủ lại.
Không biết dì Tề là cố ý hay là không nghĩ nhiều như vậy.
Phòng của tôi sắp xếp ở cùng tầng với Thẩm Thanh Vọng, hắn ở phòng chính, tôi ở phòng phụ.
Lúc này hắn tựa vào cửa phòng tôi, nhìn giúp việc dọn dẹp bên trong phòng.
Hắn trở về, nhìn tôi đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại: “Ngủ ngon, em gái Hề Hề.”
Lời này của hắn giống như có chút không bình thường, tôi mỉm cười: “Anh cũng vậy, anh Thanh Vọng.”
Một giây sau khi tôi nói xong, sắc mặt Thẩm Thanh Vọng tối đi rất nhiều, mặt không chút thay đổi đi đến trước cửa phòng của mình, mở cửa, đi vào, đóng cửa liền mạch lưu loát.
Tôi không để ý đến hành vi kỳ lạ của hắn, tiếp tục chờ người giúp việc dọn dẹp phòng.
Không thể không nói, người giúp việc làm việc ở Thẩm gia động tác rất nhanh, không bao lâu đã dọn dẹp xong một căn phòng, làm như tôi muốn thường trú luôn ở Thẩm gia.
Đêm khuya, cửa phòng của tôi bị gõ vang, tôi buồn ngủ tới mức không chịu nổi nên chẳng thèm để ý tới, nhưng tiếng gõ cửa có tiết tấu vẫn truyền vào lỗ tai của tôi.
Tôi mơ mơ màng màng bò dậy mở cửa, đang định nói cái gì thì một bàn tay liền nắm lấy hàm dưới của tôi, môi lạnh hôn xuống.
6
Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Thẩm Thanh Vọng.
Hắn hôn rất dữ dội, tôi dùng hết sức lực giãy dụa nhưng không nhúc nhích được một chút nào cả.
Lúc này, trong đầu tôi không tự giác nhớ tới những người kia đã nói qua nội dung vở kịch.
Tôi không đi theo nội dung của truyện nữa, truyện vẫn không thay đổi? Chẳng lẽ tôi không thoát khỏi vận mệnh bi thảm trong truyện?
Đại khái là nhận ra tôi khóc, hành động cưỡng chế của Thẩm Thanh Vọng dừng lại.
Hắn thở dài, giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi: “Không muốn ở bên anh như vậy sao?”
Tôi lắc đầu: “Em hiện tại không có nghĩ nhiều như vậy, chuyện ngày hôm qua là em không đúng, em chỉ là…… không muốn đâm lao phải theo lao.”
Thẩm Thanh Vọng vuốt tóc tôi: “Hôm nay là anh mất lý trí, tiếp tục ngủ đi.”
Sau khi xác nhận không có bóng dáng của Thẩm Thanh Vọng nữa, tôi đóng cửa lại, chân tôi lập tức mềm nhũn.
Nhìn bên ngoài đùi phải bị bầm tím, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thẩm Thanh Vọng hôn tôi, tôi không chỉ nghĩ đến những âm thanh đó, mà còn nghĩ đến một số ký ức khi còn bé.
Khi còn bé, hắn cũng rất sợ tôi khóc, khi đó hắn coi tôi là em gái, rất biết chăm sóc tôi. Bởi vậy, dưới tình thế cấp bách tôi định đánh cược một phen.
Đồng thời tôi cũng nhớ tới Thẩm Thanh Vọng từ nhỏ đã tồn tại ham muốn chiếm hữu.
Chìm đắm với hắn thì tôi sẽ chết, hắn còn là nam chính của cuốn truyện này.
Hơn nữa tôi đối với hắn cũng không phải là quá thích.
Ngày hôm sau, lúc tôi xuống lầu ăn sáng, Thẩm Thanh Vọng đã đến công ty.
Dì Tề bảo tài xế nhà họ Thẩm đưa tôi đến lớp dạy vũ đạo.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMấy ngày sau dì Tề luôn gọi điện thoại bảo tôi đến Thẩm gia, tôi không ôm tâm lý may mắn nữa, cho nên tôi tìm cớ từ chối dì Tề.
Nhưng dì Tề đối với tôi rất tốt, tôi cũng không muốn phụ lòng dì ấy, thỉnh thoảng liền hẹn dì ấy cùng đi dạo phố, uống trà chiều, nhưng đi tới Thẩm gia là không thể nào.
7
Trốn tránh như vậy được hơn một tháng.
Khi tôi dạy các bạn nhỏ khiêu vũ, một giáo viên khác, Tô Mạn đột nhiên mở cửa đi vào.
“Hề Du, có người tìm cô, có một cô bé muốn học vũ đạo, phụ huynh chỉ đích danh muốn cô dạy.”
Tôi cầm điện thoại di động nhìn thời gian còn lại, còn vài phút nữa là bọn trẻ tan học.
“Mạn Mạn, cô bảo họ chờ thêm mấy phút được không? Lớp học này cũng sắp tan học rồi.”
Tô Mạn đến gần tôi, tới gần bên tai tôi nói: “Cô vẫn là nên đi xem một chút đi, tôi nói không được, còn lại vài phút tôi giúp cô thay một chút.”
Cô ấy đã nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể gật đầu, xoay người nói chuyện với những bạn nhỏ kia rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tôi đi tới cửa phòng nghỉ, sau khi nhìn thấy người ngồi trên sô pha, tay mở cửa dừng lại tại chỗ.
Thẩm Thanh Vọng ngồi trên sô pha, hắn đeo tai nghe đang nói chuyện, hình như là đang nói chuyện công việc.
Ngồi bên cạnh hắn là một cô bé, bên cạnh cô bé là một cô gái ăn mặc nghiêm chỉnh, người kia đại khái chính là nữ chính trong truyện.
Thẩm Thanh Vọng thấy tôi đến, nói vài câu trong tai nghe rồi tháo tai nghe xuống đứng lên.
Hắn lôi kéo cô bé đi tới, tôi cười nói: “Anh Thanh Vọng, sao anh lại tới đây?”
“Con của chị họ anh, vợ chồng họ muốn có không gian riêng cho nên lần nghỉ hè này dự định đưa con đến Bắc Kinh.”
“Mẹ anh – – mẹ nuôi của em, chắc là có gửi tin nhắn nói muốn đưa Tiểu Tô đến chỗ em học vũ đạo.”
“Mẹ nuôi” từ trong miệng hắn nói ra giống như có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tôi mở điện thoại ra, thật đúng là thấy dì Tề gửi tin nhắn cho tôi.
Mà Thẩm Thanh Vọng chỉ có hai chị họ, có thể làm cho hắn làm như vậy cũng chỉ có chị Thanh Thanh.
Đối với chị Thanh Thanh tôi có chút ấn tượng, trước kia khi tôi và mẹ tôi ở Thẩm gia chơi, chị Thanh Thanh cãi nhau với cha mẹ rồi chạy tới Thẩm gia ở vài ngày.
8
Sau khi giao Tiểu Tô cho tôi, Thẩm Thanh Vọng vẫn chưa có ý định rời đi.
Bộ dáng bình tĩnh tự nhiên của hắn khiến cô gái phía sau có chút gấp gáp, cô ấy đi tới nhắc nhở.
“Thẩm tổng, một giờ sau còn phải ký hợp đồng, anh…”
Thẩm Thanh Vọng lạnh lùng gật đầu nhưng chân cũng không nhúc nhích.
Được rồi, hãy chắc chắn cô ấy là nữ chính, vì tôi lại nghe thấy những giọng nói đó.
[A a a, đồ Tu La tràng, nam chính ngây thơ biến thành cẩu nam nhân.]
[Huhuhu, Lâm Chi nhà chúng ta vẫn nên chạy đi, đừng tới gần nam chính.]
[Kích thích quá, tôi đang suy nghĩ nam chính như vậy kịch bản cũ còn tiến hành được sao? ]
[Nữ phụ lúc này ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy dục vọng chiếm hữu chết tiệt trong mắt nam chính.]
Tay tôi run lên, lần này không chỉ biết tên nữ chính, còn biết Thẩm Thanh Vọng lại phát điên.
Tôi ngẩng đầu ra vẻ không biết gì: “Anh Thanh Vọng, anh mau đi làm đi, anh yên tâm, Tiểu Tô em sẽ chăm sóc tốt.”
Thẩm Thanh Vọng trầm mặc một hồi lâu, sau đó “Ừ” một tiếng, tiếp theo hắn sải bước rời khỏi phòng nghỉ.
Lâm Chi vội vàng đi tới: “Chào cô, tôi là thư ký của Thẩm tổng, tên Lâm Chi.”
Cô ấy đưa tới một tấm danh thiếp: “Phía trên có phương thức liên lạc của tôi, nếu Tiểu Tô có vấn đề gì cô có thể gọi điện thoại cho tôi…”
Cô ấy dừng lại.
“Nếu như không liên lạc được với Thẩm tổng hoặc là mẹ của Thẩm tổng.”
Tôi cười tiếp nhận: “Được, cô Lâm mau qua đi, thời gian quả thật có chút gấp.”
Lâm Chi gật đầu chạy tới bên cạnh Thẩm Thanh Vọng.
Buổi chiều tôi không có tiết, vốn muốn trở về, nhưng tôi dạy những đứa trẻ kia cũng đã dạy được chút ít, cho nên tôi muốn kèm riêng cho Tiểu Tô để con bé ngày mai có thể theo kịp.
Thấy Tiểu Tô học không tệ, tôi gọi điện thoại cho dì Tề.
Không nghĩ tới người tới đón Tiểu Tô chính là Thẩm Thanh Vọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.