1
Ta vào cung đứng chờ trước cửa Ngự thư phòng, Tấn Diệp bị gọi vào, thái giám hầu hạ Hoàng thượng còn chu đáo mang ghế đến cho ta.
Ta đứng nghiêm chỉnh theo lễ nghi.
Khi Tấn Diệp đi ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn ta, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn.
Hoàng hậu nương nương đi theo sau, thấy ta thì mỉm cười: “Ninh Ninh à, Tấn Diệp chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi đừng để trong lòng.”
Ta hành lễ cáo từ.
Còn tưởng rằng hắn thật sự không lưu luyến chút nào với ngôi vị hoàng đế này chứ?
Xem ra chân ái cũng chỉ như vậy.
Sở Mộc Mộc náo loạn một hồi lâu nhưng đều không liên quan đến ta.
Thậm chí, tai mắt trong cung còn nói, Tấn Diệp muốn thái tử phi và trắc phi cùng ngày vào phủ.
Cười rụng cả răng, Sở Mộc Mộc dựa vào đâu mà cho rằng ta phải nhượng bộ?
Sở Mộc Mộc dựa vào đâu mà làm trắc phi?
Dựa vào bài thơ “Tương tiến tửu” mà nàng đọc? Hay dựa vào câu “Một đời một thế một đôi người” mà nàng nói?
Đại hôn rất mệt mỏi, ta đội lên đầu cái mũ phượng nặng trịch đến tân phòng, chỉ thấy cổ sắp gãy đến nơi.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Tấn Diệp mới chậm rãi vang lên.
Ta ra hiệu cho Xuân Từ, Xuân Từ bỏ thuốc vào rượu hợp cẩn của chúng ta.
Hỉ ma ma hướng dẫn chúng ta làm xong nghi lễ cuối cùng.
Tấn Diệp ngồi nghiêm chỉnh bên giường, nhìn vào mắt ta không có một chút dịu dàng nào, thật ra ta cũng rất khó hiểu.
Trước kia hắn chỉ nhìn mình ta, ngày đêm mong mỏi được rước ta về phủ, thiếu niên ấy đã biến thành bộ dạng này từ lúc nào.
Ta vì hắn mà học lễ nghi, nấu canh, thêu túi thơm.
Nhưng từ khi hắn đến phủ Tấn quốc công của ta để hủy hôn, khiến ta trở thành trò cười cho cả thành thì chút dịu dàng duy nhất đó cũng không còn.
Đợi mọi người lui hết, Tấn Diệp tức giận nhìn ta, quay người định bỏ đi.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Điện hạ đêm nay nếu rời đi, thì đặt thể diện của phủ Tấn quốc công ta vào đâu? Điện hạ thật sự muốn đối xử với ta như vậy sao? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”
Tấn Diệp quay lại nhìn ta, trong mắt vẫn còn một tia lý trí, còn có cả sự hổ thẹn.
Ta vứt bỏ chút dịu dàng cuối cùng, áy náy? Cả đời này, Thu Ninh ta không cần nhất chính là sự áy náy!
Thuốc phát huy tác dụng, lý trí của Tấn Diệp đã hoàn toàn mất hết.
Hắn cũng biết trong rượu vào đêm động phòng sẽ có bỏ thứ gì đó, ta chỉ đổi sang loại thuốc có hiệu quả mạnh hơn một chút.
Xong việc, Tấn Diệp ngủ say, toàn thân ta đau nhức nhưng vẫn dùng gối kê cao hai chân.
Dù không biết có tác dụng hay không nhưng ta phải đảm bảo có thai trước khi Sở Mộc Mộc vào phủ.
2
Vì sợ Sở Mộc Mộc làm gì đó trong ngày đại hôn của chúng ta, Hoàng hậu đích thân đưa Sở Mộc Mộc vào cung giam lại.
Tấn Diệp bước nhanh như bay, hẳn là hắn đã lâu không gặp Sở Mộc Mộc, nhớ lắm rồi.
Ta bị bỏ lại phía sau rất xa, Xuân Từ đỡ tay ta: “Nương nương, Thái tử điện hạ cũng quá…”
Ta liếc mắt lạnh lùng, đây là nơi nào, sao có thể tùy tiện nói bậy?
Xuân Từ vội vàng ngậm miệng.
Khi ta đến cung Hoàng hậu, Tấn Diệp đã đến từ lâu, đang vô cùng ngóng trông.
Hoàng hậu thấy ta như thấy cứu tinh, ta cười lạnh một tiếng.
Sở Mộc Mộc trong cung không mấy an phận nhưng vì là người trong lòng Tấn Diệp, Hoàng hậu cũng không muốn mẫu tử quá xa lạ, đành phải nhẫn nhịn không động đến nàng.
Tin tức báo về, Sở Mộc Mộc suýt nữa đã trèo lên giường Hoàng thượng, chỉ là Hoàng thượng thật sự không hứng thú với nữ nhân, tất nhiên, cũng không hứng thú với nam nhân.
Hoàng thượng chỉ hứng thú với chiến tích, là một minh quân thực thụ.
Không biết nếu một ngày nào đó Tấn Diệp biết được, sẽ nhìn nàng như thế nào?
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Ta từ từ đưa lên một bản danh sách: “Mẫu hậu, Đông cung lạnh lẽo, nhi thần muốn tìm cho điện hạ vài người tâm phúc.”
Tấn Diệp kinh ngạc nhìn ta, giật lấy bản danh sách, tên Sở Mộc Mộc hiển nhiên đứng đầu.
“Không ngờ ngươi lại bằng lòng?”
Ta cười cười: “Thần thiếp không phải là người không thể dung người, huống hồ, còn là người điện hạ thật lòng thích, chỉ là gia thế của Sở Mộc Mộc quá thấp, thần thiếp không thể cho nàng vị trí quá cao, điện hạ sẽ không trách thần thiếp chứ.”
Tấn Diệp vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, Sở Mộc Mộc đã nói, dù chỉ làm thị thiếp, chỉ cần được ở bên Cô là đủ rồi.”
Lừa quỷ, lúc trước còn nói cả đời một đôi, bây giờ lại nói ngay cả thị thiếp cũng được.
Xem ra ta định cho Sở Mộc Mộc làm Phụng nghi còn cao rồi, sớm biết vậy thì định cho làm thị thiếp.
“Chỉ là các quý nữ chưa học qua quy củ trong cung nên cần đưa đến Ty nghi cục để học lễ nghi, không biết ý của điện hạ và mẫu hậu như thế nào?”
Chiếm thế chủ động, mới có thể thuận lợi dắt mũi hắn.
Ta lại làm chu đáo, không ai có thể bắt bẻ được.
Tấn Diệp nhíu mày, Hoàng hậu gật đầu: “Thái tử phi nói rất đúng, nên như vậy.”
Tấn Diệp không nói nên lời, ta chỉ có thời gian hai tháng, nhất định phải sinh được đích trưởng tôn.
Các quý nữ đều là ta đã cẩn thận lựa chọn, đã thông qua tin tức từ lâu rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNửa tháng liên tiếp, Tấn Diệp vì áy náy đều nghỉ lại phòng ta, kinh nguyệt không đến đúng kỳ, ta biết thời gian đã gần.
Ở phủ nghe nói Sở Mộc Mộc ở Ty nghi cục liên tục mắc lỗi, nàng ta thỉnh thoảng đợi Tấn Diệp tan triều trên đường đi về rồi khóc lóc với Tấn Diệp.
Người đẹp trong lòng, Tấn Diệp sao có thể không đau lòng.
Nhóm quý nữ đầu tiên vào phủ trước, có đích nữ của phủ Thượng thư, đích nữ của phủ Tướng quân, vừa đến đã chiếm mất vị trí trắc phi.
Còn có Lương viên Lương đệ.
Ta phất tay cho Tấn Diệp đến phòng các phi tần khác, lười phải giả vờ giả vịt với hắn.
Đông cung nên trăm hoa đua nở chứ.
Đợi đến khi Sở Mộc Mộc vào phủ, đủ các loại mỹ nhân đã được đưa vào phủ.
Người dịu dàng nhỏ nhẹ, người nhiệt tình phóng khoáng, người lạc quan vui vẻ, người đầy mắt tình ý, người tài thơ tuyệt diệu…
Ta còn tìm cho Tấn Diệp một mỹ nhân mang phong cách dị vực, cái eo ấy, khi chân trần nhảy trên trống, thật sự như tiên nữ hạ phàm.
Không trách Tấn Diệp sủng ái liên tục năm ngày.
Ngày thứ hai vào phủ, khi Sở Mộc Mộc xoa bóp thắt lưng đi vào, hẳn là cuối cùng cũng được mỹ nhân trong lòng, Tấn Diệp sủng ái lắm.
Nhìn một phòng toàn oanh oanh yến yến, sắc mặt Sở Mộc Mộc thay đổi.
Nàng là người cuối cùng vào phủ, vốn tưởng rằng mình là người cuối cùng vào phủ lại được sủng ái đầu tiên, vốn muốn đến khoe khoang một phen.
Kết quả trong phòng chỉ còn có hai người không được sủng ái, vẫn là vì gia thế quá kém, ta mới để lại đến cuối.
3
“Ngồi đi, sau này mọi người đều là người một nhà, vì điện hạ, mong các tỷ muội hòa thuận.”
“Vâng, Thái tử phi nương nương.”
Đợi mọi người rời đi, quả nhiên Sở Mộc Mộc ở lại cuối cùng.
Ta cười nhạt: “Muội muội còn có chuyện gì muốn nói với bản cung sao?”
Sở Mộc Mộc trừng mắt nhìn ta: “Đều là ngươi làm! Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ dẫm lên đầu ngươi.”
Chuyện thú vị trong Đông cung quá ít, không có Sở Mộc Mộc, ta thật không biết tìm niềm vui ở đâu.
Nhưng học quy củ lâu như vậy, sao nàng vẫn không biết kiềm chế?
Một nữ xuyên không bình thường, lại đến trước mặt quý nữ thế gia được bồi dưỡng trăm năm để gào thét, nàng lấy tự tin ở đâu?
Đúng vậy, ta vẫn luôn phái người theo dõi nàng, nghe nàng nói gì về điện thoại, đồng hồ, phim ảnh, xuyên không…
Còn nói sau này nhất định sẽ khiến Tấn Diệp phế truất ta, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu.
Ta chậm rãi bước đến trước mặt nàng: “Muội muội đang nói gì vậy? Bản cung không hiểu.”
Trước khi nàng vào phủ, Tấn Diệp đã cố ý đến dặn dò ta, nhất định phải đối xử tốt với Sở Mộc Mộc.
Các phi tần vẫn chưa đi xa, ta cố ý đi sau cùng với Sở Mộc Mộc.
“Điện hạ mưa móc trải đều là chuyện rất tốt, muội muội muốn cả đời một đôi người, e là rất khó thực hiện.”
Có phi tần quay đầu nhìn chúng ta, chạm đến nỗi đau của Sở Mộc Mộc, quả nhiên nàng mất hết lý trí.
Mặt mày dữ tợn nhìn ta, đột nhiên giơ tay đẩy ta một cái, ta cân nhắc ngã ở bậc thang cuối cùng.
Xuân Từ kịp thời đỡ ta, hét lớn: “Nương nương.”
Ta vội vàng ôm bụng: “Xuân Từ, đau…”
Các phi tần chạy đến từng người một, Sở Mộc Mộc không thể tin được nhìn ta, trong mắt đầy phẫn hận.
Ta giấu hơn một tháng, chính là muốn tặng cho Sở Mộc Mộc một món quà lớn khi nàng vào phủ, cuối cùng cũng tặng được rồi.
Sở Mộc Mộc người này ngực to không não, tự cho mình là chân ái của Tấn Diệp, dễ nổi nóng bốc đồng, cực kỳ dễ bị kích động.
Ta đoán chắc nàng sẽ ra tay với ta, chỉ không ngờ lại đơn giản thô bạo như vậy, vốn còn định hôm nay nói ta có thai, chờ nàng ra tay.
Khi Tấn Diệp vội vã chạy về, ta đang mặt tái mét uống thuốc an thai, thấy Tấn Diệp, miệng liền mím lại, nước mắt rơi xuống.
Tấn Diệp đau lòng ôm lấy ta.
Nước mắt ấy, không cần nhiều, chỉ cần đúng lúc.
Ta xưa nay mạnh mẽ, khi nào trước mặt Tấn Diệp lại có dáng vẻ cúi đầu rơi lệ như thế này?
“Nàng có thai rồi sao còn ngốc nghếch không biết?”
Ta nằm trong lòng Tấn Diệp: “Thiếp biết lỗi rồi.”
Sở Mộc Mộc quỳ dưới đất khóc như mưa gọi điện hạ nhưng từ khi Tấn Diệp vào đến giờ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc nàng.
Thẩm trắc phi là đích nữ của phủ tướng quân tính tình thẳng thắn, lập tức tiến lên nói, liếc nhìn Sở Mộc Mộc: “Ngươi còn có mặt mũi khóc, nếu không phải ngươi đẩy Thái tử phi, Thái tử phi có thể ngã lăn xuống bậc thang không? Đứa bé có thể suýt không còn không?”
Liễu trắc phi của phủ Thượng thư lập tức thừa thắng xông lên: “Dù sao cũng là đứa con đầu lòng của điện hạ, ôi…”
Sở Mộc Mộc vội vàng giải thích, ngẩng đầu lên khóc đến mức ta thấy mà thương: “Điện hạ, điện hạ, thiếp sai rồi, thiếp thật sự không biết Thái tử phi nương nương có thai.”
Tấn Diệp há miệng, Thẩm trắc phi thấy Tấn Diệp có ý định xử lý nhẹ, lập tức nói: “Chẳng lẽ ý của ngươi là, Thái tử phi nương nương không có thai thì có thể đẩy sao?”
Ta thiếu chút nữa là đã vỗ tay khen nàng.
Nằm trong lòng Tấn Diệp: “Điện hạ, Sở Phụng nghi là người điện hạ yêu thương, lần này thiếp cũng không sao, đứa bé cũng không sao, chi bằng xử phạt nhẹ đi.”
Tấn Diệp quay đầu, khi nhìn ta, trong mắt là tình cảm nồng nàn không thể tan: ” Trước kia đều là cô trách oan nàng rồi.”
Ta lắc đầu, cả phòng phi tần lập tức luôn miệng gọi điện hạ.
Tiếng của Sở Mộc Mộc căn bản không thể truyền ra ngoài, vị phận thấp, ngay cả quỳ cũng không được quỳ ở hàng đầu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.