01
Ta giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Giấc mộng ấy quá mức chân thật, đặc biệt là nữ hài trong mộng có dung mạo giống ta như đúc, duy chỉ có đôi mắt là rất giống Tống Vân Trình.
Giọng nói của nàng khẩn thiết, tựa như muốn nói thêm điều gì, nhưng còn chưa kịp nói hết đã hóa thành một làn khói trắng rồi tan biến.
Tống Vân Trình cũng tỉnh, đưa tay ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ta: “Nghi Thoa, đừng sợ, ta ở đây.”
Hắn đưa tay dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta: “Nàng mơ thấy gì vậy?”
Ngọn nến vẫn cháy, phản chiếu ánh sáng lên tấm màn đỏ thẫm.
Ta điều hòa lại tâm trạng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
Tống Vân Trình lại ôm chặt lấy eo ta, thì thầm bên tai: “Sáng mai phải đến thỉnh an cha mẹ, hôm nay ta tạm tha cho nàng, nhưng sau này nương tử phải bù gấp đôi cho vi phu đấy.”
Mặt ta đỏ bừng, đá hắn một cái.
Tống Vân Trình ôm chặt hơn, như thể muốn hòa tan ta vào xương tủy hắn.
“Đã nói rồi, chúng ta sẽ yêu thương nhau cả đời, mãi mãi không rời xa. Ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.”
02
Ta không để giấc mộng đó trong lòng, chỉ cho rằng là nỗi bất an khi vừa mới thành hôn.
Hai năm sau khi cưới, ta không sinh được con, Tống Vân Trình cũng không tỏ ra nóng lòng.
Bà mẫu cũng không thúc giục, chỉ bảo chúng ta chăm sóc thân thể cho tốt.
Về sau, khi ta rốt cuộc mang thai, Tống Vân Trình mừng rỡ khôn cùng, ban thưởng bạc cho hạ nhân trong phủ còn nhiều hơn ngày lễ tết.
Ngay cả khi vào triều, hắn vẫn cười ngây ngô, khắp nơi khoe khoang với đồng liêu rằng thê tử của hắn đã có hỷ.
Thời điểm sinh nở ta bị khó sinh, trước mắt mơ hồ, chỉ nghe tiếng bà đỡ gào thét từng hồi. Khi ta tỉnh lại, thấy Tống Vân Trình vẫn ngồi bất động bên cạnh.
Hai mắt hắn thâm quầng, thấy ta tỉnh liền vội vã nói: “Phu nhân, may mà nàng không sao, nàng có biết lúc ta vào đây, trên giường đầy máu…”
“Phu quân sao lại vào đây?”
Giọng ta có chút khàn, Tống Vân Trình đỡ ta uống nước rồi mới nói: “Mẫu thân muốn ngăn cản, nhưng ta kiên quyết muốn vào bầu bạn với nàng.”
Hắn nhẹ nhàng bế đứa bé bên cạnh, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Đã bàn bạc từ trước, nữ nhi sẽ gọi là Minh Châu, viên minh châu trong tay chúng ta.”
Nghe nói là nữ nhi, mắt ta cũng đầy ý cười: “Không biết giống ai hơn, giống chàng hay giống ta?”
Ánh mắt Tống Vân Trình rực rỡ nhìn ta: “Bây giờ chưa thể nói, nhưng giống nàng tốt nhất, sau này nhất định sẽ là mỹ nhân nổi danh kinh thành.”
“Nghi Thoa, chúng ta chỉ cần một đứa con này thôi, đại phu nói nàng bị tổn thương cơ thể, ta sợ nàng lại xảy ra chuyện gì. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của nàng khi nằm trên giường, lòng ta đã trống rỗng. Nếu mẫu thân muốn có cháu trai, để nhị đệ cố gắng là được, ta chỉ cần Minh Châu là đủ rồi.”
Tống Vân Trình nói được làm được, tự mình uống thuốc tránh thai.
Ta lần đầu tiên thấy nam nhân uống thuốc, vô cùng kinh ngạc, Tống Vân Trình lại cười nói thuốc này là do thái y trong cung bốc, thuốc vốn có ba phần độc, hắn tình nguyện gánh độc ấy, không muốn ta chịu một chút tổn hại nào.
Minh Châu nằm trên giường, tò mò nhìn thế giới. Ta chọc ghẹo con, chợt nhớ tới giấc mộng ba năm trước.
Nữ hài trong mộng đó hiển nhiên chính là dáng vẻ của Minh Châu sau này.
Tống Vân Trình sẽ vì nữ nhân khác mà giết ta sao?
Nếu nói ra e rằng cả kinh thành sẽ cười rụng răng, ai mà không biết Tống đại nhân yêu thương thê tử như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay.
03
Minh Châu vừa tròn một tuổi, Đột Quyết xé bỏ hiệp ước, nhiều lần xâm phạm biên giới, Tống Vân Trình được lệnh theo Tam hoàng tử xuất chinh.
Ta thu dọn hành lý cho hắn, vuốt phẳng góc áo.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta, trong mắt tràn đầy lưu luyến: “Đợi ta trở về.”
Ta hơi nghiêng đầu lau đi nước mắt, lại trao bùa hộ thân cầu được ở chùa cho hắn, Tống Vân Trình đặt sát bên ngực.
Các bộ tộc Bắc Địch khó đối phó, lần xuất quân này kéo dài mãi.
Năm đầu tiên, hắn thường viết thư, trong thư toàn là nỗi nhớ nhung, còn gửi cho ta con thỏ gỗ do hắn tự tay làm, Minh Châu thích đến không rời.
Năm thứ hai, hắn hỏi Minh Châu cao bao nhiêu, có giống ta hơn không.
Năm thứ ba, hắn dặn ta hiếu kính cha mẹ, lo liệu gia đình.
Sang năm thứ tư…
Ta mở hộp thư, số thư gửi về càng lúc càng ít.
May mắn là cuối năm đó, đại quân rốt cuộc khải hoàn trở về.
Tống Vân Trình từ trong cung lĩnh thưởng trở về, phi ngựa xuống, quỳ gối trước cha mẹ thỉnh an.
Hắn đen hơn, cao lớn rắn rỏi hơn, trán còn có một vết sẹo.
Lão phu nhân nước mắt rưng rưng, đưa tay sờ mặt hắn, không ngừng run rẩy.
Tống Vân Trình nhìn thấy ta, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên xuân ý, hắn bước đến, dịu dàng nhìn ta: “Nghi Thoa, mấy năm nay đã vất vả cho nàng rồi.”
Minh Châu trốn sau lưng ta, tò mò nhìn hắn.
Ta cười dắt Minh Châu ra, chỉ vào Tống Vân Trình đang ngồi xổm: “Minh Châu, đây là cha con.”
“Cha.” Minh Châu ngoan ngoãn gọi một tiếng, Tống Vân Trình cười, như ngày trước bế Minh Châu lên vai chơi trò cưỡi ngựa.
“Cha dẫn con cưỡi ngựa lớn——”
Cả nhà vui vẻ nhìn bọn họ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChúng ta vẫn là đôi thần tiên quyến lữ mà ai ai cũng ca tụng.
Cho đến khi ta nghe tin, Tống Vân Trình nuôi một nữ nhân ở kinh thành.
04
Ta dẫn người đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, bắt gặp Tống Vân Trình đang ôm một nữ nhân.
Nàng ta mi thanh mục tú, mang phong tình dị vực.
Khoảnh khắc đối mặt, Tống Vân Trình như gặp phải rắn rết, vội vàng đẩy nàng ta ra.
“Tẩu…… Tẩu tử, sao tẩu lại đến đây.” Nhị đệ của Tống Vân Trình, Tống Vân Tiêu, đứng bên cạnh hốt hoảng nói.
Giọng ta khó có thể nhận hơi khàn khàn: “Ta không đến, sao biết nơi này lại giấu một mỹ nhân kiều diễm đến vậy.”
Nghe nói Tống Vân Trình nuôi ngoại thất là một chuyện, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tay ta không ngừng run rẩy.
Gia quy Tống gia, nam nhân không được nạp thiếp, cũng vì điểm này mà cha mẹ mới yên tâm gả ta vào đây, nếu không, với gia thế Tống gia, còn chưa xứng kết thân với phủ Trung Dũng Hầu.
Tống Vân Trình từng nói, đời này chỉ có một mình ta, tuyệt không hai lòng.
Nhưng lòng của nam nhân sao lại thay đổi nhanh đến vậy.
“Tẩu tử đừng hiểu lầm, nàng ấy thực ra là ngoại thất của đệ!” Tống Vân Tiêu vội vàng lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?” Ta bước đến trước mặt nữ nhân kia, dứt khoát giơ tay tát một cái, âm thanh vang dội khiến mọi người ngây ra.
Nữ nhân ấy ôm mặt, Tống Vân Trình theo phản xạ che chắn cho nàng, ta không chút do dự lại tặng hắn một cái bạt tai.
“Chát—”
Tống Vân Trình ngây người nhìn ta: “Vệ Nghi Thoa, nàng!”
Ta khẽ nhắm mắt: “Thay vì chất vấn ta, chi bằng hãy hỏi xem ngoại thất của ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì.
“Hôm nay Minh Châu vốn phải đến Hầu phủ, nhưng xe ngựa của con lại bị hỏng, quản sự đổi xe ta thường dùng cho con. Tiện nhân này tưởng ta ngồi trong xe, vừa mở miệng đã nói muốn sớm bái kiến chủ mẫu tương lai.
“Khi Minh Châu vén rèm xe, ả lại nhào tới, làm Minh Châu kinh hãi ngã khỏi xe ngựa.”
Trái tim Tống Vân Trình thắt lại: “Minh Châu không sao chứ?”
Ta đáp: “Không nguy hiểm, nhưng vẫn sốt cao chưa tỉnh.”
Tống Vân Trình lập tức trừng mắt, nhấc chân đá nữ nhân kia: “Ngươi có ý đồ gì! Phu nhân, mau mau hồi phủ, ta sẽ giải thích rõ ràng sau.”
Tống Vân Trình định bước lên xe ngựa ngồi cùng ta, nhưng ta kéo hắn xuống: “Ngươi cưỡi ngựa về đi, nhanh lên.”
Thấy ta không vui, Tống Vân Trình đành nhượng bộ: “Được, tất cả nghe theo phu nhân.”
05
Khi ta lên xe ngựa, nữ nhân kia chạy ra khỏi viện lớn tiếng nói: “Hắn sớm đã không yêu ngươi, chẳng qua vì e ngại thế lực nhà mẹ đẻ ngươi nên chưa dám bỏ ngươi!”
Tống Vân Tiêu vội vàng bịt miệng nàng ta lại: “Tẩu tử, tẩu đừng nghe nàng ta nói bậy, đại ca chỉ nhất thời mê muội mà thôi.”
Ta ra hiệu cho hắn buông tay, nữ nhân kia thở hổn hển, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: “Ngươi có biết ở biên ải hắn đã nói gì không? Hắn nói ta mới là tình yêu duy nhất trong đời hắn.”
Ta nhàn nhạt nhìn nàng ta: “Tống gia không được nạp thiếp, ta cũng không giữ ngươi lại, những gì ngươi làm đều vô ích.”
“Không thể nào! Hắn đã chiếm đoạt thân thể ta, sao có thể bỏ rơi ta!”
Tống Vân Tiêu nhanh chóng giữ chặt nàng ta: “Tẩu tử, tẩu về trước xem chất nữ đi.”
Ta buông rèm xuống, khẽ cười lạnh: “Nhị đệ, xem ra ngươi giấu người rất giỏi, chắc hẳn cũng có không ít ngoại thất đâu nhỉ? Nhị đệ muội cũng không phải người có tính tình tốt.”
Tống Vân Tiêu cười gượng: “Tẩu tử lại đùa, đệ nào dám chứ.”
Xe ngựa lăn bánh, ta lần tràng hạt trên cổ tay, dặn dò: “Phong Cầm, ngươi để mấy người ở lại, trông chừng chỗ này.”
Bên cạnh, Chu ma ma lo lắng: “Phu nhân, e rằng cô gia thật sự đã thay lòng.”
Ta lắc đầu: “Không thể chỉ nghe lời một phía.”
Nhưng cũng chẳng thể tin lời thề thốt của nam nhân, suy cho cùng chúng chẳng khác gì tiếng chó sủa.
Về đến Tống phủ, Tống Vân Trình đắp chăn cho Minh Châu xong, nhẹ nhàng khép cửa lại, chậm rãi bước đến bên ta ngồi xuống giải thích:
“Nữ nhân kia tên là Đỗ Nhược, là tù binh của Bắc Địch. Gọi là tù binh, nhưng thực ra nàng ấy đi theo để tìm thân nhân, mẹ nàng là người Đại An.”
“Hồi ta ở ngoài chinh chiến nhiều năm, không ai hầu hạ bên cạnh. Nàng là người được Tam hoàng tử đưa tới, ta không tiện từ chối. Bình thường nàng chỉ giặt đồ, nấu cơm, trước khi về kinh ta đã sắp xếp chỗ ở cho nàng, nào ngờ nàng lại lén theo tới đây.
“Về đến kinh thành, nàng chưa tìm được ta, lại gặp Vân Tiêu. Tiểu tử đó tin lời nàng, sắp xếp cho ở biệt viện ngoài thành, nhưng nàng thật không phải ngoại thất của ta, nhiều nhất chỉ là một tỳ nữ.”
Ngoài trời mưa nhỏ, gió lạnh thổi lay rèm trúc.
Ta khẽ vén nắp chén trà, thản nhiên hỏi: “Ngươi đã từng chạm vào nàng chưa?”
“Chưa từng!”
Toàn lời dối trá, lại đang lừa ta.
“Tống Vân Trình, mỗi lần ngươi nói dối, ngón cái tay phải đều sẽ vô thức co lại.”
Chân thật không làm người ta tổn thương, nhưng giấu giếm và dối lừa thì có.
Tống Vân Trình cứng đờ, biểu cảm gượng gạo: “Ta biết nàng sẽ tức giận nên mới không dám kể. Hôm đó… thật sự ta uống hơi nhiều, nàng ta nhào tới, ta lại tưởng là nàng.”
Ta khẽ cười nhạt: “Ngươi đúng là chối sạch sẽ. Theo lời ngươi, thắt lưng là tự tuột, chân lại không nghe theo sai khiến, người thì không tỉnh táo. Huống hồ ta và nàng ta đâu có giống nhau, e rằng chỉ có người mù mới nhận nhầm.”
Tống Vân Trình vội vã: “Phu nhân, chỉ một lần này thôi, sau này tuyệt đối không có nữa! Ta sẽ lập tức cho người đuổi nàng đi, tuyệt không để nàng hay kẻ khác quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta. Chuyện này đừng nói với Hầu phủ, tránh để trưởng bối phải lo lắng phân tâm.”
Ta nhếch môi cười khẩy.
Rốt cuộc vẫn sợ thế lực của Hầu phủ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.