Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:46 chiều – 13/11/2024

6

Cảm giác này thật kinh tởm.

Ta đã từng cho rằng là chân tình được đáp lại nhưng chỉ là vì nhớ nhung thân xác chuyển thế của ta.

Kiếp trước, sau khi hắn ta cùng thứ tỷ cẩu thả, đã từng nói.

“Tiểu hài tử không có trí nhớ, sau này sẽ quên hết.”

Không, tiểu hài tử trí nhớ rất tốt.

Ta nhớ rõ từng câu từng chữ của bọn họ vào đêm trước khi chết.

—— “Bây giờ nghĩ lại, lúc trước dập đầu một nửa đi khấn xin thần linh cho nàng ấy chuyển thế cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất bây giờ Bùi gia và Viên gia ngoại tổ của nàng ấy đều rất ủng hộ ta.”

—— “Một nửa thôi sao? Trạch ca ca, chàng đè lên tóc ta rồi.”

—— “Đúng vậy, còn một nửa là do bà mẹ già yếu ớt của nàng ấy tiếp tục dập đầu. Nữ nhân đó thật ngốc, nửa đoạn đường trên dốc như vậy, lên thì dễ mà xuống thì khó… Cuối cùng đến chết cũng không thấy nữ nhi của mình đầu thai, thật là thiệt thòi.”

Buồn nôn.

Giờ tỉnh ngộ rồi, càng thấy ghê tởm buồn nôn hơn.

Kiếp trước, lúc cha ta lâm chung, một ma ma không nhìn nổi đã lặng lẽ báo tin cho ta, ta cầu xin muốn ra ngoài gặp cha một lần.

Thứ tỷ tát ta ngã xuống đất, bảo ta cầu xin nàng thì nàng mới cân nhắc.

Triệu Trạch đứng một bên nhìn ta đầy thương tích, chỉ nói: “Như thế này thì ngươi thật sự không thích hợp đi gặp Bùi công đâu.”

Những gì bọn họ nợ ta, từ trước đến nay không chỉ là một mạng người.

Có lẽ ánh mắt ta quá lạnh lùng, Xuân Miên sửng sốt một chút, có chút do dự: “Vậy tiểu thư… Bây giờ chúng ta về Bùi gia sao?”

“Không, chúng ta đến Viên gia ở Lâm An.”

Viên gia là nhà của người mẹ quá cố của ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ta.

Sống lại một đời, lần này, ta nhanh chóng giả chết rồi chạy về nhà ngoại tổ.

Mọi thứ thuộc về ta, ta đều phải lấy lại.

Cuộc đời mà mẹ đã trao cho ta, ta nhất định sẽ trân trọng như châu báu.

Không nên cho Triệu Trạch tất cả, một cây kim hắn cũng không xứng đáng có được.

7

Ngày trở về Viên gia ở Lâm An, toàn bộ Viên gia đều bị kinh động.

Ngoại tổ mẫu nhìn khuôn mặt này của ta không khác gì nguyên thân.

Bà ôm ta vào lòng, liên tục gọi ta là gan vàng ruột ngọc, sau đó gọi những chắt trai cùng tuổi ra giới thiệu với ta từng người một.

Nhị cữu mẫu lau nước mắt, nói ta và mẹ ta khi còn bé giống nhau như đúc.

Ngoại tổ phụ nhìn thật lâu bức thư ta viết theo bút tích của cha ta, trầm ngâm rồi khẳng định: “Ức Thư Nhi là người Viên gia ta, đương nhiên phải ở lại Viên gia, tức phụ, sau này phải cực khổ ngươi hao tâm tổn trí.”

Sau này ta mới biết được, ngoại tổ phụ nhận ra chữ viết của ta là bắt chước nhưng chính vì sự bắt chước quen thuộc này, ngược lại khiến ông hoàn toàn tin vào nguồn gốc của ta.

Nhị cữu mẫu rất dịu dàng, đối xử với ta rất tốt.

Nhưng tiểu biểu ca thì không, hắn ta hơn ta ba tuổi, là nhi tử độc đinh trong nhà, trên nhảy dưới tránh, ngang bướng không chịu nổi.

Giờ ta đến rồi, hắn làm gì cũng sẽ vì ta mà ít bị mắng hơn, thế là cái gì cũng lôi ta vào.

Thêm vào đó, ta còn bày mưu cho hắn, trực tiếp đánh bại đám tiểu tử gây chuyện bên ngoài.

Tiểu biểu ca càng coi ta như quân sư quạt mo, răm rắp nghe theo.

Vì vậy, đến ngày thứ ba, ta đã thuận lợi nhờ hắn dẫn ta tìm được vị thần y tương lai nổi tiếng khắp kinh đô nhưng hiện tại vẫn còn nghèo túng là Diệp Quy Nông.

Diệp Quy Nông vốn là một ngục tốt, trong ngục đã học được y thuật của cao nhân nhưng vì không có tài năng và không có sư thừa nên không thể thi cử, chỉ có thể làm một lang y nghèo túng.

Ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết hai lần, ông không còn coi ta là đứa trẻ bình thường nữa, cũng đồng ý đưa cho ta viên thuốc độc nhất vô nhị của mình.

Ta dập đầu cảm ơn, xin ngoại tổ phụ phái người cùng lời nhắn của ta lập tức đưa về cho cha ta đang bệnh nặng.

Cha nghe ta nhớ lại chuyện cũ, lại không vui khi Triệu Trạch muốn cắt đứt quá khứ, lập tức hồi âm nói với ta rằng muốn làm gì thì làm, vi phụ đều ủng hộ tất cả.

Nhưng yêu ai yêu cả đường đi, những sự ủng hộ mà cha từng dành cho Triệu Trạch, giờ cũng không còn.

8

Mà ta ở Lâm An sống rất vui vẻ thoải mái.

Từ khi ta có đôi mắt tinh tường nhìn được người tài, danh tiếng của Diệp thần y ngày càng lớn, ông càng coi ta như bạn vong niên.

Tiếp đến là việc mua sắm hàng năm, ta lại bỏ tiền ra ủng hộ ông mở rộng y quán, thêm vào đó là việc chuẩn bị thuốc cuối năm và chọn địa điểm theo ý ta, ông đã vững vàng tránh được hai lần tai họa.

Qua lại nhiều lần, trên danh nghĩa ta cũng có một chỗ đứng trong ngành y dược, hàng năm đều có tiền chia hoa hồng bền vững.

Một chồng lại một chồng ngân phiếu chất thành đống.

Thật là đẹp mắt.

Quả nhiên, có tiền rồi, khí thế và tâm trạng cũng tươi tỉnh hơn nhiều.

Tiểu biểu ca học hành thì không ra gì.

Nhưng đánh nhau thì rất giỏi.

Hôm đó, hai chúng ta đang ở trên phố, tình cờ thấy một tiểu oa nhi tuấn tú bị mấy tên công tử nhà giàu bắt nạt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta nhếch cằm: “Nhị ca, đi đánh mấy tên đó đi.”

Nhị ca liếc nhìn: “Không đi. Đó là đại nhi tử của nhà Tuần phủ, nhi tử nhà Thứ sử, ồ, còn có nhi tử của Tri châu thích cắn người và khóc nhè. Ta mà đi thì cha ta chắc chắn sẽ đánh ta, ngươi có cầu xin cũng vô dụng.”

“Nhị ca, nhất định phải đi. Nghe lời ta.”

Nhị ca lại nhìn tiểu oa nhi mặc quần áo bình thường bị vây ở giữa.

Vài tên gia nhân đứng xa xa, chỉ có hắn bị vây lại đánh ngã xuống đất.

“Quả thật nên đi, ba đánh một, khi dễ người khác thì không được.”

Đợi đến khi ba tên công tử nhà giàu vừa nhảy chân vừa khóc vừa mắng nhị ca là đồ tìm chết.

Ta tiến lên ngồi xổm, đưa khăn tay cho tiểu oa nhi, sau đó ôn tồn hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươi không sao chứ?”

Tiểu oa nhi vốn còn bĩu môi giả vờ kiên cường, nghe ta hỏi thì trực tiếp khóc òa lên.

Ta kiên quyết đưa tiểu oa nhi về nhà.

Nhị cữu vốn đang nộ khí đằng đằng, nhìn thấy ta thì cố đè nén, lại thấy biểu cảm của tiểu oa nhi có chút phức tạp, ông thu liễm thần sắc, bảo người đưa tiểu oa nhi đi rửa mặt trước.

“Biết hắn là ai không?”

Tất nhiên ta biết, tiểu oa nhi này là một Tiểu hoàng tử không được chú ý, mẫu phi của hắn xuất thân hèn kém, lại không hòa hợp với mẫu phi của Đại hoàng tử đang được sủng ái là Hoàng quý phi.

Tiểu oa nhi này trong cung luôn bị bệnh mấy lần suýt mất mạng, mẫu phi của hắn khóc lóc cầu xin thiên tử, để hắn trở về mẫu tộc ở Lâm An tìm thuốc, thực ra là để tránh nạn.

Nhưng phượng hoàng sa cơ không bằng gà, đám người thích vỗ mông ngựa bên dưới của Hoàng quý phi, ai mà không muốn nịnh nọt, mấy tên công tử nhà giàu này chính là được sự ngầm cho phép của người lớn, lấy danh nghĩa “tiểu hài tử không hiểu chuyện”, trăm phương ngàn kế gây sự.

Nhưng bọn chúng không biết, tương lai tiểu oa nhi này chính là người đứng dưới một người.

Mẫu phi của hắn tuy xuất thân bình thường nhưng lại sinh được hai nhi tử.

Người ca ca ít nói của tiểu oa nhi là Nhị hoàng tử mới thực sự là người được thiên tử yêu thương, sau khi được phong làm Thái tử, tiểu oa nhi trực tiếp hưởng lợi.

Kiếp trước chính là cha ta đứng đúng phe, vào thời khắc cấp bách đã bí mật giúp đỡ Nhị hoàng tử, cuối cùng mới có cơ hội tiến cử Triệu Trạch đang do dự thượng vị.

Kiếp này, đến lượt ta mua cổ phiếu trước.

Ta chỉ muốn mua một lá bùa hộ mệnh.

9

Rất nhanh, tiểu oa nhi đã gia nhập đội ngũ của chúng ta.

Mẫu tộc của hắn không thịnh vượng, vốn đã vất vả bảo vệ Tiểu hoàng tử, rất vui khi hai nhà kết giao, tất nhiên là tiếp đãi khách khí, lại thở phào nhẹ nhõm.

Ta càng tranh thủ thời gian, từ nhỏ đã giảng giải cho hắn đủ mọi đạo lý làm người phải biết ơn báo đáp.

“Gọi tỷ tỷ, bây giờ tỷ chăm sóc ngươi, sau này ngươi lớn lên cũng phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt. Ví dụ như, tiền của tỷ tỷ, người khác muốn lấy, ngươi phải hỗ trợ đúng không.”

“Nhưng mà, rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta mà…”

“Ồ, còn muốn xem hí bóng không——”

“Tỷ tỷ…”

Ta dẫn hai người họ đi dạo thành Lâm An.

Nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào có náo nhiệt, ta đều biết rõ, khiến nhị ca đều ngây người ra.

Thỉnh thoảng cũng gặp phải phiền phức.

Ví dụ như mấy tên công tử nhà giàu luôn ngẫu nhiên gặp được.

Lúc đầu bọn chúng đánh không lại nhị ca, bèn đứng xa xa mắng chúng ta.

Thời gian trôi qua, dần dần mấy người thường mắng chửi cũng không đáp trả nữa, rồi lại bắt đầu ấp úng hỏi: “Viên Tứ nương tử, ngươi nói nhiều như vậy, có khát không? Ta biết có một tiệm trà mới bán trà ngọc lộ đoàn rất ngon.”

Một người khác cũng nói: “Bánh mật ong hoa nhài cũng không tệ. Tứ nương tử có muốn…”

Sau đó lại gọi nhị ca cao hơn ta nửa cái đầu: “Cái kia… Nhị ca, hay là cùng đi?”

Nhị ca ta đá một cước: “Nhị ca cái gì? Sợ rồi à? Bây giờ biết ta lợi hại rồi chứ, muộn rồi!”

“Nhị ca, sau này ta… Còn có ta… Đều nghe ngươi, cùng nhau ăn điểm tâm, chúng ta mời.”

Ta ngẩng đầu đi: “Không ăn.”

Nhưng khi đi ngang qua, quả thật rất thơm.

Chỉ có tiểu oa nhi không nói một lời, đến tối, lặng lẽ mang mấy món ăn đó đến.

Trên bàn đều bày đầy.

Hắn còn đang lấy ra thêm.

Ta cười: “Ta không có cái bụng lớn như vậy.”

“Vậy thì ăn thứ ngươi thích.” Hắn nói: “Hôm nay lúc bọn họ nói đến trà ngọc lộ đoàn, ngươi chớp mắt, rõ ràng là thích.”

Nhìn thật kỹ.

Ta ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, thiếu niên trước mắt đã cao hơn ta nửa cái đầu.

Mười sáu tuổi, chính là độ tuổi nhiệt huyết đơn thuần, trong mắt căn bản không giấu được chuyện gì.

Ta cúi đầu, đưa tay đẩy trà ngọc lộ đoàn ra: “Nhưng mà ngọt quá. Ta không còn là tiểu hài tử nữa. Không thích.”

Tần Kỳ đột nhiên hỏi: “Không thích, là vì người trong thư sao?”

Lá thư mà hắn nói là thư cha ta gửi cho ta.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận