12.
Sáng ngày hôm sau, phụ hoàng ta đã chạy đến.
“Có chuyện gì?” Hoàng đế tốt của ta, trước đây lên triều cũng không sớm như vậy? Bây giờ trở thành thái thượng hoàng, thay đổi tính tình rồi sao?
Thấy ta nghi hoặc đánh giá, phụ hoàng ta khẽ ho một tiếng: “Chẳng phải hoàng nhi đã làm hoàng đế rồi sao? Trẫm là thái thượng hoàng không nên ở lại trong cung nữa, trẫm muốn dọn đến hành cung.”
Ta có chút không nói nên lời, trong đôi mắt trong veo của ông ta rõ ràng viết đầy sợ hãi, nhưng lại tìm một cái cớ rất tốt.
Ta phất tay: “Được, thiếu gì thì nói với trẫm.”
Phụ hoàng ta thở phào nhẹ nhõm, chạy một mạch đi.
Đợi đến khi ta tan triều muốn hỏi thêm ông ta, xem ông ta có dự định gì khi đi thì cung nữ hầu hạ bên cạnh lại nói, ông ta đã ra khỏi thành rồi.
Đây là sợ ta giết chết người trong lòng ông ta là Trang Tuyết, hay là sợ ta tính sổ với ông ta sau này?
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng phân phó: “Phái người theo sát thái thượng hoàng, còn có cả người nữ nhân bên cạnh ông ta. Có bất kỳ động tĩnh gì, đều phải báo cho trẫm.”
Người được phái đi nhanh chóng mang tin tức trở về, nói rằng thái thượng hoàng ở trong hành cung cầu tiên vấn đạo, một bộ dáng như thần tiên.
Khóe miệng ta giật giật, chỉ có cái đầu óc của ông ta mới có thể nghĩ ra được ý tưởng này.
Thật là mất mặt!
“Trang Tuyết có động tĩnh gì không?” Ta gõ gõ bàn, đã mấy ngày rồi. Hôm đó ngã xuống, ta thấy bộ dạng của nàng ta, rõ ràng là đầu óc không bị đập hỏng.
Lúc này hẳn phải bắt đầu làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, nếu không thì làm sao xứng với thân phận nữ xuyên không của nàng được?
“Thuộc hạ theo dõi nàng, thấy nàng thần thần bí bí, có vẻ như muốn tạo ra thần tích gì đó, nàng còn liên lạc mật thiết với thừa tướng.”
Thần tích?
Ta cong môi, chẳng lẽ không ai nói cho nàng biết, trò này Nguyệt quý phi đã chơi rồi sao?
Cái gì mà giữa mùa đông, trăm hoa nở rộ; cái gì mà khi nàng xuất hiện vào ban đêm, toàn thân đều phát sáng; còn có cái gì mà một tờ giấy trắng, đột nhiên hiện ra chữ viết.
Nhưng quý phi còn không phải chết rồi sao? Chết dưới sự bức bách của thế gia đại tộc, chết trong tay ta sao?
“Thật là vô dụng.” ta có chút nhớ trò hề của quý phi, ít nhất cũng khiến ta thấy thú vị và kinh ngạc.
13.
“Tạo điều kiện cho hai người họ, đừng can thiệp nhiều, ghi lại tất cả thông tin mà họ nói trong lúc gặp mặt rồi báo cho trẫm.”
Ta suy nghĩ một chút, tiếp tục phân phó với người kia.
Không ngờ ngày hôm sau, ta đã hối hận vì lời phân phó của mình.
Trang Tuyết không biết bày trò gì, khiến cho cả hành cung này đều phủ lên một luồng ánh sáng bảy màu. Sau đó, nàng mặc đạo bào đi ra từ hành cung.
Nàng dẫn theo một đám bách tính thích hóng chuyện, đào được một pho tượng đá từ trong một cái giếng.
Ý nghĩa đại khái được viết trên pho tượng đá là, thiên tử hiện nay không đủ hiếu thuận, chọc giận trời cao, thiên hạ sẽ đại loạn, mà Trang Tuyết chính là thiên nữ được trời cao phái đến để cứu thế.
Nghe được báo cáo này, ta bẻ gãy một cây bút lông.
“Thật biết chơi?” Nếu trẫm không hiếu thuận thì phụ hoàng của ta còn có thể cầu tiên vấn đạo sao?
“Tìm mấy người tạt cho nàng một chậu máu chó đen để tỉnh táo lại, bảo nàng nếu còn yêu ngôn hoặc chúng nữa thì sẽ kéo đi chém.
“Thiên hạ này vất vả lắm mới ổn định lại, bách tính cũng không dễ gì mới sống sót, lại khiến lòng người hoang mang.
Nàng ta muốn tạo phản sao?
“Nói với phụ hoàng ta, nếu còn lần sau thì ông ta hãy cút về đây cho ta.”
Ta tức giận không thôi, Trang Tuyết này sao dám? Cuộc chiến loạn trước đây, đã khiến bách tính khổ sở không chịu nổi, trong lòng vốn đã yếu đuối. Như vậy, họ lại phải sống trong sợ hãi rồi.
“Tạt cho nàng ta thêm vài chậu.” Ta lại tăng thêm một câu.
“Chờ một chút, trẫm còn có lời muốn nói.” ta suy nghĩ một chút: “Kéo nàng ta đến nơi chém đầu, để nàng ta xem thế nào là ‘hành hình’!”
Cái thứ gì thế, không cho ngươi nhìn xem chút lợi hại thì ngươi tưởng mình vô địch rồi sao?
14.
Tốc độ của thuộc hạ rất nhanh, chỉ hai canh giờ, hắn đã mang tin tức trở về.
“Bệ hạ, Trang Tuyết kia suýt chút nữa đã sợ ngây người tại chỗ. Cả người trông có vẻ hơi điên loạn. Bách tính xung quanh, nghe nói là mệnh lệnh của bệ hạ, liền lấy đồ ném vào Trang Tuyết. Cuối cùng Trang Tuyết bị người ta khiêng về.”
“Ngươi lui xuống đi.” Ta có chút bất đắc dĩ mở miệng.
Trong lòng không khỏi thầm than, năng lực của nữ xuyên không này sao lại càng ngày càng kém? Chẳng lẽ là rau dưa ngoài đồng một lứa không bằng một lứa?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNguyệt quý phi, trẫm thật sự có chút nhớ ngươi, còn nhớ hơn cả phụ hoàng ngốc nghếch của trẫm.
Nỗi bi phẫn và tức giận đã biến thành động lực cho trẫm, trẫm thức trắng đêm phê duyệt hết đống tấu chương chất đống trước đó.
Ngày hôm sau, trẫm vẫn hăng hái đi chầu sớm, cùng các văn quan võ tướng bàn bạc đại sự thiên hạ.
“Bệ hạ, Diệp quốc nói muốn đưa hoàng tử hoặc công chúa đến hòa thân.”
“Hòa thân?” Ta nhướng mày: “Công chúa và hoàng tử nào?”
“Đại hoàng tử và đại công chúa.”
Thật không ngờ lại là bọn họ? Ta nhíu mày, hai người này đều là con đích xuất của trung cung, nổi tiếng là mỹ nhân.
Diệp quốc thật sự hào phóng.
“Nói với Diệp quốc, trẫm tuổi tác còn vẫn nhỏ, thêm vào đó trong nước bách phế đãi hưng, chỉ sợ sẽ phụ lòng vương tử. Không bằng để công chúa đến, phụ hoàng của trẫm là một người rất tốt.”
Ý của ta rất đơn giản, ta rất bận, không có thời gian chơi trò cung đấu với bọn họ. Nếu muốn hòa thân, lão phụ hoàng nhàn rỗi của ta và người trong lòng ông ta, đều có thể chơi đùa vui vẻ với công chúa của nước địch.
“Bệ hạ anh minh.” quần thần dưới điện quỳ rạp xuống đất, bọn họ sợ ta không bị sắc đẹp mê hoặc, lại sợ ta bị sắc đẹp mê hoặc.
Thật mâu thuẫn!
15.
Tin tức về công chúa hòa thân vừa truyền ra, Trang Tuyết đã ngồi không yên.
Nàng ta lập tức tìm người liên lạc với phế thái tử, đứa con trai lớn của Nguyệt quý phi.
Ta nhấp một ngụm trà, không nhịn được gõ gõ bàn.
“Lần này thì học khôn hơn một chút, nói đi, ai bày mưu cho nàng ta?” Ta không nhịn được tò mò mở miệng.
“Phó thừa tướng.” Thuộc hạ lập tức khai ra người đó.
Ta có chút bất đắc dĩ, Phó Dịch Bạch đã là quyền thần đứng dưới một người trên vạn người.
Ta cũng đã cho hắn nhiều cơ hội, muốn hắn nhìn rõ, Trang Tuyết ngu ngốc này chỉ là bùn nhão không thể nâng đỡ.
Giờ Trang Tuyết chủ động câu kết với phế thái tử, rõ ràng là không muốn hợp tác với hắn nữa, hắn còn giúp nàng ta? Muốn gì?
Chẳng lẽ hắn yêu cái đồ ngốc đó rồi sao?
Thật buồn cười!
“Trang Tuyết và hoàng huynh tốt của trẫm đã nói gì?”
Thuộc hạ trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng nói: “Thuộc hạ cũng không rõ lắm. Trang Tuyết nói gì, nàng ta có thể biến muối thô thành muối tinh, còn có thể chế tạo ra thuốc súng, còn biết cả sách lược ruộng đất, đào mỏ than gì đó.”
Nghe vậy, mắt ta lóe lên tia sáng:
“Đừng ngăn cản nàng ta gặp phế thái tử.”
16.
Khoảng ba ngày sau, phụ hoàng của ta đã gửi thư đến. Nói là muốn về thăm, thắp cho mẫu hậu của ta một nén hương.
Trong lòng ta hiểu rõ, ông ta đâu phải lương tâm phát hiện ra, rõ ràng là bị Trang Tuyết lừa rồi.
Con mắt của ông ta vẫn kém như trước, đầu óc vẫn đơn thuần như trước.
“Chuẩn, để đại hoàng huynh đi đón phụ hoàng.” Ánh mắt ta lóe lên, chủ động tạo cơ hội cho hai người bọn họ.
Ta vừa ra lệnh, ngày hôm sau phụ hoàng của ta đã dẫn theo một đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường.
Vừa đến hoàng cung, ông ta đã mặt mày tươi cười đến tìm ta.
Ta nhìn ông ta mặt mày hồng hào, càng sống càng trẻ, không nhịn được có chút ghen tị.
Quả nhiên là không tim không phổi, không chỉ không dễ già, mà còn càng sống càng trẻ.
“Hoàng nhi, dạo này con vất vả rồi, đây là sâm trăm năm mà phụ hoàng tìm được cho con, con cầm lấy bồi bổ sức khỏe.” Ông ta mặt mày nịnh nọt nhìn ta.
Ta nhếch khóe miệng: “Phụ hoàng có lòng rồi.”
Nghe vậy, ông ta càng vui hơn, đề nghị ta tổ chức một buổi thi thơ ca, muốn mời những người trước đây đến.
Ta nhìn ông ta chằm chằm, khiến ông ta sởn cả gai ốc, suýt nữa thì chủ động mở miệng từ bỏ.
“Trẫm chuẩn.” Vừa dứt lời, ta đã thấy hơi đau đầu.
Nghĩ đến ngày mai, chắc chắn sẽ có không ít tấu chương luận tội thái thượng hoàng.
Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp, chút đau đầu này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.