Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:22 chiều – 25/10/2024

1.
Vào ngày sinh nhật của tôi, bạn trai tôi – Diệp Hàn, anh ta ra ngoài nghe điện thoại.

Khi anh ta trở lại, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi Hứa Hạ, công ty anh có chút việc gấp, anh phải đi xử lý một chút.”

Tôi vừa định đồng ý thì nhìn thấy vài dòng bình luận bay ngang qua trước mặt.

“Công ty có việc gấp là giả, đi đón bạch nguyệt quang mới là thật.”

“Sao tên tra nam này không chết quách trên đường đi đón bạch nguyệt quang của anh ta luôn đi.”

Tôi hơi sửng sốt.

Nhìn bạn bè xung quanh vẫn bình thản, dường như chỉ mình tôi nhìn thấy những dòng bình luận kia.

Tôi hỏi Diệp Hàn: “Anh thật sự đến công ty tăng ca sao?”

Diệp Hàn liếc nhìn điện thoại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Anh lừa em làm gì? Hứa Hạ, em đừng có mà nghi thần nghi quỷ nữa.”

Có lẽ anh ta nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng nề, anh ta lại dịu dàng dỗ dành tôi: “Hứa Hạ, ngoan nào. Đợi anh xong việc công ty rồi anh sẽ dành thời gian ở bên em.”

Diệp Hàn vội vàng rời đi.

Những dòng bình luận kia vẫn không ngừng rì rầm oán giận thay tôi.

Rất nhanh, tôi đã hiểu được từ những dòng bình luận ấy, tôi là nữ chính mắc bệnh ung thư trong một câu chuyện trên Mouhu.

Nữ chính não tàn trong tình yêu như tôi, yêu Diệp Hàn sâu đậm, dù anh ta luôn dây dưa không rõ ràng với bạch nguyệt quang của mình, tôi vẫn vừa đau lòng, vừa yêu anh ta.

Cho đến sau này, tôi mắc bệnh ung thư, cuối cùng mới tỉnh ngộ, rời xa anh ta đến một nơi khác để dưỡng bệnh.

Diệp Hàn cũng đột nhiên tỉnh ngộ, người anh ta yêu chính là tôi và anh ta như phát điên lên đi tìm tôi.

Khi anh ta tìm thấy tôi, tôi đã chết rồi.

Anh ta ôm thi thể tôi, đau lòng như muốn chết đi, không được bao lâu thì anh ta cũng u uất mà qua đời.

Một cốt truyện thật nực cười và hoang đường, nhưng mà tôi không thể không tin.

Bởi vì chỉ vừa rồi, tôi đã mở tài khoản mạng xã hội của bạch nguyệt quang của Diệp Hàn.

Cô ta đăng hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp góc nghiêng của Diệp Hàn, một bức là một bó hoa hồng.

Dòng trạng thái là: “Thật tốt, ba năm rồi, anh ấy vẫn không thay đổi gì cả.”

Bên dưới là bình luận của bạn bè của cô ta:

“Đây là đã ở bên Diệp Hàn rồi sao?”

Cô ta trả lời: “Vẫn chưa, nhưng anh ấy nói anh ấy vẫn luôn đợi em quay đầu.”

Những dòng bình luận đều đang mắng chửi cặp đôi tra nam tiện nữ này.

“Aaa, ghê tởm đến mức tôi muốn nôn hết cả đồ ăn hôm qua ra.”

“Nhân vật nữ chính có thể chia tay với tra nam đó được không!”

“Cô ấy mà chia tay thì mới là lạ, cô ấy bị si tình giai đoạn cuối rồi. Nếu không phải cuối cùng ung thư đánh bại sự mù quáng trong tình yêu, thì cô ấy vẫn chưa hết hy vọng với Diệp Hàn đâu!”

Chia, nhất định phải chia!

Tôi luôn tự hào mình là người biết nghe lời khuyên!

Tôi đến cầu thang vắng vẻ và gọi điện thoại chia tay với Diệp Hàn.

Diệp Hàn vẫn nghĩ tôi đang dỗi, bực bội nói: “Hứa Hạ, chẳng qua là anh không có thời gian đi đón sinh nhật cùng em thôi mà, em cần gì phải làm căng thế?”

Tôi mỉa mai: “Không có thời gian đi dự sinh nhật tôi, nhưng anh lại có thời gian ra sân bay đón Chu Thư Nhiên à?”

“Chính vì anh đoán được em sẽ giận nên mới không nói với em.” Diệp Hàn nhíu mày: “Hứa Hạ, em đừng có nhỏ nhen như thế. Chu Thư Nhiên là con gái, bắt xe một mình ở sân bay lúc nửa đêm rất nguy hiểm, nên anh mới đi đón cô ấy.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Chu Thư Nhiên: “Hứa Hạ, em đừng giận. Diệp Hàn chỉ là lo lắng cho sự an toàn của chị, nên mới cố ý ra sân bay đón chị thôi, chị với Diệp Hàn không có gì đâu.”

Tôi trợn mắt: “Được rồi, cô đừng có giả vờ thanh cao trước mặt tôi. Tôi nhớ không nhầm thì nhà cô ở ngay đây phải không? Sổ hộ khẩu nhà cô chỉ còn mỗi mình cô, hay là ngoài Diệp Hàn ra cô chẳng còn ai là bạn bè? Nhất định phải gọi một người đàn ông đang trong ngày sinh nhật bạn gái đi đón cô sao?”

Giọng Chu Thư Nhiên nghẹn ngào: “Hứa Hạ, em thật sự hiểu lầm rồi, chị và Diệp Hàn trong sạch mà.”

Diệp Hàn giật điện thoại từ tay Chu Thư Nhiên, tức giận nói: “Hứa Hạ, em có thể hiểu chuyện một chút được không, anh và Chu Thư Nhiên chỉ là bạn tốt, em đừng có ác ý suy đoán mối quan hệ của tụi anh nữa.”

Tôi nghĩ đến nội dung Chu Thư Nhiên đăng trên mạng xã hội, không chút lưu tình vạch trần sự giả tạo của anh ta: “Ai đời lại tặng hoa hồng đỏ cho bạn tốt chứ, còn nói mấy lời sến súa kiểu như vẫn luôn chờ em quay đầu. Diệp Hàn, anh thích làm chó liếm chân Chu Thư Nhiên thì cứ việc, tôi không rảnh hầu.”

Tôi liền cúp máy.

Các dòng bình luận đều rất sốc.

“Woa, có phải mắt tôi bị mù rồi không? Nữ chính vậy mà lại chủ động đề nghị chia tay?”

“Đáng ra nữ chính nên mắng cặp đôi cẩu nam nữ này từ lâu rồi mới phải, đã quá!”

“Đừng vui mừng quá sớm, cô ấy là kiểu người si tình giai đoạn cuối rồi, nam chính chỉ cần dỗ dành một chút là lại mềm lòng thôi.”

“Cũng đúng.”

Đúng là trước kia tôi sẽ làm như vậy thật, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chuyện tôi quay lại với Diệp Hàn, cả đời này cũng không thể nào xảy ra.

Tôi vừa định rời khỏi cầu thang thì mẹ tôi gọi điện tới.

“Hứa Hạ à, ngày mai dòng họ mình có buổi họp mặt, con đừng quên dẫn bạn trai về nhé.”

“Bạn trai của chị họ con gần đây được thăng chức, dì cả con cứ vênh mặt lên khoe khoang trước mặt mẹ.”

“Con dẫn bạn trai về đây cho mẹ nở mày nở mặt.”

Chưa kịp để tôi báo tin mình đã độc thân cho mẹ, bà ấy đã cúp máy đi đánh mạt chược.

Bây giờ tôi độc thân rồi, kiếm đâu ra bạn trai để đối phó với mọi người trong nhà đây?

Tôi lẩm bẩm: “Trên mạng hình như có dịch vụ cho thuê bạn trai, hay là mình cũng thuê một người nhỉ?”

Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Hứa tiểu thư, tôi giả làm bạn trai cô, được không?”

2.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông cao ráo, khí chất cao quý, đang từ trên cao nhìn xuống tôi.

“Anh là…?”

Người đàn ông kia còn chưa kịp trả lời, dòng bình luận đã giúp tôi trả lời rồi.

“Aaa, là Thẩm Uyên, người đàn ông thầm mến nữ chính nhiều năm.”

“Tôi vẫn còn nhớ sau khi nữ chính chết, Thẩm Uyên đã khiến nhà tra nam tiện nữ kia phá sản.”

“Nữ chính đừng cứ mãi treo cổ trên cái cây cong queo tra nam đó nữa, mau chú ý đến Thẩm Uyên đi!”

Người này là Thẩm Uyên sao?

Trong ký ức của tôi, hình như không quen biết người nào như vậy.

Thẩm Uyên đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Thẩm Uyên. Nhiều năm trước, tôi và Hứa tiểu thư đã từng gặp mặt một lần.”

Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo ấm áp, trông rất an toàn và đáng tin cậy.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của tôi, Thẩm Uyên nhàn nhạt nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác với Hứa tiểu thư. Chỉ là tôi cũng cần dẫn bạn gái về nhà để ứng phó với người nhà, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Giọng điệu Thẩm Uyên rất nghiêm túc.

Nếu như tôi không đọc những dòng bình luận kia thì đã thật sự tin rồi.

Bình luận lúc này đã bùng nổ!

“Nữ chính mau đồng ý đi.”

“Đến lúc đó giả thành thật, hehe hehe.”

“Tôi nhất định phải xem quá trình, đây là những gì hội viên cao quý như tôi nên được xem.”

???

Đây là lời nói của hổ báo gì vậy trời!

3.
Dẫn bạn trai về nhà để đối phó với mẹ tôi là chuyện cấp bách.

Dì cả và mẹ tôi âm thầm so bì với nhau nhiều năm nay, tôi và chị họ cũng bị kéo vào cuộc chiến không khói súng này.

Từ khi tôi và chị họ còn nhỏ, dì cả đã bắt đầu so sánh thành tích học tập của hai người chúng tôi.

Lớn lên, bà ta lại so sánh xem tôi và chị họ ai tìm được công việc tốt hơn, ai có lương cao hơn.

Còn bây giờ, bà ta lại so sánh bạn trai của tôi và chị họ, xem ai xuất sắc hơn.

Chỉ cần tôi có một chút nào đó không bằng chị họ, dì cả sẽ mượn cớ đó để mỉa mai tôi và mẹ tôi.

Vì mẹ, tôi cũng phải dẫn bạn trai về nhà để báo cáo.

Tôi cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt.

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người hình như cao hơn Diệp Hàn một chút.

Đôi mày mắt thanh thoát, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.

Không còn gì để nghi ngờ, anh ấy chắc chắn là một người đàn ông rất xuất sắc.

Để đối phó với người nhà, như này là quá đủ rồi.

Tôi không do dự nữa: “Thẩm tiên sinh, vậy thì làm phiền anh rồi.”

Thẩm Uyên vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không có chút cảm xúc nào, thái độ giống như đang bàn chuyện công việc: “Hứa tiểu thư không cần khách sáo như vậy, chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi.”

Bình luận lại nói:

“Thẩm Uyên đúng là biết giả vờ, rõ ràng vui muốn chết rồi, mà cũng chỉ dám hơi nhếch mép lên một chút.”

Tôi vô thức liếc nhìn Thẩm Uyên.

Khóe môi anh ấy đúng là hơi nhếch lên, chỉ là độ cong đó rất nhỏ, khó mà nhận ra.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận