7.
Không thể không nói, người ba giàu có của Cố Quân Chi rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Sau khi hai nhà chúng ta diễn xong, ông ấy bước vào đám đông, hắng giọng và đưa ra giải pháp cho vấn đề của hai chúng tôi.
“Hai đứa cũng không còn nhỏ, là lúc nên thành gia lập nghiệp. Nếu con trai tôi đã chọn trúng, tôi là người làm cha, cũng không tiện nói gì.”
“Anh Thẩm, tôi không chê nhà anh nghèo, nhà anh cũng đừng chê nhà tôi giàu. Con gái anh nợ mười mấy vạn, tôi thay con bé trả, lại cho con bé mười tám vạn tám lễ hỏi, ngũ kim trang sức, cộng thêm một căn hộ ở thị trấn, còn có một chiếc xe tay ga cũng cho vợ chồng son bọn chúng sử dụng.”
“Tôi chỉ có một đứa con trai, con gái anh gả cho con trai tôi, tôi là ba, tuyệt đối sẽ không để cho con bé chịu thiệt thòi.”
“Hai người cảm thấy thế nào? Nếu đồng ý, tháng giêng chúng ta sẽ quyết định hôn sự, nếu cảm thấy không đủ, còn có thể thêm vào.”
Lễ hỏi mười tám vạn tám, ở trong thôn chúng tôi, tính là trình độ trung bình, so với trên không đủ so với dưới có thừa. Nhưng mẹ tôi nghe xong, mím môi, cười run người.
Bà ấy xuất thân là thiên kim đại tiểu thư chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực, chút tiền ấy, mua một cái túi trong tủ của bà ấy cũng không mua nổi.
.
Người trong thôn đều nói, gặp phải ba chồng hiểu rõ lý lẽ như vậy, mệnh của tôi thật tốt.
Ba tôi vừa thấy danh tiếng tốt đều để cho ba Cố Quân Chi được, ông không phục.
Lúc này mới nói: “Lễ hỏi cứ định như vậy, tôi và mẹ nó những năm này cũng tiết kiệm chút tiền, của hồi môn tám vạn tám tiền mặt, đừng để cho người ta nói Thẩm gia chúng ta bán con gái!”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, ba nó nói đúng.”
Vì vậy, hôn sự của tôi và Cố Quân Chi, trước mắt bao người, cứ như vậy định ra. Người trong thôn nghị luận về chúng tôi, ghen tị ghét bỏ, không ăn được nho thì nói nho chua.
Tôi và Cố Quân Chi ôm hạt dưa đậu phộng, trốn đi nghe lén. Chỉ thấy hai dì ở cửa thôn, đang nói xấu hai chúng tôi.
“Ai nha, phần mộ tổ tiên của Thẩm gia đúng là bốc khói xanh, cháu ngoại ông Tô sao lại coi trọng cháu gái Thẩm gia chứ?”
Ha ha, coi trọng tôi đó, mấy người cứ tức giận đi!
“Đúng vậy, lớn như vậy rồi cũng không tìm việc làm, chỉ chơi bời lêu lổng, không phải chỉ là lớn lên có chút xinh đẹp thôi sao?”
Tôi đẹp quá mà, nên mấy người ganh tị phải không?
“Sao con trai ông Cố lại như vậy? Khi còn bé, thằng nhóc đó cùng cháu gái nhỏ của tôi chơi rất thân, tôi còn muốn tác hợp hai đứa bọn nó…”
Tôi nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Cố Quân Chi bên cạnh, ánh mắt đầy sát khí.
“Hửm?”
Cố Quân Chi lập tức ôm lấy tôi, đưa mặt sát lại: “Vợ ơi, bà ấy nói bừa, cháu gái nhỏ của bà ấy khi còn bé thích c//ướp đồ ăn vặt của anh nhất, anh mới không thích cô ta.”
Vẻ mặt tôi lúc này mới dịu đi một ít. Mặc dù có người nói xấu, nhưng người vui vẻ thay chúng tôi cũng không ít.
Trong mắt bọn họ, hai chúng tôi kết hợp với nhau, là hai phế vật tái sử dụng. Tôi gả cho Cố Quân Chi, đối với ba mẹ tôi mà nói, là giá họa cho người khác.
Đối với ba Cố Quân Chi mà nói, là xuống nông thôn xóa đói giảm nghèo, trả nợ con cái kiếp trước.
Vào tháng giêng, chúng tôi đã đính hôn.
Một trăm tám mươi tám vạn lễ hỏi của ba Cố Quân Chi đều chuyển vào thẻ của ba tôi. Hôn sự này, là định ra trước mặt người thân bạn bè, tổ tông trưởng bối, nên không thể làm xằng làm bậy.
Ba Cố Quân Chi bề ngoài không hài lòng lắm với xuất thân và bằng cấp của tôi, nhưng sau lưng lại nắm chặt tay tôi, cực kỳ vui vẻ.
“Huyên Huyên, con là đứa nhỏ ngoan, cũng không thể học theo thằng nhóc thôi nhà ta.”
“Gia nghiệp Cố gia chúng ta lớn như vậy nó không thừa kế, vậy mà lại chạy ra ngoài tự mình gây dựng sự nghiệp. Hiện tại có con, ta cũng yên tâm.”
“Nghe nói công ty của ba con bây giờ là do con quản lý… Ừm… Bác không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy rất tốt…”
Bàn tính hạt châu này đánh ra, tôi có ở ngoài vũ trụ cũng nghe được.
Tôi vô cùng hoài nghi, nếu tôi gả cho Cố Quân Chi, không chỉ phải kế thừa gia nghiệp của ba tôi, mà còn phải kế thừa gia nghiệp của ba anh ấy nữa.
Tôi nói với Cố Quân Chi: “Như vậy không được, gia nghiệp nhiều quá cũng phiền phức.
Chúng ta sau này ít nhất phải sinh hai đứa con, một đứa kế thừa nhà em, một đứa kế thừa nhà anh.”
Cố Quân Chi xấu hổ đỏ mặt, hỏi tôi: “Có thể sinh ba đứa không, công ty của anh cũng cần người thừa kế…”
Tôi: “Công ty của anh quy mô quá nhỏ, không biết đóng cửa lúc nào, nói về người thừa kế lúc này còn quá sớm.”
Cố Quân Chi cảm thấy mình bị mạo phạm: “???”
8.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, tôi cùng ba mẹ và Cố Quân Chi trở về Bắc Kinh làm việc. Ba mẹ tôi rất vui vẻ, khoác tay đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Ba tôi: “Năm nay coi như cũng được, kiếm được một đứa con rể!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ tôi: “Môn đăng hộ đối, bớt lo bớt việc, đúng là sinh con gái thật tốt!”
Ba Cố Quân Chi một mình trở về Thượng Hải, lúc chia tay, mắt rưng rưng, lộ vẻ không phục.
“Nói cứ như con trai tôi là nuôi cho các người vậy!”
Ba tôi rất biết an ủi người khác: “Lão Cố, anh đừng nóng giận. Qua vài năm nữa sẽ về hưu, đến lúc đó dọn đến đây chúng ta cùng nhau chăm cháu trai cháu gái, cũng giống như vậy thôi.”
Lúc này ba Cố Quân Chi mới vui vẻ.
Tôi và ba tôi bình thường công việc bề bộn, công việc của Cố Quân Chi đang trong giai đoạn khởi nghiệp, cũng bề bộn nhiều việc. Chỉ có mẹ tôi, mỗi ngày thanh nhàn, vì thế thích đi dạo giữa ba văn phòng của hai công ty để đưa canh.
Vừa mới bắt đầu, tôi và Cố Quân Chi chỉ có cuối tuần mới rảnh gặp mặt. Bình thường cũng chỉ gửi tin nhắn, gọi điện thoại gì đó.
Sau một thời gian dài, tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Chuyện yêu đương này không thú vị!”
Cố Quân Chi nghiêm trang sửa lại lý do thoái thác của tôi.
“Thẩm tổng, tôi cần phải nhắc nhở em một chút, chúng ta không phải đang yêu đương, chúng ta đã đính hôn, hiện tại thân phận của chúng ta là vợ chồng chưa cưới!”
Và cho tôi xem chiếc nhẫn đính hôn trên tay anh ấy. Ừm, người đàn ông nhỏ mọn này, lại tức giận rồi.
Tôi gật đầu, tay nâng cằm giả vờ trầm tư: “Haizz, em cảm thấy anh nói có chút đạo lý. Vợ chồng chưa cưới mà, cũng không tính là vợ chồng thật…”
Sau đó trước khi Cố Quân Chi xù lông, tôi thành công chuyển đề tài.
“Nếu không, anh dọn qua đây ở đi?”
Cố Quân Chi nhất thời sửng sốt, lập tức có chút thẹn thùng: “Em…… Emnói cái gì vậy……”
Ôi, đã hơn nửa năm rồi, còn thẹn thùng như vậy. Tôi ôm lấy cổ anh, đặt một chuỗi chìa khóa vào lòng bàn tay anh.
Tôi cười gian xảo nói: “Gần công ty em có một căn hộ lớn, anh có đồng ý làm nam chủ nhân của nó không?”
Cố Quân Chi: “… Thẩm tổng, anh có thể nói là em đang bao nuôi anh không?”
Tôi hất cằm anh ấy: “Đã nói đừng gọi Thẩm tổng, gọi em là bà xã đại nhân!”
Cố Quân Chi: “Vâng Thẩm tổng!”
Tôi: “Gọi em là bà xã đại nhân!!”
Cố Quân Chi bị bức bách bởi uy quyền của tôi, chuyển vào căn hộ của tôi. Trước khi chuyển đến, chúng tôi đã thống nhất, mỗi người một phòng.
Bình thường chi tiêu trong nhà, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm, đều mỗi người một nửa. Chờ sau khi anh ấy chuyển đến. Tôi đã lộ bộ mặt thật của mình.
“Đùa à, mỗi người một phòng? Nghĩ sao vậy?”
Cố Quân Chi bị tôi đè lên giường hôn, ngượng ngùng lấy tay muốn từ chối còn xô đẩy tôi.
“Không được, chúng ta còn chưa kết hôn!”
Tôi: “Chậc… phiền thật, đàn ông đàn ang còn muốn đòi danh phận với em sao?”
Cố Quân Chi: “Anh đang nhắc nhở em, chúng ta có nên tìm thời gian đi lĩnh giấy chứng nhận không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh cầu hôn chưa? Hay anh chỉ muốn đăng ký kết hôn?”
Cố Quân Chi cũng ngây ngẩn cả người: “A… Anh tưởng là em yêu cầu.”
A! Đàn ông!
Tôi thừa nhận, con người tôi bình thường có hơi mạnh mẽ một chút. Nhưng chuyện như kết hôn, nào đến lượt nhà gái cầu hôn chứ?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt nai con đơn thuần của Cố Quân Chi, tôi thở dài, ôm anh ấy nói: “Được được được rồi, thật giống thiếu niên chưa lớn.”
“Em sủng anh, em cầu hôn anh, được chưa?”
“Anh thích hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, hoa hồng sâm banh hay hoa hồng xanh?”
“Anh cho em mượn tay một chút, em muốn xem kích thước nhẫn có thay đổi không…”
Cố Quân Chi xấu hổ, muốn từ chối lời mời gọi nên đã cùng tôi lược bỏ 35.000 chữ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.