14.
Thái giám truyền lời đến, Lục Thịnh nói muốn được gặp ta một lần trước khi chết.
Ta mặc trên người sam váy màu vàng.
Lúc đi vào địa lao, hắn nhìn ta với nét mặt không tưởng: “Nàng… Thế mà nàng lại trở thành Hoàng Thái Nữ?”
Ta từ trên cao nhìn xuống chẳng nói lời nào.
Mãi đến lúc thái giám đến đá vào chân hắn, quát: “Tội thần lớn mật, thấy Hoàng Thái Nữ còn không hành lễ, ăn nói lỗ mãng!”
Hắn bắt đầu cười to, cười đến run rẩy cả người: “Nguỵ Ninh, tâm ta người ta đều dành trọn cho nàng, thế tại sao ta lại rơi vào kết cục thế này? Nếu ngày đó ta soán ngôi thành công thì ta chính là Hoàng Thái Tử, nàng sẽ là Thái Tử Phi của ta, như vậy có gì không tốt, nếu nàng bằng lòng nhiếp chính thì ta thậm chí có thể cùng nàng trị vì giang sơn, Ngụy Ninh, có phải từ trước đến nay trong lòng nàng đều không có ta, đúng không?”
Giọng điệu ta nhàn nhạt: “Lục Thịnh, ta rất biết ơn ngươi vì đã ở bên cạnh ta thời niên thiếu, ta thật sự rất cảm kích nhưng ngươi không muốn làm phò mã của ta, bởi vì phò mã không thể cầm quyền, càng không thể có được quân công vô hạn, càng không thể thoả mãn được khát vọng quyền lực của ngươi, cho nên ngươi mới ở trong lúc chinh tây cấu kết với thần nữ của tộc Toa La, ta không muốn đào sâu vào chuyện các người lợi dụng nhau thế nào, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu chân tình giả ý, nhưng chẳng phải các người còn có một hài tử sao?”
Ánh mắt Lục Thịnh bắt đầu lập loè, hắn ngẩng người: “Nàng, nàng biết được từ lúc nào….”
Ta ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với hắn, nhéo chiếc cằm lún phún râu của hắn, giọng điệu càng lạnh lẽo thêm: “Ta cầu phúc ở chùa được nửa năm thì đã biết rồi.”
“Sao lúc đó nàng không nói, sao lúc đó nàng không chất vấn ta?”
“Lục Thịnh, ở trong mắt ngươi, từ trước đến nay ta đều là tiểu công chúa ngây thơ hồn nhiên, nguyện vọng duy nhất của ta là chờ ngươi thắng trận trở về, sau đó gả cho ngươi có đúng không? Nếu như ngươi nghĩ như thế thật, thì ngươi thật sự đã xem thường ta. Ta là công chúa duy nhất của Đại Ngụy, Ninh An công chúa, trong xương cốt của ta đang chảy dòng máu của hoàng tộc Đại Ngụy, trên người ta gánh vác trọng trách lớn lao hơn ngươi nghĩ nhiều.”
Lục Thịnh ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt nhìn ta như đang nhìn một con quái vật nào đó.
Cuối cùng hắn vẫn mở miệng dò hỏi ta: “Nàng có từng thích ta chưa?”
Ta thở dài: “Lục Thịnh, năm đó lúc đi chùa cầu phúc cho ngươi, ta thật sự rất thích ngươi, không lúc nào không hy vọng ngươi có thể bình an trở về. Đáng tiếc, Kỳ Lân Các dưới trướng ta nắm giữ rất nhiều bí mật của trọng thần, thân là người chấp trưởng, ta không thể không lén để người của mình vào trong đội quân chinh tây được. Lục Thịnh, ngươi cùng Vô Song cấu kết ngày đầu tiên thì kết cục của chúng ta đã định không thể rồi, hiện tại ngươi còn nói cái gì tình yêu, ngươi chẳng thấy buồn cười sao?”
Ta từ địa lao đi ra, hít một ngụm khí trong lành.
Lục Thịnh ở bên trong còn đang điên cuồng gào lên: “Ninh Nhi! Ta thật sự yêu nàng! Ninh Nhi!”
Ma ma đi theo ta nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nếu hắn còn hét to như vậy, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người…”
“Để hắn toàn thây, ban rượu độc đi.”
15.
Lục Thịnh đã chết.
Trong triều đã mất nịnh thần nhưng tương lai hẳn sẽ có, dẫu sao ta cũng không sợ.
Hết thảy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Nhưng là trong mấy tháng qua, thời thế thay đổi, phụ hoàng cố ý bảo ta giám quốc, ông dành cả ngày để ở cạnh mẫu hậu chăm hoa dưỡng cây, chơi đùa với cháu trai nhỏ Đậu Đậu của ta.
Còn về phần Lương Vân, từ lúc ta được phong làm Hoàng Thái Nữ, vẫn chưa từng gặp lại hắn.
Chỉ nghe nói hắn đã trở về Đại Lương.
Nhớ tới hắn, có lúc ta sẽ cảm thấy chua xót, càng nhớ tới dáng vẻ lúc hắn giục ngựa đến tìm ta.
Phu quân của Hoàng Thái Nữ được định sẵn sẽ không thể là hoàng tử được chọn làm người kế thừa ngai vị của nước khác.
Ta gạt bỏ những tâm tư nữ nhi, cả ngày vùi đầu trong chính sự.
Tận đến hôm đó.
Một âm thanh quen thuộc vang lên: “Hoàng Thái Nữ, biệt lai vô dạng.”
Ta nhìn bóng dáng ngoài điện, hốc mắt bỗng tự dưng cay xè, chờ tỳ nữ thái giám lui hết, ta mới dám nói ra lời trong lòng: “Sao chàng lại tới?”
Lương Vân cười cười: “Hiện giờ ta đã không còn là thất điện hạ của Đại Lương nữa, ta đã tự thỉnh xin rời khỏi hoàng thất, giờ ngay cả hoàng thất ngọc điệp cũng không có tên ta, ta không phải Lương Vân, ta chỉ là Phổ Huyền.”
Ta đỏ vành mắt: “Chàng…”
Chàng cười cười dang rộng vòng tay với ta: “Ninh Ninh, từ trước đến nay ta chưa từng để tâm đến giang sơn, nếu không phải vì muốn có thân phận xứng với nàng, ta cũng sẽ không quay trở về Đại Lương, lúc trước ta ở dưới toà Phật Tổ động xuân tâm, nên phạt ta bỏ tên bỏ họ, mất đi thân phận hoàng thất, ta không còn là Lương Vân nữa, cứ để cho ta làm Phổ Huyền của nàng đi.”
Ta nhào vào vòng ôm của chàng mà không có chút đắn đo nào.
16.
Chuyện Hoàng Thái Nữ lấy phu quân, truyền khắp Đại Ngụy ngõ nhỏ phố lớn.
Hoàng huynh nghe thấy, cũng dẫn theo tẩu tẩu nhanh chóng chạy về cung.
Phụ hoàng tuổi đã cao của Lương Vân cảm thán bản thân mình sinh được một đứa con trai si tình, tuy rằng hoàng thất Đại Lương không còn tên của Lương Vân, nhưng ông ấy vẫn thương đứa con của mình, sai người gửi đến một xe lại một xe trân bảo, nói xem đó là của hồi môn của Lương Vân.
Mẫu thân cùng tẩu tẩu lo liệu hôn sự cho ta, áo cưới rực đỏ thêu rồng, ta ngồi ở tẩm điện có chút bối rối chẳng biết làm sao.
Ma ma cẩn thận dạy ta một chút chuyện phòng the, càng làm ta đỏ mặt hơn.
Bà cười nói: “Đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ này của bệ hạ, người trong kinh đều nói bệ hạ sát phạt quyết đoán, nhưng dẫu sao bệ hạ cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.”
Ta cười cười, bảo ma ma lui ra trước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBỗng dưng ta nhớ tới năm đó, trong chùa Thanh Tuyền.
Trên tay cầm mật báo Kỳ Lân Các đưa đến, cả người run rẩy nước mắt rơi như mưa.
Bên hành lang trong chùa chỉ nghe được tiếng ta khóc nức nở, cùng với tiếng gió thu lạnh rào rạt, bỗng giọng một nam tử dễ nghe vang lên:
“Điện hạ, trong lòng yên tĩnh mới có thể suy nghĩ thấu triệt được, chớ có khóc, Phật Tổ có tâm, điều điện hạ sở cầu chắc có lẽ không phải là mệnh đã định của điện hạ, coi như đó cũng là một chuyện tốt.”
Bắt đầu từ hôm đó, ta đi theo Phổ Huyền chép rất nhiều kinh thư.
Mỗi ngày cùng chàng tụng kinh cầu phúc.
Chàng biết được ta quản Kỳ Lân Các, cũng giận dữ xem qua từng phong thư mà Lục Thịnh viết cho ta.
Chàng cầm ngọn đèn ở trên tay, mặt mày nhu hoà:
“Điện hạ cũng biết đạo lý dùng bất biến ứng phó vạn biến, người chỉ cần giống như trước, người khác chỉ thấy mặt hồ tĩnh lặng chứ không thể thấy được sóng ngầm bên dưới, cái điện hạ cần làm hiện tại là trở thành người điều khiển những cơn sóng ngầm đó.”
Ta ở ngay trước mặt chàng, đốt đi những phong thư còn chưa gửi đi.
Chàng cười: “Điện hạ, chỉ cần chậm rãi đợi thời cơ, ngoạ hổ tàng long mới là vương giả, còn con báo thiếu kiên nhẫn nhưng lại hữu dũng vô mưu, đó mới là nhược điểm lớn nhất của nó.”
Đến một đêm đông, chàng bỗng dưng biến mất, chỉ để lại một tờ giấy nhắn: Điện hạ đừng mong nhớ ta, nếu ta hoàn tục thì nhất định có một việc thập phần quan trọng ta cần phải là, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Lúc gặp lại, cũng chính là lúc chàng trở thành thất điện hạ Lương Vân.
Bên ngoài Trùng Dương Cung, lúc Lục Thịnh chất vấn ta, chàng đứng chắn trước mặt cũng đã lén đưa cho ta một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó viết: “Nếu nàng muốn làm bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ giúp nàng.”
17.
Mãi đến tận khuya ta mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đêm trăng một mảnh thanh bình.
Lòng ta ngọt ngào, mặt mày giãn ra, lâu lắm rồi ta chưa được yên lòng đến thế này.
Ngày ta cùng Lương Vân thành hôn.
Toàn bộ kinh đô Đại Nguỵ đều ngập trong sắc đỏ, ta cùng hắn cưỡi ngựa tiến thẳng vào cung.
Ở cửa cung, ta nắm tay chàng đi trên hồng trù, chàng cũng nắm tay ta, mặt mày tươi cười hớn hở.
Sau khi bái thiên, bái tổ tông cùng cha mẹ xong, chúng ta chính thức kết làm vợ chồng.
Trong cung mở tiệc.
Bên trong Trùng Dương điện, tiệc tùng linh đình, cũng chẳng có gì khác, chỉ là tiệc cưới của ta cùng chàng.
Nghe quần thần chúc mừng, xem đủ dạng lời chúc của những người từ phương xa.
Cho đến khi chúng ta trở lại Đông Cung.
Con ngươi của chàng sâu thẳm, nắm lấy tay ta mãi không buông, ma ma thắp hương bên trong trướng, một mùi hương ngọt thanh lan ra trong không khí, chàng ngồi ở bên cạnh góc giường, xốc chăn lên nhìn long nhãn với táo đỏ rải đầy trên giường.
Nhìn ta trêu đùa: “Ninh Ninh, đây là ý gì?”
Ta: “Chàng biết mà còn hỏi.”
Chàng ôm lấy ta, mành lụa rũ xuống, chỉ còn cảnh xuân kiều diễm.
Chàng ôm chặt eo ta: “Ninh Ninh, nàng chẳng biết được ta mừng đến cỡ nào đâu.”
Ta ấm ách nói: “Chàng… Rốt cuộc là từ lúc nào chàng đã để ý đến ta.”
Chàng cọ cọ mũi ta: “Ngày đó trời nắng nhẹ, ta bỗng thấy một nữ tử từ trên kiệu bước xuống, khí chất nàng ấy bất phàm, khi đó ta… Ta liền suy nghĩ, nhất định phải bế nàng ngồi lên đùi ta, hưởng hết vinh hoa phú quý.“
Ta nghiêm túc nhìn hắn, lúc này hắn mới ấp úng nói: “Ta tới Thanh Tuyền vốn dĩ là do không muốn tranh chấp ngôi vị hoàng đế, đâu ngờ lại động phàm tâm, ta cũng định trở về tranh thành, nếu là trang ngôi vị Thái Tử đó, ta sẽ có thể ngang hàng đứng trước mặt nàng, chứ không phải lấy dáng vẻ một tiểu hoà thượng đứng trước mặt nàng. Nhưng không ngờ đến tiểu cô nương của ta lại có khát vọng rộng lớn, giang sơn Đại Lương, ta từ bỏ, ta chỉ cần nàng mà thôi.”
Ta ôm chầm lấy chàng: “Phổ Huyền, ta thực sự rất vui, đến cuối cùng là chàng.”
Chàng ôm ta, cằm tựa trên đỉnh đầu ta, nụ cười mang theo chút ấm áp, bàn tay vuốt ve tóc của ta, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt chàng toàn là bất mãn.
Ta cười xấu xa: “Chàng cũng biết, lúc trước sòng bạc Đại Nguỵ đã đặt cược giữa chàng và tam hoàng tử, ta cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để cược cho chàng, hiện giờ chàng kiếm được chút lời, ta cũng chẳng có lỗi.”
Chàng ngẩn người: “Nàng… Từ lúc nào nàng đã thích ta?”
Ta ôm cổ chàng, áp môi mình lên môi chàng: “Ở chùa Thanh Tuyền, người động tâm, có lẽ không phải chỉ có chàng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.