1
Ta trọng sinh rồi.
Mở mắt ra, trước mắt là màn trướng Thanh La quen thuộc, trên đó thêu họa tiết Vân Liên Hoa, là do mẹ từng mũi kim từng sợi chỉ thêu cho ta, cầu mong ta bình an.
Sau nhiều năm xa cách, đột nhiên nhìn thấy lại, ta không khỏi cay cay khóe mắt.
“Đại tiểu thư tỉnh rồi à?” Xuân Cảnh thấy ta ngồi dậy, vội tiến lên dâng trà. Ta nắm lấy tay nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nàng vẫn bình an vô sự trước mắt ta.
Kiếp trước, tiếng kêu thảm thiết khi nàng bị đánh chết vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến ta lạnh sống lưng.
Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải trải qua cảnh tượng thảm khốc như vậy nữa.
“Đại tiểu thư?” Xuân Cảnh bị ta nhìn đến nỗi không hiểu gì: “Sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay trang phục của ta có gì không ổn à?”
Ta cố nén nước mắt: “Không có gì, rất ổn, rất đẹp. Xuân Cảnh, những năm qua đã vất vả cho ngươi rồi.”
Nàng e thẹn cười: “Đại tiểu thư nói gì vậy, được theo hầu một chủ tử hiền lành như đại tiểu thư là phúc khí của ta.” Nàng đưa chén trà cho ta: “Đại tiểu thư mệt vì lễ Cập kê phải không? Người đã ngủ một giấc thật dài.”
Ta đột nhiên nhớ lại kiếp trước, không khỏi tái mặt: “Hôm nay là lễ Cập kê à? Đã xong rồi sao?”
“Tiểu thư ngủ đến mơ hồ thật rồi, chẳng phải là hôm nay sao? Sáng nay đã làm lễ Cập kê xong, tiểu thư vừa về phòng đã ngủ thiếp đi, phu nhân nói tiểu thư buổi sáng dậy sớm lại bận rộn một hồi lâu, đặc biệt dặn chúng ta đừng gọi người.” Thu Ý từ bên ngoài vào phòng, nghe ta nói thì mỉm cười: “May mà tiểu thư ngủ, nếu không, lúc này Hầu gia và Thế tử gia đang cầu thân ở phía trước phòng khách, tiểu thư còn phải ở trong phòng chờ kết quả, như vậy thì thật lo lắng biết bao!”
Lòng ta chùng xuống.
Kiếp trước, Đào Nguyên Thanh và Tuyên Dương hầu Đào Tùng Xương chính là vội vàng đến cầu thân sau khi ta làm lễ Cập kê.
Ta còn tưởng rằng có thể ngăn cản trước khi xảy ra chuyện này, đáng tiếc đã chậm một bước. Chỉ mong cha ta vẫn chưa đồng ý!
Trong lòng ta nóng như lửa đốt, vội vàng chỉnh lại trang phục rồi cùng Xuân Cảnh, Thu Ý vội vã đến phòng khách, trong lòng âm thầm tính toán, cho dù liều mạng mất hết lễ nghĩa, ta cũng phải từ chối chuyện hôn sự này!
Đến gần phòng khách, quả nhiên nghe thấy tiếng ho khụ khụ của Đào Tùng Xương: “Thế huynh, nhi tử của ta một lòng thành tâm cầu hôn lệnh ái…”
Ông ta liên tục ho khan.
“Thế bá.”
Một giọng nói ôn hòa vang lên, tiếp lời Đào Tùng Xương.
“Nguyên Thanh chân thành, nhật nguyệt có thể chứng giám.”
Ta sẽ không bao giờ quên được giọng nói này.
Kiếp trước, Đào Nguyên Thanh chính là dùng bộ mặt quân tử ôn hòa này để lừa ta suốt năm năm.
Nếu như thiên địa nhật nguyệt thực sự có linh thì nên giáng một tia sét bổ đôi lồng ngực của hắn, để thế nhân nhìn cho rõ hắn có lòng dạ máu lạnh vô tình như thế nào!
Ta nắm chặt tay, không để sự căm hận làm loạn tâm trí mình. Xem ra cha ta vẫn chưa đồng ý, vẫn chưa muộn!
Ta quay lại nắm lấy Xuân Cảnh, xoa rối mái tóc của nàng, rồi đưa tay lấy ít nước từ bình sen bên cạnh, bôi hai vệt nước mắt dưới mắt nàng, nghiêm túc dặn dò: “Ngươi lập tức khóc lóc thảm thiết, chạy từ đây đến viện của mẹ ta, nói rằng ta đột nhiên phát bệnh đau tim, mắt thấy người sắp không xong rồi. Nhanh lên, nhất định phải để mọi người trong phòng khách nghe rõ!”
Có lẽ vẻ mặt dữ tợn của ta khiến nàng nhận ra chuyện này không phải chuyện đùa, nàng ngẩn người một lúc, lập tức làm theo lời ta, khóc lóc thảm thiết rồi chạy đi như bay.
Ta lại dặn dò Thu Ý: “Ngươi đi mời Lý y nữ đến, càng nhanh càng tốt. Nhớ bảo nàng, bất kể chẩn đoán ra bệnh gì, đều phải nói rằng mạng sống của ta chỉ còn trong gang tấc!”
Lý y nữ Lý Diệu Ý và ta là bằng hữu tâm giao, tuy nàng là cô nhi nhưng lại được danh y Đỗ Tri Tân truyền thụ y thuật, y thuật ở Hoa Kinh tiếng lành đồn xa. Kiếp trước nàng đã giúp ta rất nhiều, ta tin tưởng nàng.
Thu Ý nhận lệnh rồi đi.
Ta vội vàng trở về phòng, bôi mặt mình trắng bệch, lấy nước vẩy lên mặt giả làm mồ hôi lạnh, lại móc họng nôn ra một ít chất bẩn, làm cho giường chiếu bẩn thỉu lộn xộn, cố chịu đựng cơn buồn nôn nằm trên giường giả vờ như thoi thóp.
Rất nhanh, cả phủ loạn hết cả lên.
Như ta đã đoán, bản tính đa nghi như Đào Tùng Xương, quả nhiên không chịu tin tưởng dễ dàng, ông ta một mực chờ đợi Diệu Ý chẩn bệnh xong cho ta, nói rằng bệnh bộc phát của ta rất nguy hiểm, e là không ổn, dùng kim châm cứu chỉ là biện pháp tạm thời. Lúc này ông ta mới giả mù sa mưa an ủi cha mẹ ta vài câu rồi dẫn Đào Nguyên Thanh rời đi.
Chuyện hôn sự đương nhiên không còn được nhắc đến nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười ngoài không biết, ta làm Thế tử phi năm năm lại rất rõ ràng, Tuyên Dương Hầu phủ bây giờ chỉ là cái thùng rỗng, sổ sách chi ra nhiều hơn thu vào. Tước vị tuy còn nhưng không thể dùng để chi tiêu được. Đào gia cưới ta, chẳng qua là vì thấy Bạch gia là thương gia giàu nhất Hoài Châu, những năm gần đây lại vào kinh thành buôn bán, tiền bạc chảy vào như nước.
Nếu không thì đường đường chính chính là Thế tử Tuyên Dương hầu, sao lại chịu cưới một nữ nhi thương hộ như ta?
Hắn muốn thông qua ta mà moi sạch Bạch gia, giờ thấy ta sắp chết, đương nhiên sẽ không tự chuốc họa vào thân.
Chuyện trước mắt này, coi như miễn cưỡng đã qua.
Đợi những người không liên quan đều lui đi, ta bảo Xuân Cảnh, Thu Ý đi canh cửa phòng, chỉ để lại cha mẹ và muội muội ở bên.
Mẹ ta vốn đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc, thấy ta đột nhiên ngồi dậy, còn tưởng ta hồi quang phản chiếu, kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhào tới: “Tú Yên, con của ta…”
Ta vội vàng an ủi bà: “Mẹ, đừng khóc, con không sao. Vừa rồi đều là do con giả vờ cho Tuyên Dương hầu xem để dọa ông ta bỏ đi mà thôi.”
Tú Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn ta, lo lắng đưa tay sờ mặt ta: “Tỷ tỷ, tỷ có phải bị bệnh đến hồ đồ rồi không?”
Nhìn khuôn mặt tươi tắn sinh động của nàng lúc này, ta vừa chua xót vừa may mắn. Ta kéo nàng lại cho nàng xem phấn thơm trên tay: “Muội xem, đều là ta tự bôi đấy.”
Nàng ngẩn người, vừa khóc vừa cười ôm lấy ta. Mẹ hoàn hồn, tức giận lau nước mắt, mắng ta liên tục. Cha ta lên tiếng ngăn cản họ: “Tú Yên, con vẫn luôn hiểu chuyện, không phải tính tình ngang ngược. Chuyện hôm nay có thể nói là hoang đường, rốt cuộc là vì sao?”
Ta nhìn khuôn mặt tươi tắn của cha lúc này, cố nén nước mắt: “Cha, Tuyên Dương Hầu phủ đến tột cùng vì sao lại đến cầu hôn, cha có bao giờ nghĩ tới không? Hầu phủ quyền cao chức trọng, Bạch gia tuy giàu có nhưng rốt cuộc vẫn ở vị trí dưới cùng của sĩ nông công thương, bị người ta coi thường.
Nếu không phải như vậy thì ca ca cần gì phải tòng quân, liều mạng để tranh thủ một cơ hội được vào triều đình?”
Mẹ thở dài tiếp lời: “Cha con và ta làm sao không biết là tiền tài động nhân tâm chứ? Nhưng trước đây con từng nhắc đến Thế tử Đào gia, nói rằng khi đi đạp thanh cùng mọi người, hắn cũng ở trong đó, suốt đường đối xử với con rất chu đáo, chẳng lẽ đúng là ta nghĩ sai, con không có ý gì với hắn?”
Ta xấu hổ muốn chết.
Kiếp trước, mối nhân duyên đoạt mệnh này, quả thực là do ta tự nguyện.
2
Trên bãi cỏ Phương Lạc, hoa cỏ tươi tốt, dưới bóng liễu rũ toàn là thiếu niên.
Tháng ba, ta cùng Diệu Ý và mấy tiểu thư khác đến bãi cỏ Phương Lạc để đạp thanh, cha của một tiểu thư làm quan trong triều, nhờ mối quan hệ này mà quanh co lòng vòng, lại hẹn được khá nhiều công tử thế gia ra ngoài.
Trong đó có Đào Nguyên Thanh.
Hắn có một túi da đẹp, phong thần tuấn tú, đôi mắt chứa chan tình cảm, lúc nói chuyện luôn dịu dàng cụp mắt, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
Dọc đường đi, hắn không tránh khỏi việc thu hút ánh mắt của các nữ tử, thậm chí có người còn bạo dạn ném hoa cho hắn. Hắn không chịu nhận, quay đầu lại tìm ta: “Tú Yên cô nương, nàng giúp ta bẻ một cành hoa để cài lên đầu nhé.”
Ta bẻ một cành hoa rồi mỉm cười đưa cho hắn.
Hắn cúi đầu bảo ta cài hoa giúp hắn, ta không thể từ chối, đành phải cẩn thận từng li từng tí cài hoa cho hắn. Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, hàm ý nói: “Như vậy, không còn bông hoa nào lọt vào mắt ta được nữa.”
Sự thiên vị lộ liễu của hắn khiến ta mê muội, về nhà mẹ hỏi ta về chuyện đi đạp thanh, ta không giấu được, mặt đỏ bừng nhắc đến một người như vậy.
Nhớ lại tình yêu nhỏ bé lặng lẽ nảy sinh khi đó, bỗng nhiên giật mình như một giấc mộng đã tan biến từ lâu.
Ta cười khổ. Làm sao giải thích với người thân rằng ta đã trải qua nỗi đau của kiếp trước?
Ta chỉ có thể cắn răng nói dối, đem sự thật mà ta biết ở kiếp trước tiếp lời: “Cha, mẹ, nữ nhi tuy mến mộ những thiếu niên trẻ tuổi nhưng lại càng biết rõ môn đăng hộ đối. Hôm qua đi trà lâu, ai ngờ phòng bên cạnh lại vừa vặn có phu nhân Tuyên Dương hầu và nữ nhi của bà ta là Nguyên Hoa huyện chủ. Hai mẹ con họ nói chuyện cười đùa, con vô tình nghe thấy tên mình, không khỏi lắng nghe kỹ hơn, ai ngờ càng nghe càng kinh hãi!”
“Hai người họ lại đem những tiểu thư nhà giàu ở kinh thành ra so sánh từng người một, nói con là lựa chọn tốt nhất, Bạch gia ở kinh thành không có căn cơ gì, chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ là có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, gia tài vạn quán, sớm muộn gì cũng rơi vào tay Đào gia. Nguyên Hoa huyện chủ càng khinh thường con đủ điều, nói rằng hôm đi đạp thanh, Thế tử chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, con đã vội vàng chạy đến…”
Những lời này, kiếp trước ta đã nghe từ miệng Đào Nguyên Hoa nhiều lần rồi.
Đào Nguyên Hoa tính tình thích xa hoa lãng phí, ăn mặc chi tiêu, động một chút là trăm vàng ngàn vàng. Nhưng nàng muốn dùng tiền của ta, lại còn coi thường ta, dường như nhất định phải luôn luôn coi khinh ta mới có thể miễn cưỡng giữ được lòng tự trọng của một huyện chủ.
Nhớ lại những chuyện trước đây nàng đối xử với ta, ta vẫn không nhịn được mà căm hận: “Nghe lời họ nói con mới biết, chuyện đi đạp thanh hôm đó, nói không chừng đều là do Đào gia cố ý tính toán. Tuyên Dương Hầu phủ dụng tâm trăm phương ngàn kế như vậy, làm sao biết được không phải là có ý đồ độc ác hơn? Con bị nhục nhã là chuyện nhỏ, chỉ sợ bọn họ một kế không thành, còn sẽ ra tay từ những chuyện khác!”
Tú Nguyệt sớm đã không nhịn được, nhảy dựng lên mắng: “Thật là tiểu thư nhà quyền quý cao quý, giống như chó hoang nhìn chằm chằm vào thịt trong bát của người khác, lại còn đối với người khác khinh thường! Nếu ta ở đó, lập tức xé nát miệng nàng ta!”
Biểu cảm của cha ta đã hoàn toàn nghiêm trọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.