13
Ánh mắt ca ca nhìn ta vô cùng sắc lạnh, hắn hừ lạnh một tiếng: “Tống Như Ý, ngươi còn muốn giở trò gì? Xảy ra chuyện liền ném công chúa lại một mình chạy trốn, lời của loại người bất trung bất nghĩa như ngươi nói một chữ ta cũng không muốn nghe! Bị miệng nó lại!”
Mắt thấy thiếu niên áo đen đã nắm lấy cằm của ta, ta giãy giụa nói: “Ca, huynh tin tưởng ta, ta thật sự có cách…”
“Đợi đã.” Công chúa Thanh Thanh xua tay, lên tiếng: “Để ả nói xong.”
“Ta biết ở Tiềm Giang có một mẹ mìn gọi là Lý thị, bà ta có nhiều con đường nhất, huynh phụ trách bắt cóc, bà ta phụ trách bán đi, làm chơi ăn thật.”
“Nhưng bán người có thể kiếm được bao nhiêu? Quá chậm rồi! Chi bằng dụ dỗ bắt cóc đám con cháu nhà giàu đòi tiền chuộc, may mắn bán cóc một đứa có thể gánh được cả năm!”
Sau khi nói xong ta không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào công chúa Thanh Thanh.
Rất may mắn, ta đặt cược đúng rồi.
Mưu kế táng tận lương tâm này khiến cho công chúa Thanh Thanh cười to thoải mái.
“Ngươi nói không sai, tiền của người giàu mới dễ kiếm! Cứ làm theo lời ả nói!”
Đương nhiên dụ dỗ con em nhà giàu thì phải cần người, ta dựa vào cái miệng có tài ăn nói của mình khiến cho công chúa cũng giữ lại đám thím Tụng Chi, làm việc cho bọn họ.
Còn về ca ca, đương nhiên công chúa nói gì chính là cái đó.
Rất nhanh, đám ca ca liền bắt được đứa con duy nhất của nhà giàu trong thành, lấy được năm ngàn lượng tiền chuộc.
Dựa theo tốc độ này, không bao lâu công chúa Thanh Thanh liền có thể ủng hộ được lô vũ khí đầu tiên của hội Thanh Long.
Công chúa Thanh Thanh hết sức vui mừng, bảo ca ca liên lạc với phân bộ hội Thanh Long ở địa phương, bảo bọn họ cung cấp danh sách người giàu trong thành, để tiếp tục ra tay.
Trời không chiều người có lòng, ngày thứ hai sau khi liên lạc, danh sách còn chưa cầm được trong tay, phân bộ hội Thanh Long ở địa phương kia đã bị triều đình bắt sạch rồi.
Ca ca không hiểu, chỗ bọn hộ ẩn mình kín đáo như vậy, ở đây nhiều năm cũng chưa từng bị phát hiện, sao đột nhiên lại bị bắt?
Thiếu niên áo đen Bùi Tử Thanh đi bên cạnh ca ca bước lên một bước, chắp tay nói: “Như vậy xem ra, nơi này đã không còn an toàn rồi, chưa biết chừng Thát Đát đã để ý đến chúng ta, vẫn mong đại nhân sớm ngày tính toán.”
Lần đó ca ca đầu độc thất bại, thân tín của ca ca đều bị đánh chết, bản thân ca ca cũng mang theo vết thương nặng trên người, khi đó là Bùi Tử Thanh đột phá vòng vây cứu lấy ca ca.
Y nói ngưỡng mộ người mang đại nghĩ như ca ca, nguyện đi theo ca ca khôi phục Đại Tùy, ca ca liền để y đi theo bên cạnh làm thị vệ.
Người này có một chút địa vị ở trong lòng ca ca.
Ánh mắt ca ca rét lạnh: “Lời này của Tử Thanh rất đúng, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta đến Dương Thành tránh trước.”
14
Hình như bọn ta đi lên con đường xui xẻo.
Đến mỗi một thành thị, ca ca đều sẽ đi tìm huynh đệ ở phân bộ hội Thanh Long trước để tìm hiểu tình hình.
Sau đó, không lâu sau triều đình sẽ phái người diệt trừ phân bộ đó.
Mấy lần như vậy, bọn ta đã giống như chim sợ cành cong rồi.
Đám người thím Tụng Chi cũng nhân lúc rối loạn mà chạy trốn rồi, nhưng lúc này đã không còn ai để ý điều này.
Bọn ta có thể cảm nhận được nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh, khoảng thời gian đó một nhọc vì bôn ba, càng khỏi phải nhắc đến việc bắt cóc người giàu đòi tiền chuộc.
Điều chết người hơn là, tổng bộ hội Thanh Long truyền tin đến, Lỗ vương đang tích cực tiếp xúc với bộ lạc biên giới, nếu như có thể thuyết phục bọn họ cùng nhau tham gia kháng Kim, vậy thì coi như quyền lên tiếng hoàn toàn nằm trên người Lỗ vương rồi đó!
Công chúa Thanh Thanh nổi trận lôi đình, chỉ trích ca ca làm việc bất lực, hành sự rụt rè e sợ, cứ tiếp tục như vậy thiên hạ này đều là của Lỗ vương rồi! Còn có chuyện gì của công chúa Thanh Thanh nàng ta nữa?
Bùi Tử Thanh lại kịp thời nhắc nhở ca ca: “Kế sách hiện nay chúng ta chỉ có thể tìm một thế lực để bắt tay liên thủ, rồi nhanh chóng quay về tổng bộ hội Thanh Long đoạt quyền, mới có thể giành được tiên cơ.”
Ca ca gật đầu: “Không sai, chỉ cần có thể để công chúa Thanh Thanh kế thừa đại nghiệp, cho bọn họ thêm nhiều lợi ích thì có sao? Chúng ta lập tức xuất phát.”
Khi đêm khuya vắng người, một bóng đen lặng lẽ chạy ra khỏi khách trạm bọn ta ngủ lại, ta rón rén theo sát phía sau.
Đúng lúc y muốn thả một con bồ câu đưa thư, dao găm của ta dí vào lưng y.
“Đứng yên!”
Cơ thể kia run lên một cái, hơi nghiêng mặt qua, vậy mà là hộ vệ Bùi Tử Thanh của ca ca ta.
Ta cười lạnh: “Quả nhiên là người! Ngươi là người của triều đình nhỉ? Hôm đó ngươi cứu ca ca ta là giả, lợi dụng hắn để diệt trừ hội Thanh Long mới là thật nhỉ?”
Không ngoài dự đoán, Bùi Tử Thanh vừa không xin tha cũng không hoảng hốt, cơ thể y hơi run lên, cười nói: “Nếu ta đoán không sai thì cô là người viết sợi dây vải Tống Kiến Thành muốn hạ độc treo lên cây cầu nguyện nhỉ? Mấy cô nương Tống Kiến Thành bắt về cũng là do cô thả họ đi trong âm thầm? Tống cô nương đại nghĩa diệt thân như vậy là muốn đầu hàng triều đình?”
“Trái lại là ta muốn hỏi Tống cô nương, cô không phải người Đại Tùy sao? Tại sao lại muốn giúp đỡ nước Kim? Cô không hận nước Kim diệt Đại Tùy sao?”
Nói đến đây ta cũng không che giấu nữa, thu lại con dao găm, nhàn nhạt nói: “Nào có cây cầu nguyện hiển linh gì chứ, chẳng qua là người thống trị thuận theo ý dân mà thôi…”
“Con gái yếu đuối như ta không hiểu cái gì là đại nghĩ, ai cho ta chỉ biết dân chúng bọn ta ăn cơm thì giúp người đó, cho dù là công chúa hay là Lỗ vương đều cực kỳ ích kỷ, coi mạng người như cỏ rác, nếu bọn thật thượng vị dân chúng sẽ không có ngày tháng yên ổn.”
Con ngươi đen nhánh của Bùi Tử Thanh bình tĩnh nhìn ta, tựa như muốn nhìn thấu lời ta nói là thật hay giả.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQua một lúc, y lại cười nói: “Nếu đã như vậy, Tống cô nương hay là cô và ta hợp tác một lần.”
“Ta có thể hứa với Tống cô nương, khi nước Kim thống trị sẽ lấy dân làm gốc!”
15
Tướng lĩnh tiền triều Trần Tụ vẫn luôn trốn trong núi sâu quan sát tình thế, cuối cùng đã đồng ý giúp công chúa Thanh Thanh một tay.
Điều kiện là tất cả quân nhu đều do bên phía công chúa Thanh Thanh phụ trách.
Số tiền khổng lồ như vậy từ đâu mà đến?
Công chúa Thanh Thanh tức đến mức ném vỡ mấy chén trà, nóng ruột đến mức nhổ mấy sợi tóc xanh.
Ca ca bèn quyết tâm, bí quá hóa liều, không kể giàu nghèo, thoáng cái bắt lấy mấy trăm người.
Kẻ trong nhà có điều kiện thì vơ vét tài sản, kẻ không có tiền thì đưa cho mẹ mìn dẫn đi.
Vào hôm công chúa Thanh Thanh và Trần Tụ hẹn nhau ký hiệp nghị, một đám người dân xông vào hội trường.
“Trả con trai (con gái) lại cho ta!”
“Không thả người ra ta sẽ liều với các ngươi!”
Ca ca muốn phủ nhận cũng không được, không biết thế nào đám người bị bắt lại nhốt ở sau núi trốn hết ra rồi, nhào vào trong lòng người thân.
Tiếng khóc lóc, tiếng mắng chửi nối thành một mảng, hội trường rối tung rối mù.
Ca ca và trưởng lão của hội Thanh Long tức giận, định dùng máu trấn áp.
Vào thời khắc quan trọng, Bùi Tử Thanh dẫn quan binh chạy tới, sơ tán người dân, trấn áp hội Thanh Long.
Trần Tụ muốn dẫn binh chống lại.
Bùi Tử Thanh nói: “Trần tướng quân có dũng có mưu, nếu như quy thuận nước Kim ta, chắc chắn sẽ dành được ưu ái, tuyệt đối không tổn hại một chút nào đến mọi người!”
Trên mặt Trần Tụ thoáng qua một chút do dự.
Ta tiến lên một bước, nói: “Trần tướng quân, ngài cũng trông thấy rồi đấy, vì lợi ích mà hội Thanh Long và công chúa Thanh Thanh buôn bán con dân của mình, nếu như thật sự để bọn họ khôi phục Đại Tùy, chắc chắn sinh linh đồ thán, ngài chắc chắn muốn liều mạng vì người như vậy sao?”
“Người làm quân chủ không nhân từ, kẻ làm thần tử không trung thành, ta tin ngài nhất định hiểu được đạo lý này.”
Trần Tụ còn chưa lên tiếng, binh lính phía sau hắn ta đã không nhịn được rồi: “Chúng ta chém giết vì Đại Tùy, hoàng tộc Đại Tùy lại từng làm gì cho chúng ta?”
“Ông đây làm lính không phải để bán mạng cho loại súc sinh này!”
“Đúng! Bọn ta không bán mạng cho Đại Tùy nữa!”
Trần Tụ không còn do dự nữa, quỳ xuống đất: “Trần Tụ nguyện dẫn binh quy thuận triều đình!”
16
Bùi Tử Thanh vung tay lên, mấy hàng cung thủ nhắm chuẩn vào người của hội Thanh Long.
Mắt thấy không còn khả năng để xoay chuyển, lần đầu tiên trong đời ca ca của ta nắm lấy tay công chúa Thanh Thanh, thâm tình nói: “Có thể chết cùng công chúa, đời này của nô tài đáng giá rồi.”
Công chúa Thanh Thanh lại gạt tay hắn ra, té nhào xuống đất: “Đầu hàng! Ta đầu hàng! Các ngươi nói với hoàng đế nước Kim phong ta làm công chúa hộ quốc, Quy mệnh hầu, Vi mệnh hầu cái gì cũng đều được hết!”
Nàng ta lại kéo lấy ca ca, điên cuồng gào lên: “Đều do tên cẩu nô tài này xúi giục ta phục quốc! Không liên quan đến ta! Không liên quan đến ta mà!”
Ca ca ngẩn ra, không thể tưởng tượng được mà nói: “Công chúa… công chúa người…”
Công chúa Thanh Thanh còn túm lấy ca ca mà gào lên: “Giết chết hắn! Giết chết tên cẩu nô tài này! Đều là lỗi của hắn đó! Nếu không phải hắn nhất quyết muốn giúp ta phục quốc, sao ta có thể tồn tại suy nghĩ như vậy…”
Trong ánh mắt của ca ca ngập tràn tuyệt vọng, trái tim đau đớn tột cùng, mặc cho công chúa đấm hắn hắn cũng không cãi lại.
Cho đến khi một mũi tên bắn về phía bọn họ, mới phá vỡ khung cảnh quỷ dị này.
Ca ca ôm chặt lấy công chúa Thanh Thanh, định bảo vệ nàng ta.
Vô số mũi tên khiến hai bọn họ dính chặt vào nhau, không thể tách rời.
Giây phút đó, khóe miệng ca ca ngậm nụ cười.
Ta nghĩ ca ca thật sự chết có ý nghĩa.
Triều đình cứu được tất cả những người đáng thương bị ca ca đem bán, để cho bọn họ đoàn tụ với gia đình.
Còn ta, bởi vì có công giúp triều đình thanh tẩy hội Thanh Long nên được phong thưởng, mang theo lượng lớn vàng bạc về quê sống hạnh phúc cùng với cha mẹ.
Hơn một năm sau, hoàng đế nước Kim chết bệnh, thái tử Bùi Tử Thanh kế vị.
Y hoàn thiện pháp luật, nghiêm cấm mua bán người, người vi phạm bị xử tội phanh thây, hơn nữa người mua kẻ bán cùng tội, người biết chuyện tố cáo thì thưởng năm mươi lượng bạc.
Lại tiến thêm một bước miễn giảm thuế má, tuyên truyền tư tưởng không phân biệt Kim Tùy, hai tộc chăm sóc lẫn nhau, ủng hộ Kim Tùy kết hôn, cuộc sống của dân chúng này càng có triển vọng.
Sau đó nữa, người Đại Tùy ban đầu và người nước Kim không phân biệt lẫn nhau, nước Kim cũng trở thành một cường quốc đứng đầu khi đó.
[Hoàn thành]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.