Giang Dục Thành rõ ràng là sợ nước bọt của người ngoài nhấn chìm mình, nên lấy tôi ra che chắn phía trước đây mà.
Tuy nhiên, dù sao tôi cũng sắp đi rồi, không muốn tới lúc này rồi còn phải đôi co với anh ta về mấy chuyện vớ vẩn này nên tôi bèn mỉm cười không nói gì.
Lúc về bác Hoa cứ dặn đi dặn lại tôi, loại tai họa này vẫn nên đuổi đi sớm thì hơn.
Bác ấy sợ da mặt tôi mỏng, còn nói nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng.
Tuy tôi biết bác Hoa cũng có chút tâm lý muốn xem náo nhiệt nhưng chung quy, bác ấy vẫn là người tốt.
Trở về phòng, phòng khách đã không còn ai.
Tôi lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, lại phát hiện nơi này đột nhiên xuất hiện rất nhiều đồ dùng phụ nữ không phải của tôi.
Xà phòng thơm và khăn mặt tôi vẫn thường dùng bị cất vào góc gần chậu rửa mặt, để chung với thùng rác.
Vị trí ban đầu thì được thay bằng hai chiếc khăn tắm một lớn một nhỏ, còn có dầu gội, băng đô.
“Ây da chị dâu, Niệm Niệm muốn đi vệ sinh, chị có thể tránh ra một chút được không?” Cô ta cố ý đụng phải tôi, đầu tôi đập vào khung cửa.
Bên kia Lục Tuyết Đình đã bế Niệm Niệm đang tè.
Cô ta cho Niệm Niệm tè xong, thấy tôi vẫn đứng ở cửa, bèn nhỏ giọng nói:
“Chị dâu, phiền chị tránh ra một chút, chị chắn đường em rồi.”
Tuy giọng cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng sự đắc ý và khinh thường trong ánh mắt cô ta lại rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc, tôi không hề nhường đường.
“Xin lỗi.”
Tôi thản nhiên nói.
Lục Tuyết Đình sững người, dường như cô ta lại không ngờ tôi sẽ tỏ thái độ.
Nhưng cô ta có một cô con gái ngoan.
Niệm Niệm vốn đã không thích tôi, lúc này, khi cô bé thấy giữa tôi và mẹ nó có không khí căng thẳng thì nó đột nhiên xông lên đẩy tôi một cái thật mạnh, rồi òa khóc: “Người xấu! Người xấu! Dì bắt nạt mẹ cháu! Đồ xấu xa!”
Giang Dục Thành nghe thấy tiếng khóc của Niệm Niệm, anh ta từ trong phòng chạy ra: “Sao vậy? Chuyện gì thế này?”
Giang Dục Thành đau lòng ôm con bé vào lòng, Lục Tuyết Đình thì đỏ hoe mắt:
“Là lỗi của em, Niệm Niệm buồn tè, vừa lúc chị dâu đang ở trong nhà vệ sinh, em bảo chị dâu nhường đường một chút, kết quả…”
Giang Dục Thành nhìn tôi với vẻ không đồng tình.
Tuy trước mặt Lục Tuyết Đình không nói gì, nhưng anh ta vẫn dỗ dành Niệm Niệm:
“Không khóc nhè nào, lát nữa cha nuôi nói chuyện với dì, bảo dì xin lỗi Niệm Niệm nhé?”
Thấy con bé vẫn còn làm ầm ĩ, anh ta bèn bế con bé về phòng, nói muốn lấy kẹo cho Niệm Niệm ăn.
Lục Tuyết Đình nhìn tôi với vẻ cười như không cười, rồi đi theo vào phòng Giang Dục Thành.
Nghe thấy tiếng khóc xé lòng của con bé trong phòng sau đó dần dần nhỏ lại, tôi tắm rửa với vẻ mặt vô cảm, cất hết đồ đạc của mình vào chậu.
Lúc về phòng, Lục Tuyết Đình đã bế con bé đi rồi.
Trên tủ đầu giường, có một hộp kẹo đủ màu sắc, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho trẻ con.
Giang Dục Thành thấy tôi đi vào, động tác đang dọn dẹp khựng lại: “Em ngồi đi.”
Tôi vừa nhìn dáng vẻ của anh ta thì biết anh ta muốn nói chuyện rõ ràng với tôi, muốn tôi biết thế nào là yêu thương trẻ con, không chấp nhặt với trẻ con, tiện thể bảo tôi đi xin lỗi các kiểu.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, lau vết thương trên đầu, đưa tờ giấy đến trước mặt anh ta.
Một vệt đỏ trên tờ giấy vô cùng nổi bật.
Lời Giang Dục Thành định nói nghẹn lại trong cổ họng, sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
“Tối nay em ngủ phòng khách.”
Tôi lấy chăn gối, mở cửa ra.
“Chờ đã.” Giang Dục Thành kéo tôi lại.
“Trong phòng vẫn còn chỗ ngủ, sao phải ra ngoài?”
Anh ta tưởng tôi đang tức giận vì chuyện vừa rồi, anh ta thở dài kéo tôi về.
“Niệm Niệm vẫn còn là trẻ con, Tuyết Đình cũng không phải cố ý, em là người lớn rồi, đừng chấp nhặt với con nít.”
“Khách đến nhà thì là khách, anh biết em không thích Tuyết Đình nhưng cô ấy cũng không dễ dàng gì, em đừng hẹp hòi như vậy, được không?”
Tôi cười lạnh: “Cho nên, anh đón người ta về nhà, còn nói là ý của em sao?”
Giang Dục Thành nghẹn lời, anh ta há miệng nhưng lại không nói nên lời.
Tôi cười.
Nhìn xem, cho dù nói năng đường hoàng đến đâu thì sự xao động trong lòng và tâm tư xấu xa, cũng không thể tự lừa dối bản thân được.
Vì thể diện của hai người lớn trong nhà nên tôi không muốn hủy hoại sự nghiệp của anh ta.
Nhưng, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Đêm hôm đó, Giang Dục Thành trải chiếu ngủ dưới đất ở phòng khách.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, thu dọn hết đồ đạc của mình, định đi tìm nhà nghỉ ổn định rồi quay lại lấy hành lý.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành làm xong bữa sáng.
Niệm Niệm vừa nhìn thấy tôi, nó hừ một tiếng rồi kéo bữa sáng về phía mình và Lục Tuyết Đình.
Giang Dục Thành bưng trứng ốp la ra, anh ta thấy tôi thì cười nói: “Em dậy rồi à? Qua đây nhanh lên, anh làm trứng chần nước sôi này.”
Anh ta quay đầu nhìn thấy đồ ăn trước mặt Niệm Niệm và Lục Tuyết Đình thì cười ngượng nghịu: “Niệm Niệm ngoan, chia cho dì một ít nhé?”
Tôi không để ý đến mấy người họ mà trực tiếp ra khỏi phòng.
Nhà nghỉ duy nhất ở gần đây, nó cách chúng tôi một con phố, tôi đặt phòng rẻ nhất, ba ngày hai mươi mốt đồng.
Trả tiền phòng và tiền đặt cọc xong, tôi mới mua bánh bao và quẩy ở quán ăn sáng ven đường.
Ai ngờ lúc về, tôi lại thấy bọc đồ của tôi đã bị mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt lung tung khắp nơi.
Giấy báo trúng tuyển của tôi bị Niệm Niệm lấy ra, con bé đang nằm úp sấp trên bàn dùng giấy báo trúng tuyển của tôi gấp máy bay giấy.
Đầu tôi ong ong lên: “Cháu đang làm gì thế?!!”
Tôi giật lại giấy báo trúng tuyển, Niệm Niệm bị tôi dọa sợ, nó ngã từ trên bàn xuống.
Tiếng khóc xé lòng của con bé khiến Lục Tuyết Đình từ phòng bên cạnh chạy ra.
“Cô làm gì thế? Ai cho cô bắt nạt Niệm Niệm!!” Lục Tuyết Đình đẩy tôi một cái, cô ta đau lòng bế con bé lên.
Tôi tức đến run người, cẩn thận mở giấy báo trúng tuyển ra,
“Tôi bắt nạt nó? Cô không nhìn xem nó đã làm gì sao!”
“Ai cho các người động vào đồ của tôi?! Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Tuyết Đình bế con bé đứng dậy, cô ta lạnh lùng nhìn tôi:
“Hừ, cô còn chưa kết hôn với anh Giang đâu, nơi này không đến lượt cô làm chủ!”
Cô ta bế con bé đi ra cửa, lại dừng lại một chút rồi quay đầu lại:
“Cho dù cô có thật sự kết hôn rồi, cô cũng không tranh lại được với tôi.”
Cánh cửa rầm một tiếng, bị đóng sầm lại.
Sự thù địch của Lục Tuyết Đình đối với tôi luôn bộc lộ rõ ràng nhất khi Giang Dục Thành không có mặt.
Trước kia tôi quá tự ti, cũng quá nhút nhát.
Cô ta xinh đẹp, công việc tốt, coi như là trụ cột của Đoàn văn công.
Tôi luôn cảm thấy tôi và cô ta không thể so sánh được.
Nhưng sống lại một lần nữa, tôi mới thật sự thoải mái.
Tại sao tôi phải so sánh với cô ta?
Trong lòng Giang Dục Thành, đương nhiên là Lục Tuyết Đình quan trọng hơn.
Nhưng ngoài Giang Dục Thành ra, cuộc đời tôi chẳng còn gì khác sao?
Tôi còn có thể học Đại học, tôi có thể đóng góp một phần sức lực cho công cuộc xây dựng đất nước.
Tôi có thể bước ra ngoài, để mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức.
Vũng bùn nơi này, sẽ chỉ cản trở bước chân của tôi.
Thu dọn hết đồ đạc, tôi lại đánh một dấu chéo thật to trên tờ lịch.
Tôi đeo ba lô lên vai, đến nhà nghỉ đã đặt trước.
Lúc mới sống lại, tôi không phải là không nghĩ đến chuyện đến đơn vị của Lục Tuyết Đình làm ầm ĩ.
Cô ta đã hủy hoại kiếp trước của tôi, tôi không làm ầm ĩ, thì khó mà nuốt trôi cục tức này.
Nhưng làm ầm ĩ thì được gì chứ?
Chỉ cần Giang Dục Thành còn ở đó, cho dù Lục Tuyết Đình mất việc, anh ta cũng có thể nuôi cô ta, thực ra đối với Lục Tuyết Đình mà nói cũng chẳng tổn hại gì.
Chỉ cần tôi còn nhớ đến ơn nuôi dưỡng của hai người lớn trong nhà.
Chỉ cần tôi không muốn hủy hoại Giang Dục Thành hoàn toàn, thì Lục Tuyết Đình sẽ luôn đứng ở thế bất bại.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng là do người đàn ông của mình không ngay thẳng mà thôi.
Chồng của Lục Tuyết Đình có nhiều đồng đội như vậy, sao không thấy ai khác quan tâm chăm sóc hai mẹ con họ và làm cha nuôi của Niệm Niệm?
Cho nên, hừ.
Đến nhà nghỉ, tôi dọn dẹp qua loa một chút, lấy giấy viết thư ra, định viết cho Giang Dục Thành một bức thư.
Tôi gạt chuyện anh ta không về nhà sau khi kết hôn sang một bên, gạt chuyện anh ta và Lục Tuyết Đình dây dưa cả đời sang một bên, chỉ nói riêng ba năm tôi đến đây học cao trung.
Anh ta lo liệu ăn uống cho tôi, thậm chí có lúc còn dạy kèm tôi học.
Chỉ bằng những điều này, tôi cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện giữa tôi và anh ta.
Trong thư, tôi viết chuyện tôi đã về quê từ hôn và nói rằng tôi đã thi đỗ một trường Đại học khác.
Từ nay về sau, tôi và anh ta mỗi người một ngả, không bao giờ gặp lại.
Viết được nửa bức thư, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là nhân viên phục vụ của nhà nghỉ, ai ngờ vừa mở cửa ra, liền thấy Giang Dục Thành đang đứng ngoài cửa.
Anh ta trông rất phong trần mệt mỏi, có vẻ như đã chạy đi rất nhiều nơi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.