Tôi biết anh muốn nói gì.
Chắc hẳn là chuyện hồi cấp hai, khi Kỷ Du đánh một kẻ bắt nạt, bị gia đình gửi về quê trong kỳ nghỉ hè.
Nhà họ Kỷ vốn rất nghiêm khắc, bất cứ ai phạm lỗi đều phải quỳ trong từ đường để suy ngẫm.
Khi đó, tôi theo ba mẹ đến vùng núi làm từ thiện.
Ba ngày liền trời đổ mưa lớn, sạt lở đất khiến từ đường nhà họ Kỷ bị chôn vùi.
Tôi tình cờ đi ngang qua, vốn định tìm cơ hội gặp Kỷ Du, lại chứng kiến cảnh tượng thiên tai này.
Tôi lập tức gọi điện báo cứu hộ, cùng gia đình nhà họ Kỷ liều mình đào bới đất bùn tìm kiếm anh.
Khi cứu được anh, đôi mắt anh yếu ớt mở ra, đối diện với gương mặt nhếch nhác không kém của tôi.
“Thật may quá, Kỷ Du, anh không sao!”
Từ khoảnh khắc đó, anh mới chính thức chấp nhận tôi.
Sau chuyện này, nhà họ Kỷ ngừng việc chèn ép công ty của ba tôi và chính thức định hôn ước giữa tôi và Kỷ Du.
Nhờ vậy, nhà họ Kiều nhanh chóng phát triển, dần dần ngang hàng với nhà họ Kỷ.
Ai cũng nghĩ hai nhà sẽ liên minh mạnh mẽ, chuyện kết thân là điều chắc chắn.
Nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố mang tên Ôn Mãn.
Lần đó, tôi bắt gặp cảnh họ thân mật ám muội, tức giận đến mức nói không suy nghĩ.
“Ôn Mãn chính là cố tình tiếp cận anh!”
Kỷ Du nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, ngụ ý sâu xa.
“Em cứu anh, chẳng phải cũng có mục đích sao?”
Tôi quay sang nhìn Ôn Mãn, cô ta cúi gằm mặt, Kỷ Du bảo vệ cô trong vòng tay, thẳng thừng bỏ đi.
Có những lời, chỉ người thân cận nói mới có sức thuyết phục.
Không lâu sau, anh đề nghị hủy hôn, quyết tâm ở bên Ôn Mãn.
Quả nhiên, chuyện này luôn là cái gai trong lòng anh.
Bây giờ, đã đến lúc nhổ bỏ nó.
Tôi quay sang nhìn Kỷ Du, ánh mắt mang theo chút bi thương.
“Tất nhiên là em cố tình tiếp cận anh rồi.”
Anh siết chặt vô-lăng, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
“Bởi vì em thích anh.”
Một cú phanh gấp, xe dừng lại bên đường.
Kỷ Du quay phắt sang nhìn tôi, đúng lúc một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt tôi.
“Em biết lần đó người anh đánh là kẻ bắt nạt. Anh luôn là người chính nghĩa, và em thích chính con người như thế.
“Lần theo ba mẹ đi làm từ thiện ở vùng núi, tình cờ gặp anh, em đã rất vui. Em nghĩ rằng ngay cả ông trời cũng đang giúp em…”
Tôi kìm lại tiếng nức nở, cố gượng cười với anh.
Khóe mắt Kỷ Du đỏ lên, anh cẩn thận nắm lấy tay tôi, cúi người để trán chạm vào bàn tay tôi.
“Xin lỗi, Kiều Nam, anh không biết.”
Hơi ấm từ giọt nước mắt anh rơi trên tay tôi, khiến tôi tê dại.
Tôi chậm rãi nhưng dứt khoát rút tay lại, đối diện với ánh mắt bối rối của anh bằng sự dịu dàng.
“Được gặp một người thật lòng yêu thương mình không dễ dàng gì, anh nên biết trân trọng.
“Ôn Mãn là người anh quan tâm, anh yên tâm, em sẽ không trách cô ấy đâu. Đừng trách cô ấy, chỉ là cô ấy yêu anh quá nhiều thôi.”
Trong mắt Kỷ Du thoáng qua sự cảm động và áy náy.
“Anh không đến đây để nói giúp cho cô ấy, em không cần phải chịu ấm ức thế này.”
Tôi bật cười khẽ: “Dù sao hôm nay em cũng đã rất vui, coi như anh thay cô ấy bù đắp cho em rồi.”
Ánh mắt Kỷ Du nhìn tôi dịu dàng hơn bao giờ hết.
Mọi thứ không cần nói ra cũng đủ hiểu.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe theo sau từ sáng vẫn còn đó, nụ cười trên môi tôi càng lúc càng rõ nét.
Khi những hồi ức không còn đặc biệt, khi sự chân thành từng tự hào bị vấy bẩn, khi ánh trăng sáng trở lại trong trẻo không tì vết, cô ta sẽ phải đối diện thế nào đây?
8.
Sau khi rời viện điều dưỡng, tôi chính thức bước vào công ty với tư cách phó tổng giám đốc.
Ba năm ở nước ngoài, thực ra tôi đến chi nhánh hải ngoại để rèn luyện.
Không chỉ vực dậy các ngành kinh doanh bên bờ phá sản, mà những dự án tôi tiếp quản đều mang lại lợi nhuận đáng kể.
Báo cáo tài chính ngày càng đẹp mắt qua từng năm.
Những người kỳ cựu trong công ty nhà họ Kiều đều đồng lòng công nhận năng lực và bản lĩnh của tôi.
Ba tôi thì ngoài miệng khiêm tốn bảo rằng tôi cần thêm vài năm kinh nghiệm.
Nhưng thực tế, ông đã chuẩn bị sẵn cần câu cá để nghỉ hưu.
Vừa tiếp nhận công việc, tôi vừa nhờ Lý Uyển báo cáo tình hình của Kỷ Du và Ôn Mãn.
Dường như tình cảm vững chắc của hai người bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Không ít lần họ cãi vã không vui, những buổi tụ họp bạn bè chung cũng không còn thấy bóng dáng Ôn Mãn.
Kỷ Du thậm chí không về căn hộ chung của hai người, chuyển hẳn về biệt thự nhà họ Kỷ.
Mẹ của Kỷ Du gần đây bị ba mẹ của Ôn Mãn đến làm phiền, khiến bà đau đầu không thôi.
Không có tôi nhúng tay, gia đình nhà họ Ôn nhanh chóng tìm tới nhà họ Kỷ.
Biết con gái mình câu được kim quy tế, họ bám riết không buông, như đỉa đói bám cổng nhà họ Kỷ.
Họ lớn tiếng đòi tiền sính lễ giá trên trời, còn yêu cầu mua nhà, mua xe cho em trai của Ôn Mãn.
Mẹ tôi nói, mẹ của Kỷ Du đến mức không còn mặt mũi tham gia các buổi trà chiều của giới phu nhân thượng lưu.
Bà ấy tức giận nhưng không có chỗ xả, thấy gương mặt đẫm nước mắt của Ôn Mãn chỉ càng thêm khó chịu.
Cha của Kỷ Du vốn là người trọng thể diện, suýt nữa vì chuyện này mà tuyên bố từ mặt con trai.
Ông chỉ thẳng vào mặt Ôn Mãn mà mắng, hạ thấp cô không còn gì.
Ôn Mãn xấu hổ tột cùng, sắc mặt tái nhợt, hy vọng Kỷ Du sẽ như trước kia bảo vệ cô.
Nhưng khiến cô kinh hoàng hơn cả, lần này Kỷ Du lại im lặng, gương mặt lạnh lùng như băng.
Ba tôi lần chuỗi hạt trong tay, giọng bình thản.
“Nhà họ Kỷ giờ loạn như một nồi cháo, đúng là tự chuốc lấy họa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ tôi thổi tách trà nóng, nói:
“Xem ra cả đời Ôn Mãn cũng không thoát được cái bóng của gia đình, đáng thương thật.”
Tôi lắc đầu: “Hai người đừng tỏ vẻ hả hê như vậy nữa.”
Cả ba chúng tôi nhìn nhau, cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nhớ lại ngày tôi trở về, chúng tôi đã cùng ngồi trong thư phòng tổ chức cuộc họp.
Ba tôi xoay xoay tách trà, chậm rãi nói:
“Bước đầu tiên, lấy lùi làm tiến.”
Mẹ tôi khẽ vuốt chiếc khuyên tai ngọc bích, giọng nói kéo dài:
“Xa thơm gần thối. Ba năm đủ để xóa nhòa mọi ký ức khó chịu, để tiềm thức của cậu ta bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của con. Thói quen vốn dĩ không phải chuyện đùa, những năm qua kinh nghiệm và sự ăn ý giữa hai đứa không phải ai cũng thay thế được.”
“Chỉ cần một bài hát, một khung cảnh cũng có thể khiến cậu ta nhớ đến khuôn mặt con. Cho dù bọn họ có yêu nhau sâu đậm đến đâu, thì một góc nhỏ trong trái tim cậu ta vẫn thuộc về con.”
“Bước thứ hai, người không có ta có, người có ta vượt.”
“Đi ăn vỉa hè cũng không phải là đặc quyền của tiểu bạch hoa cùng thái tử gia. Câu nói đó là gì nhỉ? Ăn sơn hào hải vị mãi rồi, có ngày ăn phải cám lợn lại tưởng là mỹ vị hiếm thấy. Đồ ăn cần tươi mới, con người cũng vậy. Khi Kỷ Du nhận ra con vừa có thể cùng cậu ta ăn sơn hào hải vị, vừa có thể ăn cháo trắng dưa muối, liệu cậu ta còn nghĩ đến bát cám lợn kia không?”
Bước thứ ba chính là chiêu cũ nhất nhưng hữu dụng nhất: dục cầm cố túng.
“Phải để cậu ta cảm nhận nguy cơ, buộc cậu ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
9.
Khi Kỷ Du cuối cùng tìm được cơ hội hẹn gặp tôi, tôi vừa mới kết thúc một buổi xem mắt.
Vừa đến quán cà phê, tôi liền ngả người ra sau, không còn chút hình tượng nào.
“Ba mẹ em điên rồi, nhất quyết bắt em phải kết hôn trong năm nay.”
Nụ cười bên môi Kỷ Du có chút cứng nhắc:
“Sao lại gấp thế?”
“Họ sắp nghỉ hưu rồi, muốn được bế cháu.”
Nghĩ đến điều gì đó, tôi đột nhiên kéo gần khoảng cách với Kỷ Du:
“Hay là—”
Yết hầu anh khẽ động, hai tay đặt trên đùi siết chặt không tự chủ.
“Anh có người bạn nào vừa đẹp trai vừa có nhân cách tốt không, giới thiệu cho em với?”
Sắc mặt căng thẳng của anh trống rỗng trong thoáng chốc, sau đó đen lại.
“Em muốn nói chính là cái này?”
Ý vị cắn răng nghiến lợi rõ rệt.
Tôi dang tay, giọng bất đắc dĩ:
“Không còn cách nào khác, xem mắt quá tốn thời gian, mà chẳng có ai phù hợp cả.”
Kỷ Du bỗng nhiên thở phào, nhưng khi ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn mình chằm chằm.
Giọng tôi kéo dài, vẻ như không có ý gì:
“Vừa nãy anh nghĩ em muốn nói gì?”
Kỷ Du chột dạ ho một tiếng, dời ánh mắt đi, lộ ra vành tai hơi đỏ.
“Không có gì.”
Tôi bật cười nhắc nhở anh:
“Điện thoại trong túi áo khoác anh sáng từ nãy giờ đấy.
“Là Ôn Mãn gọi cho anh à? Nếu vậy thì anh cứ về trước đi.”
Nhắc đến Ôn Mãn, nụ cười trên mặt Kỷ Du lập tức nhạt đi trông thấy.
Anh cầm lấy điện thoại, cúp máy, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Chỉ là cuộc gọi quấy rầy thôi.”
Tôi khẽ cười, giọng nói càng thêm dịu dàng:
“Cuộc gọi quấy rầy mà lại liên tục thế sao?
“Em cũng biết gần đây hai người cãi nhau, loại gia đình đó không phải Ôn Mãn có thể chọn lựa, anh đừng giận cô ấy nữa.
“Có gì không thể ngồi lại nói rõ ràng chứ? Ôn Mãn vốn là người nhạy cảm, tự ti, không giao tiếp tốt sẽ dễ hiểu lầm.”
Nói đến đây, vẻ mặt tôi thoáng chút ảm đạm.
“Hồi cấp ba, có một đề thi toán rất khó, em nghiên cứu mãi mới làm xong. Em chỉ muốn xem có cách nào giúp được Ôn Mãn và Lý Uyển không. Nhưng có lẽ thái độ của em quá cao ngạo, nên Ôn Mãn đã khóc rồi chạy ra ngoài. Em luôn tự hỏi mình đã nói gì sai khiến cô ấy ghét em như vậy.”
Kỷ Du nghe xong, nhíu mày, chìm vào hồi tưởng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Giọng anh lạnh lẽo cứng rắn:
“Em sai gì chứ? Em cho cô ấy ăn học đầy đủ, còn bỏ thời gian dạy cô ấy. Cô ấy yếu đuối lại tự cao, nghĩ rằng ai cũng xem thường mình. Nếu có bản lĩnh thì đừng nhận trợ cấp, tự lực mà sống đi. Cái thái độ đó là cho ai xem?”
Tôi khẽ nhướng mày, câu nói này chứa đựng khá nhiều thông tin đấy.
Rõ ràng anh nhớ lại ký ức đó.
Hồi đó, Ôn Mãn nhìn thấy Kỷ Du đứng ở cửa, cảm thấy tôi đang cố ý mỉa mai cô ta ngu ngốc trước mặt anh.
Cô ta thất vọng vì lòng tự trọng bị tổn thương trước người mình thầm thương, nên mới chạy ra vườn hoa khóc thầm.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bươm bướm bay lượn, chàng trai và cô gái đứng xa nhìn nhau.
Tôi đứng trên lầu hai lặng lẽ thưởng thức bức tranh tuyệt đẹp này.
Đó cũng là khởi đầu cho sự ràng buộc định mệnh của họ.
Lý Uyển đúng lúc gửi tin nhắn cho tôi:
[Ôn Mãn đã rời đi.]
Tôi khẽ cong môi.
“Muốn hủy diệt kẻ khác, trước tiên phải để họ phát điên.”
Được tận tai nghe thấy người mình từ bỏ tất cả để yêu lại đánh giá mình như thế này.
Cô ta sẽ dứt khoát rời đi, hay sẽ đau lòng mà càng bám chặt vào sợi dây cứu sinh cuối cùng này?
Tôi rất mong đợi.
10.
Vài ngày sau, tin tốt lành về việc Ôn Mãn mang thai và nhà họ Kỷ chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn lan truyền khắp nơi.
Chuyện có thể thuận lợi như vậy là vì gia đình Ôn Mãn đã ngoan ngoãn hơn, vừa xin lỗi vừa nói lời hay.
Người nhà họ Kỷ chỉ còn cách nín nhịn để cho qua chuyện.
Không biết là do ai chỉ điểm hay họ khôn ra rồi, sau khi gây chuyện không được gì, họ chuyển sang đánh vào tình cảm, nói những lời như “nhà mẹ đẻ luôn là chỗ dựa tốt nhất” để lấy lòng Ôn Mãn.
Điều này khiến một Ôn Mãn cô độc, đầy ấm ức bỗng chốc cảm nhận được “sự ấm áp” từ gia đình.
Ba tôi đang cho cá Koi ăn, nghe vậy chỉ bình thản nói:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.