Khi còn nhỏ, bố mẹ khởi nghiệp, không có thời gian chăm sóc tôi, nên đã gửi tôi cho bà nội.
Thực ra tôi cũng không buồn.
Vì tôi biết họ chỉ là không có thời gian, chứ không phải không yêu tôi. Cho đến khi họ có em trai.
Họ coi em trai như báu vật, đem bên mình chăm sóc tỉ mỉ.
Vậy tôi là gì?
Họ nói em trai còn nhỏ.
Nhưng, tôi cũng nhỏ như vậy khi ở bên bà nội mà.
Có em trai rồi, tôi phát hiện mình dường như không còn bố mẹ nữa.
Công việc kinh doanh của họ càng làm càng tốt, nhà cũng càng ngày càng giàu có.
Tiếc thay, tiền bạc là máy kiểm tra nói dối của tình yêu.
Bố ngoại tình.
Hai người không có ý kiến gì về việc phân chia tài sản, nhưng lại tranh cãi không ngừng về quyền nuôi em trai.
Họ đều muốn giành em trai.
Họ cãi nhau về quyền nuôi em trai đến khàn giọng, rồi còn đưa nhau ra tòa.
Từ đầu đến cuối, chẳng có ai nhớ ra còn có một đứa là tôi.
Sau đó, tôi theo bố.
Khi họp phụ huynh, bố luôn vắng mặt vì quá bận.
Bọn trẻ trong trường liền lấy điều đó ra chọc ghẹo tôi. Nói tôi không cha không mẹ.
Tôi đánh nhau với chúng.
Đánh cho chúng khóc chạy hết.
Ngày hôm sau giáo viên yêu cầu tôi mời phụ huynh đến.
Bố không đến, mẹ lại đến.
Lúc đó tôi thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc một cách đáng xấu hổ.
Dù trong ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy thất vọng.
Nhưng ít ra mẹ đã nhìn tôi, phải không?
Tiếc là cách này không có tác dụng nhiều lần.
Nhưng không sao, tôi đã lớn rồi.
Không cần tình yêu nữa.
Cho đến một lần, có một cô gái ngồi xổm bên cạnh tôi, dán miếng băng cá nhân cho tôi. Mái tóc dài của cô ấy vô tình quét qua mặt tôi, ngứa quá.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô ấy đáng yêu như vậy, lại thú vị như vậy.
Rõ ràng là miếng băng cá nhân rẻ tiền nhất, nhưng lại như có ma thuật kỳ diệu, ngay cả những nếp nhăn trong tim tôi cũng được ủi phẳng.
Cô ấy đáng yêu như vậy, lại thú vị như vậy.
Tôi lại cảm thấy mình dường như cần tình yêu rồi.
Nhưng cô ấy có vẻ rất sợ tôi.
Không sao, sau này tôi sẽ dịu dàng với cô ấy hơn một chút.
Nhưng tôi không ngờ, ngày hôm sau bố đã cho tôi chuyển trường.
Giọng ông lạnh nhạt: “Nếu nơi đó không thể khiến con tập trung học tập, thì đổi một nơi khác.”
Trường mới là trường quý tộc nổi tiếng.
Ưu điểm duy nhất là gia đình của mọi người đều không mấy viên mãn, nên không ai còn lấy chuyện gia đình tôi ra đùa nữa.
Nhưng tôi không bao giờ tìm thấy cô gái của mình nữa.
Cho đến khi lên đại học, có người kết bạn với tôi.
Nói là bạn của ai đó.
Tôi không để ý, chấp nhận qua loa.
Nhưng người đó cứ ba ngày một lần gửi tin nhắn cho tôi.
Rất nhàm chán, tôi lười trả lời. Cho đến khi thấy bài đăng trên moments của cô ấy.
Người trong ảnh có đôi mắt đẹp như tranh vẽ, để mái tóc đen dài như trước đây, đẹp một cách trong sáng và rạng rỡ.
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Là cô gái của tôi.
Nhưng khi tôi hỏi tên, chuyên ngành, cô ấy đều tránh né không trả lời.
Không sao, tôi sẽ kiên nhẫn hơn.
Nhưng tính cách của cô ấy dường như đã thay đổi hoàn toàn, mỗi lần nói chuyện với cô ấy tôi đều không biết trả lời tin nhắn gì.
Cho đến một ngày cô ấy gửi đến: “Có ảnh bụng sáu múi không (cười toe toét), đàn ông tập bụng sáu múi chẳng phải là để cho phụ nữ xem sao, gửi cho xem nào (mắt đào hoa).”
Ừm, cảm giác khiến máu tôi sôi trào này.
Đúng là cô ấy rồi.
Tôi đến dưới ký túc xá của cô ấy đợi.
Cuối cùng.
Đã tìm thấy cô gái của tôi.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.