1
Khi Lương Tự Cẩm đến, ta và Dụ nhi đang cãi nhau.
Nhìn nàng ta chầm chậm đi vào ngự hoa viên.
Dụ nhi liền ném bùa hộ thân xuống đất, đôi mắt to trừng trừng nhìn ta:
“Ai cần cái thứ tồi tàn này chứ, hiện tại con là hoàng tử, chỉ có vàng bạc châu báu mới xứng với con, bảo sao phụ hoàng cũng không đến thăm người.”
Ta ôm ngực, nhặt bùa hộ thân lên, hèn mọn nói: “Dụ nhi, đây là nương tự tay từng mũi kim từng sợi chỉ làm cho con.”
Nó cầm lên, ném xa: “Con đã nói không cần là không cần!”
Không lệch đi đâu, vừa vặn rơi trúng đầu Lương Tự Cẩm.
Dụ nhi sức cũng không nhỏ.
Lương Tự Cẩm định nổi giận, nhưng sau khi nhìn rõ tình hình, nàng ta uốn éo eo đi tới xem kịch vui:
“Đại điện hạ, chuyện gì khiến ngài tức giận vậy?”
Dụ nhi chạy đến:
“Bà ấy muốn đưa cho ta phế phẩm, ta không cần, vẫn là quý phi mẫu thân cao quý, thanh tao.”
Lương Tự Cẩm cười như mở cờ trong bụng: “Thật sao?”
“Nhưng Dụ nhi, hoàng hậu là thân mẫu của con, con không được nói linh tinh.”
Dụ nhi chống nạnh: “Hừ!”
Sau đó: “Oa, quý phi nương nương, ngọc bội của người đẹp quá~”
Lương Tự Cẩm đang vui mừng.
Hớn hở tháo ngọc bội xuống: “Nếu Dụ nhi thích, vậy ta tặng cho con nhé!”
Đêm đến, khối ngọc bội hòa điền nặng trĩu đã nằm trong tay ta.
Dụ nhi ngơ ngác: “Nương, khối ngọc này xấu thế mà người còn thích?”
Ta xua tay: “Con không hiểu đâu, cả kinh thành chỉ có một miếng, hiếm có nên dù xấu cũng quý.”
Dụ nhi lườm một cái: “Tầm thường.”
Thôi được rồi, con ruột, không chấp nhặt với nó.
Nhưng…
“Con trai, vàng bạc chúng ta đã chuẩn bị gần đủ rồi, giờ phải tính toán cách chạy trốn.”
Dụ nhi: “Chạy trốn thế nào?”
Ta rút ra một cây ngân châm nhìn Dụ nhi, “Có lẽ con sẽ phải chịu chút đau đớn rồi.”
2
Tên ta là Minh Nguyệt Hoa, sinh ra tại Lĩnh Bắc.
Năm mười lăm tuổi, phụ mẫu qua đời.
Ta mang hành lý lên kinh thành, định tìm một gia đình giàu có bán mình làm nô.
Nhưng khi đi chưa đến mười dặm lại bị một người mặc hoa phục chặn lại.
“Quả là giống thật.”
“Tiểu muội muội, lương tháng năm lượng bạc, có đồng ý ký khế ước với ta không?”
Năm lượng bạc! Con trai bà lão ở đầu làng làm việc tại kinh thành cũng chỉ được ba lượng mỗi tháng.
Thấy ta cảnh giác, người đó chủ động cho trước mười lượng, còn đưa khế ước cho ta xem.
Ta cắn răng, ký tên.
Liền lúc này, ta gặp được Tiêu Hoài Dạ.
Một căn viện tồi tàn, gió lùa bốn phía.
Nơi này nào phải gia đình giàu có.
Ta nhìn người đó: “Lão gia, chẳng lẽ đi nhầm chỗ rồi?”
Ông ta cười tươi chỉ vào căn phòng bên trong: “Tự nhiên là không, người mà ngươi cần phục vụ đang ở trong đó.”
“Nhớ nhé, tiền tháng ta trả, ngươi chỉ cần hầu hạ cho tốt.”
Đành vậy.
Ta đẩy cửa gỗ.
Rắc… cửa đổ.
“Ai?”
Người đó có mày kiếm mắt sáng, dung mạo như ngọc.
Sống ở Lĩnh Bắc mười lăm năm, ta chưa từng thấy nam tử nào đẹp như vậy.
Lập tức cảm thấy công việc này nhận thật đúng.
Ta không e dè, nói thẳng rằng mình được người khác mua về để hầu hạ hắn.
Tiêu Hoài Dạ dưới ánh nắng, ngây người nhìn ta, rồi gật đầu giữ ta lại.
Hai người, một viện đổ nát, Tiêu Hoài Dạ lại không có tiền.
Sửa cửa, vá cửa sổ, lợp lại mái nhà…
Mười lượng bạc chẳng mấy chốc tiêu hết.
Ta nhịn ăn dành phần cho hắn.
Còn mình thì đói lả đến nỗi ngất xỉu dưới ánh mặt trời.
Tiêu Hoài Dạ đỡ ta, ta nghe hắn khẽ nói bên tai.
“Không biết ta là ai mà nàng đã tận tâm chăm sóc đến vậy, là ngốc hay đần đây?”
Ta mơ hồ hỏi: “Vậy chàng là ai?”
Hắn nói với ta, hắn là bát hoàng tử bị giáng chức.
Cửu Long đoạt đích.
Triều đình như cơn sóng thay đổi không ngừng.
Bị giáng chức, thực chất là thánh thượng đang bảo vệ hắn.
Thân mẫu của Tiêu Hoài Dạ xuất thân thấp kém, nếu không phải bà là bạch nguyệt quang của thánh thượng, hắn sớm đã bị các huynh đệ khác hại chết.
Hiện nay thánh thượng bệnh nặng, không còn sức chăm lo.
Nên lưu đày hắn đến đây.
Điều này, Tiêu Hoài Dạ biết, người mua ta cũng biết.
Chỉ riêng đại tiểu thư của Thái úy phủ xa xôi ở kinh thành, Lương Tự Cẩm, là không biết.
Lúc bị giáng chức, Thái úy phủ đã gả nàng cho tam hoàng tử có khả năng kế vị nhất.
Tiêu Hoài Dạ quả không hổ là đứa con mà Thánh thượng thương yêu.
Đều là người lưu luyến bạch nguyệt quang.
Nhắc đến Lương Tự Cẩm, ánh mắt Tiêu Hoài Dạ luôn dịu dàng như nước.
“Nguyệt Hoa, nàng rất giống nàng ấy, từ nay ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa.”
Được thôi, ai không để ta chịu khổ thì đều là người tốt.
Làm thế thân thì làm, cho dù làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng.
Nói là làm, Tiêu Hoài Dạ cầm ngọc bội bên mình đi cầm cố.
Mua một con gà quay nguyên con về.
Ta lớn đến vậy mà chưa từng ăn đùi gà nên đã cảm động đến rơi nước mắt.
Hắn lau miệng cho ta: “Ăn chậm thôi.”
Ta hỏi: “Chàng không ăn sao?”
Hắn đáp: “Trước kia đã ăn nhiều rồi.”
3
Để báo ơn gà quay, ta đã vì hắn mà chịu vết thương đầu tiên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTam hoàng tử xa xôi ở kinh thành có một đêm gặp ác mộng, bị một con rắn tám đầu cắn.
Giấc mơ không lành.
Vì vậy đã phái sát thủ đến ám sát.
Ta đang ngồi ở viện tử cách đó không xa bắt gà rừng.
Tiêu Hoài Dạ dưới gốc cây nhóm lửa.
Khi mũi tên bay tới.
Ta không kịp nghĩ gì, lao ra làm bia chắn.
Tiêu Hoài Dạ biết võ.
Sát thủ bại lộ vị trí liền bị chế ngự.
Ta đau đến ngất đi.
Thấy hắn không sao, ta thấy rất tốt, tỉnh lại nhất định phải bắt hắn làm gà quay cho ta ăn.
Giấc ngủ này ta ngủ không yên.
Vết thương trên vai có máu bầm không chảy ra được.
Dưới ánh nến đan xen.
Hơi thở nóng bỏng rơi xuống vai.
Cơ thể ta không khỏi run lên.
Tiêu Hoài Dạ ôm chặt hơn: “Đừng động.”
“Mũi tên có độc, ta giúp nàng lấy ra.”
Ta yếu ớt đáp lời.
Khi máu độc chảy ra, đau đớn không kể xiết.
Ta không kìm được, cắn môi rên khẽ.
“Công tử, đau quá…”
Hơi thở trên mặt càng thêm nặng nề.
Tiêu Hoài Dạ kéo chăn đắp cho ta: “Đừng làm loạn, ngủ đi.”
Ta nghĩ, rõ ràng ta không làm quá, thật sự rất đau mà.
Vết thương phải tĩnh dưỡng đủ mười ngày mới lành.
Đêm khuya.
Tiêu Hoài Dạ tắt đèn, hỏi: “Còn đau không?”
Ta đáp: “Không đau nữa.”
Hắn: “Vậy thì tốt.”
Hơi thở của hắn còn nặng nề hơn đêm đó, còn ta thì run rẩy dữ dội hơn.
4
Tình hình kinh thành ngày càng rối ren.
Không biết khi nào Tiêu Hoài Dạ sẽ quay lại kinh.
Hắn là hoàng tử, sau này chắc chắn sẽ thành hôn với một quý nữ ở kinh thành.
Cùng lắm ta chỉ là một thị thiếp.
Nghe con trai bà lão ở đầu làng nói, các phu nhân ở kinh thành tính khí rất kỳ quái, sơ suất một chút là sẽ đem thị thiếp đánh chết hoặc bán đi.
Vì vậy ta nghĩ đến ngày Tiêu Hoài Dạ rời đi…ta sẽ không đi theo nữa.
Chỉ cần cho ta chút bạc, ta ở lại Lĩnh Bắc sống như một tiểu phú bà cũng ổn.
Khi ngày đó thật sự đến.
Tiêu Hoài Dạ lại vận chiến bào, đưa tay về phía ta.
“Nguyệt Hoa, theo ta về kinh thành, ta sẽ không phụ nàng.”
Hành trình về kinh thành xa xôi vạn dặm.
Mới được nửa tháng, ta đã không ngừng nôn mửa.
Ta nghĩ là do ngồi ngựa dằn xóc.
Kết quả là hài tử đã tìm đến.
Ta xoa bụng, mỉm cười:
“Con đến thật chẳng đúng lúc, nhưng không sao, nương sẽ bảo vệ con, con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
Dường như nó hiểu lời ta, ta liền không nôn nữa.
Khi ta sinh nó là vào mùa đông.
Đúng lúc tam hoàng tử bức cung, một thời khắc mấu chốt.
Để tránh cho hài tử bị lộ trở thành nhược điểm, ta trốn vào một ngôi làng cách đó năm mươi dặm.
Suốt ba ngày ba đêm, ba mươi sáu canh giờ.
Cuối cùng, ta sinh ra nó.
Nhìn đứa nhỏ bẩn thỉu trong lòng, ôi sao lại xấu thế.
Chúng ta sống ở ngôi làng đó.
Chờ đợi Tiêu Hoài Dạ đến đón.
Một năm, hai năm, ba năm.
Dụ nhi đã biết chạy khắp sân đuổi theo mấy con gà.
Tiêu Hoài Dạ mới dẫn theo đại quân rầm rộ đưa mẫu tử chúng ta trở về hoàng cung.
Người từng ký khế ước mua ta ngày trước cũng nhờ đó được phong làm Thứ sử.
Tiêu Hoài Dạ lặng lẽ sắp đặt, ghi tên ta vào gia phả của ông ta, biến ta thành đích nữ của Thứ sử.
“Nguyệt Hoa, ta từng nói sẽ không phụ nàng.”
Ta trở thành hoàng hậu, điều mà cả đời này ta chưa từng dám mơ tới.
Kể từ ngày ta vào cung, liền có cung nhân nghị luận:
“Hoàng hậu và Lương tiểu thư của phủ Thái úy giống nhau quá.”
“Tiếc là năm đó nàng lại gả cho tam hoàng tử.”
“Các ngươi không biết sao, năm đó hoàng thượng thắng trận đều nhờ Thái úy phủ phản lại vào phút chót, Lương tiểu thư còn trộm được bản đồ phòng thủ.”
Chuyện này ta cũng biết, nhưng khi đó Tiêu Hoài Dạ đã nắm giữ binh phù, tam hoàng tử căn bản không thể sánh, dù có hay không bản đồ phòng thủ thì Tiêu Hoài Dạ vẫn sẽ chiến thắng.
Họ còn bàn rằng:
“Một nô tỳ cũng có thể làm hoàng hậu, hoàng thượng nhớ tình xưa, không chừng Lương tiểu thư cũng có thể vào cung.”
…
Dụ nhi nghe thấy, liền xông ra muốn đánh bọn họ.
Thôi thôi, có gì quan trọng đâu.
Nhưng quả thật họ đã nói đúng.
Năm Dụ nhi lên sáu tuổi, Lương Tự Cẩm vào cung.
Tiêu Hoài Dạ phong nàng làm quý phi.
“Nguyệt Hoa, trẫm đã từng hứa sẽ không phụ nàng, nên nàng cứ yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ấy vượt qua nàng.”
Thật ra việc nàng ta có vượt qua ta hay không cũng chẳng sao cả.
Dù sao ở hoàng cung ăn ngon mặc đẹp, lại không cần làm gì, có Dụ nhi bên cạnh, thế nào cũng được.
Nhưng Lương Tự Cẩm lại muốn gây sự.
Nàng ta vừa gặp ta đã cười ngạo mạn.
“Người ta nói hoàng hậu và thần thiếp rất giống nhau, thần thiếp lại không thấy vậy. Nữ tử kinh thành đâu ai đen nhẻm như ngài.”
Đám cung nữ cười nghiêng ngả.
Ta liếc mắt để nàng lăn ra ngoài.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.