Nghe nói nỗi đau nhất trên đời, chính là mất rồi lại được, được rồi lại mất.
Ta cố tình làm ngược lại.
Để hắn trong lúc mất rồi lại được thì chết đi.
Ta nở nụ cười, dịu dàng gạt những sợi tóc dính trên mặt hắn, khẽ thì thầm:
“Tướng quân, đau không? Có đau bằng lúc tỷ tỷ ta chết không?”
Bùi Tu Viễn vốn là một kẻ nửa sống nửa chết, không có tim thì hắn cũng sẽ không chết ngay.
Thứ thực sự chống đỡ cho hắn sống tiếp, là một luồng thần hồn mà thần nữ để lại trong cơ thể hắn.
Mặc dù vậy, Bùi Tu Viễn cũng đã khó có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, gian nan thốt ra từng chữ:
“Ngươi… không phải Hoài Cẩn… Tại vì sao?”
“Vì sao ư? Tỷ tỷ không làm gì sai, lúc nàng chết oan, sao ngươi không hỏi thử thiên đạo là vì sao? Ồ, ta quên mất. Nàng là vì ngươi mà chết cơ mà! Bùi Tu Viễn, ngươi là kẻ được lợi, sao lại đi hỏi vì sao!”
Bùi Tu Viễn mặt lộ vẻ đau đớn:
“Là ý của thần nữ… những chuyện đó… không phải ta muốn.”
“Không phải ngươi muốn ư? Nếu ngươi thật sự không muốn thì ai có thể ép ngươi sống đến bây giờ? Thần nữ đánh đập tỷ tỷ đến chết, ngươi có từng nói với nàng ta một lời nặng lời nào không? Hàng ngàn nữ tử vì một câu nói của thần nữ mà trở thành đồ vật cho binh lính tùy ý đùa giỡn, ngươi có từng ngăn cản lần nào không?
“Bùi Tu Viễn, ngươi luôn có thể gột sạch bản thân, như thể mọi chuyện đều do người khác ép ngươi làm vậy. Nhưng ta nói cho ngươi biết, sự im lặng của ngươi chính là đứng về phía kẻ đầu sỏ, khi bạo hành xảy ra, đứng nhìn không can thiệp cũng đồng tội với kẻ đầu sỏ!”
Nói xong.
Ta lạnh lùng nhìn Bùi Tu Viễn, khép ngón tay lại.
Bùi Tu Viễn theo động tác của ta mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như dã thú, cuối cùng trở về một mảnh tĩnh lặng.
Thần hồn trên người hắn đã bị ta lột ra, nắm trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc thần hồn rời khỏi thể xác, hắn liền trở thành một cái xác thối rữa, bị con ngựa hoảng sợ hất xuống đất.
Chó hoang kền kền nhân cơ hội kéo đến, tranh nhau ăn xác chết.
Hắn chết rồi.
Sẽ không còn cơ hội làm lại từ đầu nữa.
Ta không chút lưu luyến rời khỏi chiến trường.
Ngay từ đầu, trận chiến này đã chắc chắn thất bại.
Bản đồ bố trí quân đội là do ta sửa đổi, nửa thật nửa giả.
Trước khi đi, các nữ hài tử đã theo chỉ dẫn của ta bỏ thuốc xổ vào thức ăn. Khi binh lính còn đang ngủ say trên giường, chất độc đã để ngấm vào cơ thể của bọn họ.
Lúc này thần nữ vẫn đang nhắm nghiền hai mắt trên chín tầng trời, không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Bùi Tu Viễn, ngươi chưa bao giờ có cơ hội chiến thắng.
16
Ngày thần giáng.
Mây vàng đầy trời, rực rỡ như gấm.
Thần nữ từ chín tầng trời từ từ hạ xuống, chuông ngọc leng keng, chân đạp mây trôi, cảnh tượng đẹp đẽ rực rỡ, khiến người ta hoa hết cả mắt.
Lúc này, Thanh Thư nhắm chặt mắt không nghe thấy một chút âm thanh nào từ bên ngoài.
Tự nhiên cũng không thể phát hiện ra, sau lưng nàng có hàng trăm nghìn viên lưu ảnh thạch đang chiếu từng chi tiết mọi việc nàng đã từng làm.
Mỗi một câu nàng nói, mỗi một việc nàng làm trong quân trướng của Bùi Tu Viễn, đều bị ta dùng lưu ảnh thạch ghi lại.
“Bùi Tu Viễn, nếu chàng còn nhìn nàng ta thêm một lần nữa, ta sẽ móc mắt nàng ta, chặt chân nàng ta, chàng chỉ có thể nhìn ta.”
“Chỉ là những nữ tử phàm nhân tầm thường, có thể giặt giũ nấu nướng ấm giường cho binh lính của chàng, đã là giá trị lớn nhất trong cuộc đời họ rồi, họ nên biết ơn ta mới phải.”
“Phàm nhân đều chỉ là lũ kiến, sinh rồi chết, chết rồi sinh, cả đời không hiểu được ý nghĩa của sự sống, giết sạch thì có sao?”
…
Ban đầu, Thanh Thư đang sốt ruột lắng nghe nguyện vọng của phàm nhân.
Phàm nhân không có chí lớn, những điều ước cũng chỉ là “Mong năm nào cũng có cá có thịt ăn.”
“Mong con chó tiểu hoàng của ta khỏi bệnh.” những điều ước vô liêu như vậy.
Thỉnh thoảng có những điều ước lớn hơn một chút, cũng chỉ là “Mong đỗ đạt tam nguyên.” “Mong được thăng quan tiến chức.”
Thật vô vị.
Nhưng dần dần, Thanh Thư lại toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì tiếp theo, nàng nghe thấy tất cả đều là cùng một điều ước.
“Thần nữ chết đi.”
“Thần nữ chết đi.”
“Thần nữ chết đi.”
Trong sự kinh hoàng, không còn quan tâm đến điều gì khác, nàng ta đột ngột mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt, ánh sáng cùng âm thanh cùng ùa về.
Nàng thấy trên khuôn mặt của dân chúng đều lộ rõ sự phẫn nộ, họ hét lên, tiếng hét dần dần hợp thành một dòng lũ.
“Giết chết thần nữ Thanh Thư! Giết chết nàng ta!”
“Chuyện gì thế này? Các ngươi đều điên rồi sao? Câm miệng hết cho ta!”
Thanh Thư đã mất hết bình tĩnh, không biết phải làm sao.
Nhưng vở kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.
Ngay sau đó, ta bóp nát thần hồn trong tay.
Thanh Thư lập tức phun ra một ngụm máu từ cổ họng, nàng trợn trừng mắt, khóa chặt vào nơi ta đang đứng.
“Ngươi đã làm gì? Thần hồn của ta sao lại ở trong tay ngươi? Bùi Tu Viễn đâu?”
Xem ra, một luồng thần hồn này mặc dù đã được đặt vào người Bùi Tu Viễn nhưng vẫn liên quan đến cảm giác của Thanh Thư.
Ta cong môi, cười như một con hồ ly xảo quyệt.
“Chết rồi. Chết thảm lắm.”
Thanh Thư trông như lại muốn nôn ra máu.
Nàng tức giận đến bốc hỏa nhưng không vội đến gây phiền phức cho ta ngay, mà cảnh giác nhìn lên bầu trời.
Đó là bởi vì, công dụng lớn nhất của thần hồn không phải là duy trì sự sống của Bùi Tu Viễn, mà là che giấu hơi thở không để Thiên đạo phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Mà bây giờ, thần hồn đã vỡ, mọi chuyện đã bại lộ, thiên phạt sẽ giáng xuống.
Mây đen kéo đến đột ngột, cuồn cuộn như mực.
Thanh Thư nghiến răng, muốn chống lại một tia sét này nhưng sét vẫn chưa đến.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐợi mãi đợi mãi, sét không những không giáng xuống, mà mây đen còn có xu hướng tan ra.
Thanh Thư như hiểu ra điều gì, vẻ mặt thả lỏng.
Trong chớp mắt, nàng ta đã dịch chuyển đến trước mặt ta, giơ tay bóp chặt cổ ta, thần lực đè ta không thể nhúc nhích.
“Ngay cả Thiên đạo cũng muốn che chở cho ta, ngươi lấy gì để so sánh với ta? Ngươi cuối cùng là ai? Ai cho ngươi lá gan chống đối ta?”
Mặc dù đã khó thở nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Lén vận chuyển yêu đan trong cơ thể.
Đánh với Thanh Thư lúc này, ta không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng ít nhất, ta vẫn có thể kéo theo một người lót đường trên đường Hoàng tuyền.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng kêu ai oán tuyệt vọng đã phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Thiên đạo bất công, nữ tử vô tội? Trừng phạt nghiêm khắc thần nữ!”
Là Vân Kiều.
Nàng sắc mặt kiên quyết, cúi người quỳ xuống, làm đủ vẻ cung kính nhưng giọng điệu không hề thoái lui.
Nàng hô to, từng tiếng một.
Những nữ hài tử cùng ta vào doanh trại, từng người một đứng ra, học theo Vân Kiều quỳ xuống đất.
Họ hô to, họ kể lể.
Từ hốc mắt của họ rơi xuống không phải là nước mắt, mà là nỗi hận bị sỉ nhục, là máu thấm đẫm gian khổ.
Họ dùng cách của mình để phản kháng, để gào thét.
Sau đó, từ bà lão tuổi già sức yếu đến đứa trẻ còn đang tuổi ấu thơ đều quỳ xuống đất, cùng nhau hô to.
Thiên đạo bất công!
Thiên đạo bất công!
Lâu lắm, mây đen trên bầu trời lại tụ lại.
Thanh Thư thấy tình hình không ổn, quay người định bỏ chạy.
Sét đã giáng thẳng xuống.
Một tia sét, làm vỡ thần cốt của nàng ta, cũng làm đánh nát sự tự phụ của nàng ta.
Nàng ta nằm rạp xuống đất, chỉ có thể cố gắng bò trên mặt đất.
Bản thân đã không vững tâm trí, dưới sự kích thích, những nữ tử đã chết dưới tay nàng ta từng người một hiện ra trước mắt nàng.
Nàng ta sợ hãi vung tay loạn xạ, giọng the thé hét lên:
“Ta là thần nữ! Lũ chúng bay hết đi! Ta là thần nữ!”
Ta thích thú xem một lúc.
Bỗng nhiên cảm thấy, lúc này đây, cái chết đối với Thanh Thư ngược lại mới là kết cục tốt nhất.
Ta đột nhiên không còn vội giết nàng ta nữa.
Ta kiên nhẫn đợi đến khi đôi mắt của Thanh Thư sáng tỏ lại đôi chút.
Ta ôn tồn nói:
“Ba tháng sau, ta sẽ đến lấy mạng ngươi, ngươi phải sống thật tốt đến ngày đó đấy, thần nữ tỷ tỷ.”
Thanh Thư ngẩn người một lúc lâu, khi quay đầu nhìn thấy từng đôi mắt chứa đầy phẫn nộ, nàng ta mới nhận ra sự đáng sợ thực sự của thế gian.
…
Khi gặp lại Thanh Thư, nàng ta giờ đã toàn thân bẩn thỉu, tinh thần hoảng loạn, xương cốt toàn thân gần như gãy hết nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó.
Ta tập trung lắng nghe.
Nàng đang nói: “Ta là thần nữ mà…”
Ta như lời đã hứa đưa tay xuyên qua ngực nàng.
Vứt thứ đó xuống đất.
Chậc.
Thật bẩn.
Thì ra thần nữ cũng có tim.
Vô dụng.
Lần sau đừng mọc nữa.
17
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Vân Kiều hy vọng ta ở lại.
Cùng nàng ấy, sống vì chính mình, cũng sống vì số phận của muôn vàn nữ tử.
Ta suy nghĩ kỹ lưỡng, vẫn từ chối.
Không gì khác, chỉ là cảm thấy mệt mỏi.
Là một hồ yêu, ta còn rất trẻ.
Nhưng luôn cảm thấy như đã sống qua mấy nghìn năm.
Sống quá lâu, quá lâu rồi.
Thế sự như bóng câu qua khe cửa.
Chớp mắt, những gì oán hận ái tình gì cũng đều đã tan thành tro bụi.
Ánh trăng hồ thu, mây trôi lặng lẽ.
Ta cũng đã chán ngấy rồi.
Hoặc có lẽ, là thiếu một người cùng ngắm mây, ngắm trăng.
Ta cũng từng gặp một lão hồ yêu đã sống hơn một nghìn năm.
Nàng ta nheo mắt cười:
“Ngươi à, vẫn còn quá trẻ nên luôn cho rằng mọi thứ trước mắt chính là cả đời. Đời hồ yêu nào có nhiều vấn đề cần suy nghĩ đến thế? Dù đau đớn hay hận thù thì cũng cứ bước tiếp. Đi nhiều rồi, sẽ quên thôi.”
Phải không?
Có lẽ vậy.
Ta một mình trèo lên núi cao, trăng sáng treo cao, bốn bề mênh mông.
Vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạ kêu đứt quãng, gió thông như sóng.
Ta nghĩ, ta vẫn không thể quên được.
Trọn kiếp này, dường như đều không thể quên được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.