Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu:
“Đại công tử từng là một trong những người mà ta muốn trở thành nhất, chẳng qua hiện tại bọn họ chỉ còn lại mình đại công tử.”
“Đại công tử?”
“Cơ gia đại công tử, Cơ Lăng Vân.”
Bạch Khuynh Tâm nói:
“Đồng thời cũng là đại công tử của toàn bộ kinh thành. Trong kinh thành chỉ cần có người được gọi là đại công tử, thì đó chính là Cơ gia đại công tử.”
Cơ Lăng Vân lắc đầu nói:
“Đều là chuyện trước kia, hiện tại ta chỉ là một phế nhân.”
Ánh mắt Ngụy Quân nhìn xuống cánh tay bị cụt của Cơ Lăng Vân, tò mò hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Từng có một đám người, bọn họ giống như ta hồi đó và Ngụy đại nhân bây giờ vậy, đơn thuần, thiện lương, chính trực, tốt đẹp. Bọn họ nỗ lực chống lại những hành vi bất lương cùng sự tình trái pháp luật. Bọn họ từng để cho vô số người thấy được hy vọng, bọn họ để cho ta tin tưởng thế giới này không cần bè lũ xu nịnh, chỉ cần chân thật làm việc thì có thể đạt được tất cả.
Bọn họ từng người đều đi ra tiền tuyến, hơn một nửa đều chết ở trong chiến tranh vệ quốc. Lúc ấy mọi người đều cảm thấy cái chết của bọn họ có ý nghĩa, bọn họ nhất định có thể mang cho Đại Càn một tương lai mới.
“Sau đó, ngoại trừ đại công tử thì tất cả bọn họ đều đã chết. Nếu cánh tay của đại công tử không phải vì cứu bệ hạ mà bị đứt, nếu đại công tử không phải là con trưởng của Cơ Soái thì hiện tại chỉ sợ đại công tử cũng đã không còn ở trên thế gian này.”
Giọng nói của Bạch Khuynh Tâm rất nhỏ, nàng đang kìm nén cảm xúc của mình.
“Mặc dù buồn cười, nhưng ta vẫn tin tưởng nếu đám người kia còn sống, nếu đại công tử vẫn là người nắm giữ quyền thế, oai phong một cõi như lúc trước, thì ta cũng sẽ không tứ cố vô thân như bây giờ. Bọn họ nhất định sẽ đứng ra giúp ta, bởi vì bọn họ sẽ không cúi đầu trước cường quyền.”
Lúc đầu vẻ mặt Ngụy Quân có vẻ không quan tâm lắm, nhưng mà sau khi nghe được Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, sắc mặt Ngụy Quân trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Cơ Lăng Vân nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm, hơi do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói:
“Bạch đại nhân, có lẽ ngươi không tin, nhưng chuyện của ngươi ta biết, năm đó thật ra ta có để ý tới ngươi.”
Bạch Khuynh Tâm đột nhiên ngẩng đầu.
Cơ Lăng Vân chân thật nói:
“Ta giờ đã là một người bình thường, muốn giúp cũng không giúp được gì, nhưng ta đã gửi một phong thư tới Triệu tướng quân, hơn nữa còn tự mình đi bái phỏng Minh Châu công chúa, hy vọng nàng có thể giúp ngươi.”
Đôi mắt của Bạch Khuynh Tâm lập tức đỏ lên.
Cơ Lăng Vân tiếp tục nói:
“Hơn nữa lúc ta đi tìm Minh Châu công chúa, nàng cũng đã quyết định phải giúp ngươi mặc kệ ta có nói gì. Triệu tướng quân vốn không quen biết với ngươi, nhưng cũng tự mình đi một chuyến tới phủ Quốc Sư, cùng Quốc sư tỷ thí một trận. Triệu tướng quân thua một chiêu, cho nên chỉ có thể bảo vệ tính mạng của ngươi. Minh Châu công chúa ra mặt, giúp ngươi giữ được chức quan. Nàng không bảo vệ được đôi mắt của ngươi cũng bởi vì thực lực không đủ chứ không phải là chưa từng cố gắng. Ngoại trừ bọn họ thì theo ta được biết, thượng quan Thừa tướng cũng có quan tâm tới ngươi.”
Nước mắt Bạch Khuynh Tâm tràn ra khóe mi:
“Ta… ta không biết.”
“Ngươi cũng không làm điều gì sai, vậy mà lại mất đi một đôi mắt. Đối với chúng ta mà nói điều này là một sự sỉ nhục. Vì vậy chúng ta cũng không tiện nhắc đến những chuyện này. Nhưng xin Bạch đại nhân tin tưởng, thế giới này cũng không hắc ám như vậy. Những công đức, những oan khuất của ngươi vẫn đều có người nhìn thấy, rất nhiều người cũng không có quên.”
Bạch Khuynh Tâm ôm lấy Ngụy Quân, bật khóc thất thanh.
Một người đang đau khổ thì chỉ cần có một chút ngọt ngào cũng khiến họ rất cảm động rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgụy Quân hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Bạch Khuynh Tâm lúc này, hắn vỗ vỗ vai nàng, trong lòng cũng tán thưởng Cơ Lăng Vân.
Người này là một vị quân tử.
Cơ Lăng Vân nhìn Bạch Khuynh Tâm đang ôm Ngụy Quân khóc thất thanh thì trong lòng có chút vui mừng, nhưng lại càng nhiều hơn vẻ buồn bực.
Việc Bạch Khuynh Tâm khóc hắn có thể lý giải, nhưng mà ngươi nên cảm động vì ta chứ?
Vì cái gì ngươi không ôm ta khóc? Ngược lại ôm một người nam khác mà khóc?
Những tủi thân, uất ức và oán hận của Bạch Khuynh Tâm đã được nàng kìm nén trong vài năm.
Một khi bùng nổ, vậy thì cực kì mãnh liệt, không thể ngăn cản.
Rất nhanh Ngụy Quân cảm giác được quần áo mình đã bị nước mắt của Bạch Khuynh Tâm làm ướt.
Cũng may khả năng tự kiểm soát của Bạch Khuynh Tâm vẫn tốt, sau khi khóc xong một phèn thì nàng cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Buông Ngụy Quân ra, Bạch Khuynh Tâm cũng không nói gì với Ngụy Quân mà là đi tới trước mặt Cơ Lăng Vân dịu dàng hành lễ:
“Bạch Khuynh Tâm đa tạ ơn giúp đỡ đại công tử, về sau nếu đại công tử muốn nhờ vả gì Khuynh Tâm thì xin sai người truyền cho Khuynh Tâm một lời nhắn, Khuynh Tâm nhất định toàn lực tương trợ. Về Minh Châu công chúa cùng Triệu tướng quân thì Khuynh Tâm cũng sẽ tự mình đi nói lời cảm tạ.”
Cơ Lăng Vân lắc đầu nói:
“Ngươi có tâm là tốt rồi, không cần phải cảm ơn. Chúng ta chẳng qua chỉ làm chuyện phải làm, cũng chưa thật sự làm tốt, không có gì phải cảm tạ.”
“Khuynh Tâm xấu hổ, hối hận nhiều năm, hôm nay mới biết mình bị che mắt. Đại công tử cùng Ngụy đại nhân thật giống nhau, đều là chính quân tử, ta quả nhiên vẫn không thể so sánh cùng hai người. Tủi thân và uất ức của ngài năm đó so với ta còn lớn hơn nữa, nhưng bản tính vẫn không hề thay đổi, Khuynh Tâm bội phục.”
Bạch Khuynh Tâm thật sự bội phục.
Mà Cơ Lăng Vân cũng thật sự buồn bực.
Ngươi khen ta thì cứ khen ta, kéo theo Ngụy Quân làm gì?
Được một vị tiểu thư xinh đẹp như Bạch Khuynh Nhân ca ngợi luôn làm cho người ta thoải mái.
Hắn hiện tại đã khá nhiều tuổi, đã là một ông lão, tuy không có ý gì với Bạch Khuynh Tâm, nhưng mà vẫn biết quý trọng cái đẹp.
Kết quả hành động của Bạch Khuynh Tâm hoàn toàn không theo như hắn dự tính.
Rõ ràng hắn là người được cảm ơn, nhưng sao hắn có cảm giác Bạch Khuynh Nhân toàn đi cảm ơn Ngụy Quân nha.
Cơ Lăng Vân liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, trong lòng hắn nghĩ rằng tên Ngụy Quân này chỉ đẹp trai hơn hắn một chút thôi mà, hiện tại tiểu cô nương đều thích sắc đẹp như vậy sao?
Thật ra hắn đã hiểu lầm.
Chỉ có thể nói là hắn đã tới chậm một bước.
Trong tim một người vốn là có hạn.
Bị một người chiếm cứ trước, những người khác tự nhiên không có cơ hội nào.
Thời cơ thật sự rất quan trọng.
Những gì xảy ra với Cơ Lăng Vân nói cho chúng ta một đạo lý: Làm việc tốt thì phải để cho người khác biết thì mới được.
Không bao giờ được im ỉm một mình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.