Chương 41. Ngụy Quân: Giống như có chỗ nào không đúng.
Ngụy Quân lần đầu tiên nhìn thấy hai trợ thủ của mình, thật ra tương đương hài lòng.
Bạch Khuynh Tâm, một phụ nữ trông rất được nhưng trong ánh mắt tất cả đều là tĩnh mịch, vừa thấy chính là đã bị sự thật tra tấn cho bản thân đầy thương tích.
Người như thế cho dù có năng lực, cũng sẽ không sử ra, tâm của nàng đã chết, tự nhiên cũng sẽ không trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
Đương nhiên, cái này không quan trọng, Ngụy Quân coi trọng Bạch Khuynh Tâm, là coi trọng tính chất đặc biệt “Tử thần” của nàng.
Lục Nguyên Hạo càng làm cho Ngụy Quân hài lòng hơn so với Bạch Khuynh Tâm.
Thằng mập này… Được rồi, luận tuổi hắn cũng không nhỏ, ít nhất còn muốn lớn hơn so với Ngụy Quân một kiếp này.
Nhưng bởi vì tu luyện, thằng mập này nhìn da mỏng thịt mềm, chỉ như thiếu niên mười tám mười chín mà thôi, trên mặt thậm chí còn có mấy cục mụn.
Cái này cũng không phải quá quan trọng.
Thằng mập này làm cho Ngụy Quân thích là khí chất nhát gan né tránh ánh mắt hắn, còn có khí tức của kẻ yếu lúc nào cũng tản mát ra.
Loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu.
Càn đế quả nhiên là trợ công tốt, phái tới cho mình một phế vật hàng thật giá thật.
Ngụy Quân có ấn tượng đặc biệt tốt đối với Lục Nguyên Hạo, có một gà bệnh như vậy bảo hộ mình, an toàn của mình khẳng định không chút bảo đảm.
Cái này thực diệu.
Ngụy Quân tâm tình tốt, cho nên hắn dùng lực vỗ vỗ bả vai Lục Nguyên Hạo, cho hắn một nụ cười như ánh mặt trời.
“Lục đại nhân, về sau an toàn của ta cùng Bạch đại nhân tất cả đều dựa vào ngươi.”
Ngụy Quân đùa giỡn.
Lục Nguyên Hạo xem là thật.
Hắn hai chân mềm nhũn, thanh âm đều rung rung:
“Ngụy đại nhân, ngài đánh giá cao ty chức rồi. Bạch đại nhân là Tử thần có tiếng, kinh thành hào môn nàng đắc tội hơn phân nửa. Về phần ngài… cho dù giết ta, chỉ sợ cũng không bảo hộ được an toàn của ngài. Ngụy đại nhân, ta đề nghị chúng ta hay là mò cá đi, cái này ta có kinh nghiệm sung túc.”
Nói xong lời cuối cùng, Lục Nguyên Hạo thanh âm cũng không rung rung, giọng điệu tràn ngập tự tin.
Hắn ở Giám sát ti là có chức tạm, xưng hắn một tiếng “Lục đại nhân” không phải tự đội mão cao cho hắn, nhưng Lục Nguyên Hạo vẫn chỉ là lĩnh tiền lương mà không làm việc, ở phương diện mò cá này, hắn quả thật là cấp đại sư.
Đáng tiếc, hai người hắn gặp đều không muốn phối hợp với hắn.
Bạch Khuynh Tâm phải hoàn lại ân cứu mạng của Minh Châu công chúa, cho nên là người đầu tiên cự tuyệt ý tưởng của hắn:
“Ta sẽ điều tra rõ tất cả chân tướng chiến tranh vệ quốc.”
Ngụy Quân lại trực tiếp phá hỏng con đường mò cá của Lục Nguyên Hạo:
“Lục đại nhân, ta làm việc vẫn là đến nơi đến chốn. Nếu ta làm người chấp bút, chuyện mà chưa điều tra rõ ràng, ta sẽ không buông tha.”
Lục Nguyên Hạo thanh âm có rung rung:
“Sẽ chết, Ngụy đại nhân, ngài biết ngài đang đối nghịch cùng ai không?”
Ngụy Quân trong lòng nói giỏi thật, nằm vùng này hiện tại đã bắt đầu công tác.
Tốt lắm.
Nhanh mang phản ứng của ta truyền cho Càn đế mà không chút giữ lại, nếu có thể thêm chút dầu thêm chút dấm chua thì càng tốt.
“Đương nhiên biết, không phải đắc tội Hoàng đế bệ hạ sao?”
Ngụy Quân nói chuyện có thể xem là tiêu sái:
“Ở trong cảm nhận của Ngụy mỗ, dân hàng đầu, xã tắc thứ hai, vua nhẹ nhất.”
Lục Nguyên Hạo trực tiếp quỳ với Ngụy Quân:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngụy đại nhân, ngài muốn tìm chết cũng đừng lôi kéo ta, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có trẻ con…”
“Ngươi luyện là đồng tử công, hơn nữa Lục Tổng quản thu dưỡng nghĩa tử tất cả đều là cô nhi.”
Bạch Khuynh Tâm trực tiếp cắt lời Lục Nguyên Hạo.
Nàng cũng không có cảm thấy thất vọng đối với Lục Nguyên Hạo, bởi vì biểu hiện của Lục Nguyên Hạo hoàn toàn ở trong dự kiến của nàng, quả nhiên là sỉ nhục của Giám Sát Viện, phế vật trong phế vật.
Ngụy Quân thật ra cũng không làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên lẫn vui mừng, bởi vì trải qua Minh Châu công chúa miêu tả cùng hiểu biết của nàng đối với Ngụy Quân trước đó, Ngụy Quân vốn chính là một người có một thân chính khí thấy chết không sờn, hiện tại Ngụy Quân biểu hiện cũng chứng minh đồn đại không giả.
Một bảo tiêu phế vật, một người chấp bút đơn thuần chính trực.
Thêm mình nữa.
Bạch Khuynh Tâm cảm thấy vấn đề rất lớn.
Dù sao chuyện này cũng có phiêu lưu quá lớn.
Nhưng hoảng cũng vô dụng.
Thiếu Minh Châu công chúa một cái mạng, luôn phải trả.
Bạch Khuynh Tâm cảm xúc tĩnh lặng giống như giếng cổ, cũng lười nói lời thừa cùng Lục Nguyên Hạo, trực tiếp hỏi Ngụy Quân:
“Ngụy đại nhân, chúng ta bắt đầu bắt tay vào làm từ nơi nào?”
“Đừng có gấp.”
Người nói chuyện không phải Ngụy Quân, là Lục Nguyên Hạo.
Tên mạp này nhìn nhìn Ngụy Quân, lại nhìn nhìn Bạch Khuynh Tâm, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời dài thở dài một hơi.
“Làm việc cùng hai người, Cửu gia ta thật sự là ngã dập miệng tám đời mà. Bỏ đi, công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí. Chuyện chúng ta phải làm đều là đòi mạng, cho nên chúng ta phải võ trang bản thân tốt trước đã.”
Ngay sau đó, Lục Nguyên Hạo móc móc từ trên người, lấy ra một bộ quần áo đưa cho Ngụy Quân:
“Ngụy đại nhân, đây là Tử thụ tiên y ta tìm cho ngươi từ trong kho của Giám Sát Viện, áo này mặc ở trên người, có thể đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, ngăn cản công kích, là lợi khí phòng thân.”
Sau đó Lục Nguyên Hạo lại lấy ra một đôi giày:
“Ngụy đại nhân, đây là giày truy phong, nội uẩn không gian trận pháp. Mang vào giày này, mở ra trận pháp, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn xuyên qua không gian, thoát đi hiểm cảnh.”
Còn chưa có hết.
Lục Nguyên Hạo lại lấy ra một cây cờ trắng:
“Đây là tác phẩm đắc ý nhất trong cuộc đời này của ta, mọi người đều biết, đưa cờ trắng là dấu hiệu đầu hàng, cho nên ta dốc hết tâm can khóc ra máu để chế tạo cây cờ trắng này, thời điểm chiến đấu, chỉ cần đưa cờ trắng lên, đối phương khẳng định sẽ cho là chúng ta muốn đầu hàng. Trên thực tế trong lá cờ trắng ta xin nghĩa phụ cho ta sát trận lập tức, chỉ cần vung cờ trắng lên, người tu hành bình thường sẽ bị tru diệt ngay lập tức.”
“Bạch đại nhân, đây là của ngươi.”
“Ngụy đại nhân, đây là…”
Một khắc chung là khoảng 15 phút sau.
Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm tất cả đều thu được một đống thứ tốt.
Là Lục Nguyên Hạo tỉ mỉ chuẩn bị cho hai đội hữu.
Từ đầu đến lòng bàn chân, từ chạy trốn đến phòng ngự, từ đầu hàng đến phản sát…
Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân đều chấn kinh rồi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua người vì bảo mệnh có thể cẩn thận đến loại trình độ này.
Ngụy Quân bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm điềm xấu.
Thằng mập này tuy bản thân là một phế vật phương diện chiến đấu, nhưng hình như là một chiến sĩ có năng lực in tiền, hơn nữa có một cha nuôi rất lợi hại.
Người này sẽ không thật sự có thể bảo hộ an toàn của ta đó chứ?
Hẳn là không thể nào?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.