Lúc ấy Minh Châu công chúa cực kỳ khinh bỉ tiền Thái tử, đương trường giận mắng hắn tra nam.
Hiện tại Minh Châu công chúa rất muốn nói một câu đối với đại ca không biết tung tích kia của nàng:
“Ca, muội muội hiểu lầm người.”
Ở thời điểm Minh Châu công chúa trong lòng yên lặng giải thích tiền Thái tử, Chu Phân Phương bỗng nhiên khẽ “ồ” một tiếng, sau đó có chút đáng tiếc nói:
“Đã đến giờ.”
Thư sơn mở ra đã hết giờ.
Thư sơn đương nhiên không thể cứ mở ra, đám người bọn họ cũng không có khả năng cứ nhàn rỗi không có chuyện gì mà ở chỗ này xem Ngụy Quân lên Thư sơn.
Đây là có hạn chế thời gian.
Hơn nữa mở ra Thư sơn là phải tiêu hao tài nguyên, càng đi lên cao cần tài nguyên lại càng nhiều.
Lần này triều đình căn bản nghĩ là không ai có thể đi lên trên hai mươi bậc, cho nên chuẩn bị tài nguyên cũng có hạn.
Có thể chống đỡ Ngụy Quân phá ảo cảnh bậc thứ hai mươi mốt, nhưng đã không có thừa lực chống đỡ tiếp nữa.
Chu Phân Phương ngoắc tay, bắt lấy Ngụy Quân đưa đến trước mặt mọi người.
Sau đó mọi người bao gồm nhị hoàng tử nằm úp sấp ở trên đất cũng đứng lên, dùng ánh mắt giống như nhìn quốc bảo mà nhìn Ngụy Quân.
“Ngụy Quân, ngươi là vượt qua bậc thứ hai mươi mốt như thế nào?”
“Chẳng lẽ ngươi gặp phải ảo cảnh ở bậc thứ hai mươi mốt không giống với Tế Tửu đại nhân?”
Ngụy Quân nhìn về phía Chu Phân Phương hỏi:
“Lão sư, ngài ở bậc thứ hai mươi mốt gặp phải ảo cảnh gì?”
Chu Phân Phương nói:
“Sau khi tiến vào bậc thứ hai mươi mốt, ảo cảnh làm cho ta nghĩ mình không có tiến vào ảo cảnh, đang lên Thư sơn, vẫn lên đến bậc thứ ba mươi, sau đó xông quan thất bại, về lại thế giới hiện thực.”
Ngụy Quân gật gật đầu:
“Ta gặp phải ảo cảnh cũng giống với lão sư.”
“Nếu giống nhau, ngươi đi ra ảo cảnh này như thế nào?”
Minh Châu công chúa ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân có chút kích động.
Nhân tài như vậy, chẳng sợ rất có thể là gánh nặng, nàng cũng tâm động.
Nghênh đón ánh mắt học hỏi của Minh Châu công chúa cùng những người khác, Ngụy Quân vẻ mặt chân thật hồi đáp:
“Rất đơn giản, ở trong ảo cảnh bậc thứ hai mươi mốt, ta thời điểm đi đến ảo cảnh bậc thứ ba mươi bảy thì thất bại, khi đó ta đã biết là ảo cảnh.”
“Vì sao?”
Chu Phân Phương nghe không hiểu.
Ngụy Quân trả lời thực tự nhiên:
“Bởi vì ta không có khả năng thất bại.”
Chu Phân Phương cùng Những người khác đều câm nín.
Bọn họ xem như là đang chịu một đợt nghiền ép trong vô hình sao?
Ngụy Quân thề với trời, hắn thật sự không có làm màu.
Hắn nói tất cả đều là lời nói thật.
Chỉ là một cái khảo nghiệm Thư sơn mà thôi, Ngụy Quân thực không nghĩ mình có thể thất bại.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị thông quan.
Kết quả ảo cảnh nói cho hắn ở ảo cảnh bậc thứ ba mươi bảy lên núi thất bại.
Cái này không phải khôi hài sao?
Hắn tuyệt đối không có khả năng sai, nếu hắn sai, thì đó là thế giới sai.
Cho nên Ngụy Quân lúc này đã phản ứng lại.
Chu Phân Phương cẩn thận quan sát vẻ mặt Ngụy Quân, phát hiện Ngụy Quân không chút dấu hiệu nói dối.
“Ngươi lại có thể không có nói dối.”
Chu Phân Phương hết chỗ để nói.
Ngụy Quân rất kỳ quái:
“Ta rất là thành thực, vì sao phải nói dối?”
“Đợi một chút.”
Minh Châu công chúa cắt ngang đối thoại Ngụy Quân cùng Chu Phân Phương, nhìn về phía Chu Phân Phương:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chu tỷ tỷ, ý của người là Ngụy Quân là thật nghĩ như vậy? Không phải đang ngụy trang?”
“Không phải đang ngụy trang, hắn là chân thật, thật sự cảm thấy mình sẽ không thất bại.”
Chu Phân Phương nói.
Minh Châu công chúa trầm mặc.
Nam nhân này tự tin có điểm quá phận.
Hắn bình thường như vậy… Được rồi, hắn không bình thường.
Khoa cử ba năm một lần.
Đại Càn dân cư vô số.
Quốc Tử Giám đủ đệ tử thế gia đại nho, hoặc là mầm móng đọc sách trời sinh.
Càng đừng nói còn có thư viện các nơi ùn ùn đến.
Dưới loại tình huống này, Ngụy Quân có thể trổ hết tài năng, trúng Trạng Nguyên, dù có thành phần vận khí, nhưng nhân tố thực lực ít nhất cũng chiếm tám phần thậm chí chín thành.
Dù vậy, cái này cũng quá tự tin đi.
Lại liên tưởng đến thiên phú của Ngụy Quân, còn có diện mạo của Ngụy Quân.
Minh Châu công chúa theo bản năng liếm liếm môi của mình, thiếu chút nữa đã thốt ra hỏi Ngụy Quân một câu:
“Ngươi có để ý thê tử tương lai lớn tuổi hơn ngươi không?”
Nói đến bên miệng, Minh Châu công chúa nhịn lại.
Vừa rồi đã muốn xấu hổ chết một lần, không thể lại đến lần thứ hai.
Hơn nữa, cho dù Ngụy Quân phù hợp yêu cầu kén chồng của nàng, điều kiện tiên quyết là phải sống sót cái đã mới được.
Trên thế giới này cho tới giờ cũng không thiếu thiên tài.
Nhưng rất nhiều thiên tài đều không có cơ hội trưởng thành lên.
Mà Ngụy Quân lần này biểu hiện phát triển như vậy, không hề nghi ngờ, đường tương lai lộ của hắn sẽ rất khó đi.
Bởi vì lần này Ngụy Quân biểu hiện càng tốt, khả năng hắn trở thành người chấp bút mười năm chiến tranh vệ quốc lại càng lớn.
Nghĩ đến đây, Minh Châu công chúa chân mày hơi nhíu lại.
Ở thời điểm nàng còn đang trầm ngâm, nhị hoàng tử đã cúi người đối với Chu Phân Phương.
“Tế Tửu đại nhân, tiểu vương có một thỉnh cầu.”
Chu Phân Phương nhìn về phía nhị hoàng tử:
“Nói.”
“Lần này Hàn Lâm viện tuyển chọn người chấp bút, không cần đưa Ngụy Quân vào phạm vi lựa chọn. Ngụy Quân thiên phú như vậy, tài tình như vậy, nếu chết ở đấu tranh chính trị, là toàn bộ tổn thất của Đại Càn. Bổn vương sẽ nhúng tay việc này, xin Tế Tửu đại nhân giúp bản vương một tay.”
Lời nói của nhị hoàng tử, làm cho không ít người đều chấn kinh.
Chu Phân Phương cải biến cái nhìn đối với nhị hoàng tử.
Trong mắt Minh Châu công chúa dị sắc cũng chợt lóe.
Nhị hoàng tử có đảm đương cùng quyết đoán hơn xa so với bọn họ nghĩ, có lẽ cũng càng có tâm cơ hơn.
Biểu hiện của Ngụy Quân bọn họ đều xem ở trong mắt, nếu không chết, ngày khác thành tựu tất nhiên sẽ không yếu hơn Chu Phân Phương, thậm chí Bán Thánh sẽ chỉ là khởi bước của Ngụy Quân.
Vô luận về công về tư, bảo hộ Ngụy Quân, đều là đáng giá.
Minh Châu công chúa nhanh chóng đưa ra quyết định:
“Bản cung cũng sẽ toàn lực thúc đẩy việc này.”
Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa đều nói như vậy, Chu Phân Phương đương nhiên cũng vui vẻ ý giúp người như ý.
Mười năm chiến tranh vệ quốc liên lụy rất sâu, cho dù nàng giờ phút này đã thân là Bán Thánh, vẫn không có tin tưởng có thể bảo hộ được Ngụy Quân.
Nàng tự nhiên là không muốn để cho Ngụy Quân đột tử.
Cho nên gật gật đầu.
Ba người đạt thành nhất trí, Ngụy Quân nóng nảy.
Ba tên này dụng tâm cũng quá ác độc.
Nhất là nhị hoàng tử đầu lĩnh kia.
Ngươi một đại nam nhân, dùng ánh mắt ẩn tình đưa tình như vậy nhìn ta làm cái gì?
Lão tử không đấu kiếm.
Ngụy Quân không thể ngồi chờ chết, lúc này liền đứng dậy:
“Đợi một chút, mọi người không phải nên hỏi ý kiến của ta một chút sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.