Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1889. Hậu ký (1)

2:21 sáng – 05/11/2024

Chương 1889. Hậu ký (1)

Hậu ký (1)

Đau buồn và vui sướng của nhân loại không hề liên quan.

Tội Ngạo người trộm lửa hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này hơn bất cứ lúc nào.

Thế cục thay đổi quá nhanh.

Là người trộm ngọn lửa văn minh của thế giới, bản thân trong mắt Tội Ngạo là vô cùng thần bí, đa mưu túc trí, mắt sáng như đuốc.

Anh hùng trong thiên hạ chỉ có duy nhất Càn đến giống bổn tọa.

Tội Ngạo vẫn vững tin phán đoán của mình là không sai.

Đến tận khi Ngụy Quan phất một cái đập chết lão sư thân ái của mình.

Mà Càn đế vẫn còn đang chơi bùn.

Thế giới quan của Tội Ngọa—— sụp đổ.

Hắn ta nhìn Càn đế cũng sụp đổ thế giới quan trước mặt, há mồm phun một ngụm máu tươi.

“Nam nhi tốt như Tội Ngạo ta, lại coi loại người như ngươi là kẻ địch cả đời.”

“Phụt!”

Lam Tình người quan sát không kìm được trực tiếp bật cười.

Sau đó ngại ngùng hiện thân.

“Xin lỗi, không phải ta cố ý.” Lam Tình thành khẩn xin lỗi.

Từ tận đáy lòng.

Nàng cảm thấy điểm chạm đến nụ cười của mình không hề thấp.

Nhưng Tội Ngạo thực sự là một bậc thầy hài kịch.

Hơn nữa còn cộng thêm Càn đế nhân vật cùng diễn hoàng kim này nữa.

Lam Tình thực sự không nhịn được.

Tội Ngạo lại phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta muốn chết.

Nhưng lại không cam lòng.

Hắn ta hận.

“Càn đế.”

“Càn Quốc.”

“Trong cả cuộc đời của Tội Ngạo ta chưa từng bị sỉ nhục lớn như vậy.”

“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ dùng Đại Càn tiêu diệt hết để rửa sạch nỗi nhục của ta.”

Trên đám mây.

Trì Dao lướt mắt nhìn Tội Ngạo một cái rồi mới mỉm cười.

“Ta từng giết vô số kẻ trộm lửa, người này là người ngu ngốc nhất.” Trì Dao nói.

Đám kẻ trộm lửa đều dựa vào Đạo Tổ.

Mà Trì Dao lại là đại tướng của thiên đình.

Có thể nói là đứng trong hàng ngũ mười người thậm trí là năm người tốt nhất trong danh sách của thiên đình.

Số kẻ trộm lửa trên trong tay nàng quả thực không ít.

Nhưng Tội Ngạo vẫn lọt vào tầm mắt của nàng.

Không phải quá giỏi.

Mà là quá ngu.

Vì điều này mắt Ngụy Quân hơi trầm xuống.

Lúc ánh mắt của Ngụy Quân rơi xuống, tất cả mọi thứ tĩnh lặng.

Thời không ngưng lại từ đây.

Một lúc sau, cũng giống như bị đẩy nhanh phím nhập, Trì Dao và Bạch Khuynh Tâm nhìn thấy một bóng người nhanh hơn chớp nghìn lần.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thời không tiếp tục.

Đại đạo tiến hóa.

Tương lai có thể chạm tới được.

Chỉ trong một cái chớp mắt của Thiên Đế.

Liếc mắt một cái, nghìn năm.

Trì Dao và Bạch Khuynh Tâm cùng lúc biến sắc.

Thời không tiến nhanh, thiên đạo suy diễn, đối với các nàng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Nhưng lúc này phong vân hội tụ, nơi đây trở thành tiêu điểm của vạn giới.

Lại thêm khí tức của Thiên Đế và Đạo Tổ giao hòa, có những kẻ mạnh khác khiến Thiên Đế và Đạo Tổ đều kiêng kị ở đây, vì vậy quy tắc đương nhiên sẽ thay đổi, đã không còn là chuyện bọn họ có thể dễ dàng nhúng tay vào nữa.

Nhưng mà trong tay Ngụy Quân lúc này lại chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ hạ bút thành văn.

Rất rõ ràng, Ngụy Quân đã đạt đến mức giác ngộ cao nhất, tiến thêm một bước.

Bọn họ trở thành người đuổi theo bước chân.

Trong mắt Lộ Dao lộ ra sự thán phục.

Thiên Đế quả nhiên là Thiên Đế.

Đáng giá để nàng đi theo cả đời.

Bạch Khuynh Tâm cũng tán thưởng: “Tốc độ sư huynh tiến bộ nhanh quá.”

Ngụy Quân mỉm cười sau đó thời gian lại trở về bình thường.

Hắn khẽ cười nói với Trì Dao: “Dao Dao, đừng coi thường nhân vật nhỏ này, có rất nhiều lúc lịch sự bị nhân vật nhỏ như vậy thúc đẩy, năm đó hai người chúng ta chẳng qua cũng chỉ là nhân vật nhỏ trong mắt lão sư thôi.”

Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Tri Dao thoáng kinh ngạc mở miệng nói: “Sao vậy? Kẻ trộm lửa này còn có chuyện gì nữa sao?”

“Dòng chảy thời không có vô số nhánh, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy những nhánh chính thôi, ai cũng không thể nào dự đoán được đường đời của người khác.” Ngụy Quân lắc đầu nói.

Nếu đã như vậy, đến cảnh giới như Thiên Đế và Đạo Tổ, làm gì có chuyện gì ngoài ý muốn để nói nữa?

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy phần lớn vận mệnh.

Cũng có năng lực quyết định vận mệnh của phần lớn sinh linh.

Nhưng bọn họ không rảnh rỗi, cũng không low vậy.

Cho nên mỗi sinh linh đều có cơ hội nắm vận mệnh của mình trong bàn tay.

Chỉ cần bọn họ đủ mạnh mẽ.

Trì Dao cũng hiểu đạo lý này, cho nên cô tiếp tục khó hiểu hỏi: “Trong tương lai ngươi nhìn thấy, kẻ trộm lửa này sẽ trở thành nhân vật lớn?”

“Không.” Ngụy Quân nói.

Trì Dao: “…”

Ngụy Quân tiếp tục nói: “Hứng thú là lão sư tốt nhất, thứ hai là sỉ nhục. Lão sư vươn lên nhờ hứng thú, mà ngươi lại vươn lên vì sỉ nhục. Kẻ trộm lửa này cảm nhận được sỉ nhục, vì vậy, hắn có cơ hội trở thành một trong những người được mai táng trong Đại Càn.

Trì Dao nhíu mày.

Vào lúc này tại nơi đây, ngư long hỗn tạp, nàng cũng không nhìn rõ tương lai.

Nhưng có Ngụy Quân chiếu sáng con đường phía trước, cô có thể mơ hồ thấy được một vài chuyện.

Trước mắt Trì Dao mơ hồ xuất hiện một tương lai, sau đó giọng nói hơi khác thường.

“Thì ra là thế.”

Về nhiều khía cạnh, Bạch Khuynh Tâm không mẫn cảm như Ngụy Quân và Trì Dao.

Đổi một câu có chỉ số cảm xúc cao thì chính là Bạch Khuynh Tâm đơn thuần hơn Ngụy quân và Trì Dao.

Cho nên Bạch Khuynh Tâm lại hỏi theo bản năng: “Vậy Càn quốc có khả năng bị diệt vong?”

“Đương nhiên.” Trì Dao khó hiểu liếc Bạch Khuynh Tâm rồi trào phúng nói: “Bây giờ những người của Càn quốc này, có thể duy trình Càn quốc một nghìn năm đã là nhờ phúc của Ngụy Quân rồi, nào có cái gì mãi không thay đổi chứ? Sau khi đám người này chết, hậu nhân của bọn họ không thể nào hoàn toàn kế thừa được tinh thần của bọn họ.”

Ngụy Quân gật đầu đồng ý: “Đúng là đạo lý này, cho nên Càn quốc bị diệt vong cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Bạch Khuynh Tâm: “Ngươi mặc kệ sao?”

“Nếu không có ta, chưa chắc Càn quốc đã bước qua được cửa ải này.” Ngụy Quân nói: “Tiếp tế cho hai ba người bạn tốt, thay đổi vận mệnh trăm năm của quốc gia cũng coi như là trọng tài xuống dưới gian lận rồi. Nếu ta cứ tự mình làm thì công bằng ở đâu? Huống hồ ta là Thiên Đế, không phải bảo mẫu bảo vệ vận mệnh của người người Càn quốc. Đương nhiên vẫn do người Càn quốc tự quyết định nếu hậu nhân không trân trọng, ta đương nhiên sẽ đứng về phía bách tính trong thiên hạ, chẳng nhẽ còn phải làm trái lẽ thường bảo vệ đám hậu nhân của bạn tốt sao?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận