Chương 1837. Chúng ta đều có tương lai xán lạn (9)
Chúng ta đều có tương lai xán lạn (9)
Hồ Vương không biết suy nghĩ thực sự trong nội tâm của Yêu hoàng, giọng điệu của bà ta vô cùng kiên định: “Bệ hạ, thực lực của ngài chắc chắn là thứ mà Đại Càn vô cùng khao khát. Vì vậy thần cả gan kiến nghị, bệ hạ ngài nên chủ động ôm lấy Đại Càn. Chỉ cần chúng ta chủ động bày tỏ ra đủ thành ý và thiện ý, tin chắc rằng Đại Càng chắc chắn cũng sẽ cho chúng ta một phản hồi khiến chúng ta hài lòng.”
Yêu hoàng hỏi: “Ái khanh, theo ngươi nói thì đủ thành ý và thiện ý đây là chỉ cái gì?”
Hồ Vương trầm giọng nói: “Bệ hạ, nếu hiện tại yêu đình lưu vong này của chúng ta đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, vậy thì hà tất phải câu nệ biểu tượng? Ý của thần là thay vì che đậy, không bằng chúng ta toàn diện dịch về phía Đại Càn. Đương nhiên, chúng ta phải yêu cầu địa vị cao hơn, đãi ngộ tốt hơn, để chứng minh không phải là chúng ta đi nương nhờ Đại Càn mà là Đại Càn cần chúng ta. Bệ hạ, Đại Càn sẽ không giúp yêu đình chúng ta phục quốc nhưng bọn họ chắc chắn sẽ giúp bản thân phục quốc. Nếu lợi ích của chúng ta hoàn toàn rằng buộc với lợi ích của Đại Càn, bọn họ còn có lý do gì để từ chối giúp đỡ chúng ta?”
Lời này của Hồ Vương, lúc đầu Yêu hoàng vốn nghe đến giận tím mặt.
Nhưng càng nghe càng thấy có lý.
Hồ Vương nói đúng.
Dù sao, yêu đình lưu vong đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hơn nữa, chúng ta không phải là đi nương nhờ Đại Càn mà là Đại Càn cần chúng ta.
Chỉ cần Đại Càn cho chúng ta địa vị cao hơn, đãi ngộ tốt hơn, như vậy sao có thể coi là đi nương nhờ chứ?
Trên thực tế, người chiếm thế chủ động chính là chúng ta.
Nếu thật sự có thể trói buộc lợi ích của chúng ta với lợi ích của Đại Càn lại với nhau thì sự việc đơn giản hơn rồi.
Đại Càn chắc chắn sẽ giúp mình.
Đến lúc đó, không cần chúng ta bỏ ra bất cứ cái giá nào, Đại Càn cũng sẽ giúp chúng ta phục quốc.
Đây quả là một cuộc mua bán một vốn bốn lời.
Làm, bắt buộc phải làm.
Yêu hoàng bị Hồ Vương thuyết phục rồi.
“Hồ Vương loạn ngữ”, thiên phú thần thông, đáng sợ như vậy.
Yêu hoàng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của Hồ Vương.
Đặc biệt là ánh mắt của Yêu hoàng đã rơi vào đuôi của Hồ Vương.
Vì cứu Yêu hoàng thoát thân, Hồ Vương đã liều mạng thay Yêu hoàng chặn một đòn của Ưng Vương.
Vì vậy, Hồ Vương đã vĩnh viễn mất đi một chiếc đuôi.
Chiếc đuôi của hồ tộc quan trọng thế nào, trong lòng Yêu hoàng vô cùng rõ ràng.
Để cứu ông ta, một vị vua mất nước, Hồ Vương lại nguyện ý bảo ra cái giả cực lớn như vậy.
Lòng trung thành như vậy, trong yêu đình ai có thể so sánh được?
Hồ Vương đã làm đến bước này, Yêu hoàng sẽ vĩnh viễn không hoài nghi Hồ Vương nữa, nếu không Yêu hoàng cảm thấy mình quá vô tâm.
“Ái khanh, đề nghị của ngươi lão thành mưu quốc*, bổn hoàng đã nghe hết, sẽ suy xét kỹ lưỡng.” Yêu hoàng nói: “Có điều đây là một vấn đề lớn, chuyện này nội bộ chúng ta phải bàn bạc quyết định, phía bên Đại Càn tương tự cũng phải có thái độ chính thức mới được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net(*): người có nhiều kinh nghiệm, đáng tin cậy, chín chắn ổn trọng được quyền tham gia bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.
“Thần hiểu rõ, nếu bệ hạ yên tâm, thần nguyện chủ động đến du thuyết Đại Càn, nhất định khiến Đại Càn tiếp đãi đủ long trọng đối với bệ hạ.”
Dừng một chút, Hồ Vương nghĩ đến bản tính của Yêu hoàng, lại cường điệu nói: “Phải khiến Đại Càn cho bệ hạ một địa vị tối cao, còn phải cho bệ hạ đủ thời gian để nâng cao thực lực, mưu cầu việc phục quốc cuối cùng.”
Nghe đến đây, Yêu hoàng cuối cùng cũng vui vẻ nở nụ cười.
Yêu Sư chính là Yêu Sư.
Vẫn là Yêu Sư hiểu bổn vương.
Lần này yêu đình bị diệt, chủ yếu là do quân địch quá mạnh, Thần Hậu quá lợi hại.
Lý do thứ hai là có tên phản đồ Ưng Vương này.
Hồ Vương một lòng trung thành, không màng sống chết đi chiến đấu vì bổn hoàng, bà ta không có trách nhiệm gì.
Là bổn vương làm liên lụy đến Yêu Sư rồi.
Nếu không phải bổn hoàng quá sơ ý, đuôi của Yêu Sư cũng sẽ không bị mất đi.
Nghĩ đến đây, Yêu hoàng thậm chí còn nảy sinh chút áy náy với Hồ Vương.
Mà sau khi Nhậm Dao Dao nghe được ý của Hồ Vương từ phía Hồ Vương, cả người tâm tình hỗn loạn.
“Mẫu thân, tại sao lần nào người cũng có thể đi phía trước con vậy?”
Người, một Yêu Sư của yêu đình, vậy là việc làm cho Đại Càn còn nhiều hơn truyền nhân Ảnh Tử của An Toàn Ti là con đây.
Người bảo con làm sao có thể chịu đựng được sự đả kích này?
Hồ Vương thở mạnh, nói: “Nếu không tại sao ta là mẫu thân của con chứ? Nhớ kỹ, mẫu thân con vĩnh viễn là mẫu thân con.”
Nhậm Dao Dao không lời chống đỡ.
“Dao Dao, con nói xem nước Càn có khả năng chấp nhận lời đề nghị của ta không? Yêu hoàng thì ta hiểu, ông ta cần địa vị tối cao, tuyệt đối không thể đứng dưới người khác.”
Hồ Vương có chút lo lắng.
Bà ta hiểu nước Càn, biết người nước Càn sẽ không dễ dàng từ bỏ thẻ bạc trong tay.
Hơn nữa cấp cao Đại Càn hiện tại rất lợi hại.
Muốn mượn dùng thực lực của Yêu hoàng là điều chắc chắn, nhưng có bằng lòng cho Yêu hoàng một sự tiếp đãi lòng trọng đủ cao hay không thì không nhất định.
Nhậm Dao Dao cũng không dám chắc chắn.
Nàng ta nói với Ngụy Quân về tình hình một chút.
Ngụy Quân nghe xong liền cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.