Chương 1834. Chúng ta đều có tương lai xán lạn (6)
Chúng ta đều có tương lai xán lạn (6)
Sa Vị lắc đầu và nói: “Còn phải xem so sánh với ai đã, thiên phú của Ưng Vương thuộc về loại thiên phú căn bản không thể chống lại vận mệnh kia. So với Trần Già ở bên cạnh hắn ta, thiên phú của Ưng Vương căn bản không đáng nhắc đến. Ngược lại, Trần Già là một thiên tài bị làm chậm trễ. Đáng tiếc, nếu hắn ta ngay từ đầu đã được ta bồi dưỡng, thành tựu hiện tại tuyệt đối không chỉ có vậy, nghe nói hắn ta đã từng giao đấu với Lục Nguyên Hạo, bị Lục Nguyên Hạo một chiêu giết chết?”
Ngụy Quân nhướn mày, khẽ cười và nói: “Sư phụ cũng chú ý tới Lục Nguyên Hạo rồi? Cảm thấy thế nào?”
Sa Vị nói: “Đứa con của kiếp vận, vạn năm mới sinh ra một lần, thiên phú đương nhiên là xuất sắc nhất trong số những người cùng thời đại rồi. Nếu không có ta và ngươi, hắn ta có hy vọng phá vỡ gông cùm xiềng xích của thế giới này, tạo nên một số kỳ tích.”
Ngụy Quân có chút kinh ngạc: “Sư phụ đánh giá cao Lục Nguyên Hạo như vậy sao? Ta còn nghĩ rằng sư phụ căn bản không ưa hắn ta.”
Sa Vị nói: “Là không ưa thật, Lục Nguyên Hạo không có tác dụng gì với ta, đạo của hắn ta quá dung tục. Đó là đạo mà trước đó rất lâu có thể ta sẽ học, nhưng hiện tại không học nữa. Không cần thiền, cũng không có tác dụng, chí ít là đối với ta và ngươi mà nói, nó không có tác dụng.”
Ngụy Quân gật gật đầu.
Đối với Lục Nguyên Hạo hoặc là đối với những người khác mà nói, đạo của hắn ta đương nhiên là có tác dụng.
Nhưng nếu Đạo Tổ hoặc là Thiên Đế sử dụng rồi, quả thực hại nhiều hơn lợi.
Đến trình độ như của Đạo Tổ và Thiên Đế, nếu cố ý bị người khác khinh thường, cố ý giả vờ không có não, cố ý khiến người khác tâm sinh biếng nhác… Điều đó sẽ chỉ sinh ra phiền toái.
Còn là phiền toái khá lớn.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.
“Ta không có nhiều ý tưởng như sư phụ, lý do mà ta không tham khảo Thận Trọng Chi Đạo của Lục Nguyên Hạo rất đơn giản. Mạnh là chuyện nhất thời, soái là chuyện cả đời. Ta có thể không mạnh nhưng không thể không soái.” Ngụy Quân nói nghiêm túc.
Sa Vị bật cười khanh khách.
Ông ta không truy cầu điều này.
Nhưng Ngụy Quân lại truy cầu, ông ta tin.
Dù sao chuyện phong lưu nho nhã trước đây của Thiên Đế nhiều hơn ông ta nhiều.
Còn có người nói, sở dĩ cuối cùng Thiên Đế có thể thắng Đạo Tổ chính là vì nữ nhân duyên của Thiên Đế mạnh hơn Đạo Tổ, có được quá nhiều người ủng hộ giới tính nữ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMặc dù Sa Vị biết rằng điều đó là vô nghĩa.
“Nếu Trần Già được giao cho ta huấn luyện và dạy dỗ sớm, sẽ không yếu hơn Lục Nguyên Hạo. Đáng tiếc, thiên phú thực sự của Trần Già đã bị che đậy. Vận mệnh của mỗi một người đều sẽ có vô số ngã rẽ, ở một số thời điểm quan trọng, chỉ cần đưa ra sự lựa chọn sai lầm sẽ có thể đón nhận một vận mệnh khác. Trần Già đã đưa ra sự lựa chọn sai lầm, mặc dù hiện tại đã mơ hồ biết mà quay lại nhưng có chút muộn rồi.” Sa Vị lắc đầu nói: “Chỉ nói riêng về thực lực, Trần Già rất khó đuổi kịp Lục Nguyên Hạo.”
“Vậy mà sư phụ vẫn coi trọng hắn ta như vậy.” Ngụy Quân nói.
Sa Vị bình tĩnh nói: “Đầu óc của Trần Già tốt hơn Lục Nguyên Hạo, hơn nữa Trần Già đã chỉnh hợp thế lực của tu hành giả, lại san bằng yêu đình, còn có được sự ưu ái của Thần Hậu, tương lai nhất định sẽ trở thành đại nhân vật khuấy đảo phong vân. Trong cuộc chiến Phong Thần sắp tới, nhân vật mà Trần Già sắm vai vô cùng quan trọng, ván cờ giữa ta và ngươi, Trần Già cũng có khả năng trở thành một quân cờ quan trọng.”
“Chỉ hắn ta?”
Khóe miệng Ngụy Quân cong lên một nụ cười khinh bỉ.
“Một tên phế vật căn bản không xứng với tốc độ tiến bộ của mình mà thôi, loại nhân vật này, năm đó ta đã từng giết không biết bao nhiêu, lãng phí một thân thực lực của bọn họ.”
Sa Vị liếc nhìn Ngụy Quân đang đầy vẻ kiêu hãnh, lắc lắc đầu và không nói gì.
Ông ta cũng cảm thấy rằng những gì Ngụy Quân nói có lý.
Thực lực cùng thiên phú chiến đấu của Trần Già, ông ta cũng coi thường.
Điều mà ông ta thực sự coi trọng là tác dụng mà Trần Già có thể tạo dựng trong tương lai.
Sự kiêu hãnh của Ngụy Quân không phải là tự đại, bởi vì trong mắt Sa Vị, thiên phú chiến đấu và sự phát huy của Trần Già cũng rất kém cỏi.
Đương nhiên, người càng kém cỏi hơn là Yêu hoàng.
Ngụy Quân không khỏi phàn nàn một câu về Yêu hoàng: “Yêu hoàng còn lãng phí thiên phú hơn cả Trần Già, nếu Yêu hoàng có thể chuyên tâm nâng cao thực lực, cố gắng khai thác tiềm lực của bản thân, căn bản sẽ không đến mức bị ép đến nông nỗi này. Vận khí của Yêu hoàng còn cao hơn cả Ưng Vương và Trần Già cộng lại, ông ta vốn có hy vọng trở thành hùng chủ thế hệ thứ nhất của yêu tộc trong thế giới này.”
Sa Vị im lặng gật đầu.
“Yêu hoàng… khá giống Ẩn Bí, đại diện cho sự phung phí thiên phú, cũng không có tâm của cường giả gì. Ông ta không thể là đối thủ của Thần Hậu, yêu đình sắp xong đời rồi. Nghiệt đồ, Đại Càn mà ngươi ở lại thiếu đi một đồng minh quan trọng rồi.”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Cường giả thực thụ không cần dựa vào người khác. Trì Dao luyện chế Văn Minh Chi Khí, hoàn toàn khuấy đảo thiên cơ. Hiện tại ngay cả sư đồ chúng ta cũng không thể đoán trước được, chuyện của tương lai không ai có thể chắc chắn? Nói không chừng Đại Càn có thể tập kích ngược?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.