Chương 1830. Chúng ta đều có tương lai xán lạn (2)
Chúng ta đều có tương lai xán lạn (2)
Coi bọn họ là đất nặn sao?
Đến lúc đó, các đồng minh sẽ trở mặt thành thù mọi lúc.
Không thể coi bọn họ đều là kẻ ngốc.
Những chuyện này động chút não là có thể nghĩ được.
Trần Già cười nói: “Ngụy huynh, hiện tại càn khôn chưa định, ta căn bản không biết mình có thể sống đến lúc nào, đâu nghĩ xa như vậy chứ? Ta làm việc, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên. Kết quả thế nào, không nằm trong lòng bàn tay ta. Đợi ta sống đến lúc thắng lợi rồi nghĩ đến chuyện khắc phục hậu quả sau. Hiện tại, ta chỉ muốn Đại Càn có thể đánh thắng cuộc chiến Phong Thần này.”
Ngụy Quân đã hiểu.
Trần Già đã chuẩn bị sẵn việc vĩnh viễn không trở lại Đại Càn rồi.
Chỉ cần Đại Càn có thể thắng, có thể tốt đẹp, như vậy đủ rồi.
Không cần biết hắn ta đã làm gì.
Hắn ta chỉ theo đuổi sự thành công trong sự nghiệp, không bao giờ quan tâm đến vận mệnh của chính mình.
Nếu không, rất nhiều năm trước, Trần Già đã không chọn dấn thân đến bên cạnh Quốc sư làm đệ tử.
Hắn ta vốn có thể giống như rất nhiều thành viên của Thiết Huyết Cứu Quốc hội, trở thành cái tên trên tấm bia được vô số người kính trọng.
Nhưng hắn ta đã chọn một con đường khó khăn hơn.
Đối với này, Ngụy Quân khâm phục, đương nhiên càng sẽ không từ chối.
“Huynh nói đúng.” Ngụy Quân nói: “Có một số chuyện phải đợi đến sau khi thắng lợi rồi mới nghĩ, nếu Đại Càn thật sự có thể đánh thắng cuộc chiến Phong Thần, chuyện sau này cũng không nhất định là chuyện gì quan trọng.”
Cho dù đến lúc đó thật sự là vấn đề lớn, vậy đợi bổn Thiên Đế chết rồi, vẫn sẽ không thành vấn đề nữa.
Ngụy Quân cũng nhìn ra được trước đây Trần Già đã thực sự đi sai đường.
Trước đây mặc dù Trần Già là thiên tài nhưng thực lực căn bản không thể so sánh với Lục Nguyên Hạo, là bị Lục Nguyên Hạo treo lên đánh.
Tốc độ tiến bộ càng không cần phải nói nhiều nữa.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, tốc độ tiến bộ của Trần Già gần như sắp đuổi kịp Lục Nguyên Hạo rồi.
Mặc dù Ngụy Quân biết rằng thực ra hai người căn bản không thể so sánh được, dù sao Lục Nguyên Hạo cũng không dựa vào sự giúp đỡ của người khác, thuần túy tự mình tu luyện. Mà Trần Già phần lớn là dựa vào việc bổ đao để thăng cấp, cắn thuốc tu tiên, phụ thuộc ngoại lực rất nhiều.
Cho dù thực lực trông có vẻ cùng cấp bậc với Lục Nguyên Hạo, nhưng khi thật sự chiến đấu cũng không cùng đẳng cấp, Trần Già căn bản không thể phát huy ra được thực lực hiện tại của mình, mà Lục Nguyên Hạo căn bản không biết thực lực của bản thân rốt cuộc mạnh thế nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng như vậy đã rất lợi hại rồi.
Trong thiên hạ, trong số người cùng thế hệ, Ngụy Quân vẫn chưa từng thấy ai có thể đuổi kịp Lục Nguyên Hạo về thực lực bề ngoài.
Suy nghĩ kỹ lại, trong số những người mà Ngụy Quân biết trên thế giới này, từ khi hắn thức tỉnh đến nay, người có thực lực tiến bộ nhanh nhất, thứ nhất là Lục Nguyên Hạo, thứ hai là Trần Già, thứ ba là Châu Phân Phương.
Ma Quân và Đấu Chiến Phật là hồi phục thực lực, Bạch Khuynh Tâm thì không phải là người của thế giới này.
Xét riêng về các sinh linh trên thế giới này, Trần Già có thể xếp thứ hai.
Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện – Hắn ta trước đây đã đi sai đường.
Hắn ta không thích hợp tu tiên.
Thứ thực sự có thể khiến hắn ta tỏa sáng vốn nên là chiến trường, là võ đạo, là sự đan xen giữa sắt và lửa, và sự quanh quẩn giữa sự sống và cái chết.
Ngụy Quân thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy đường vận mệnh của Trần Già.
“Trần huynh, nếu ta nói huynh bị Tiền Thái tử làm chậm trễ rồi, huynh có tin không?” Ngụy Quân hỏi.
Trần Già có chút mù mờ: “Ngụy huynh, huynh đang nói cái gì vậy?”
Ngụy Quân hỏi: “Nếu như lúc Chiến Tranh Vệ Quốc, Tiền Thái tử không sáng lập ra Thiết Huyết Cứu Quốc hội, huynh chắc chắn sẽ tòng quân chứ?”
“Đương nhiên.”
Trần Già trả lời không chút do dự.
Năm đó hắn ta vốn chính là muốn gia nhập quân đội.
Sau đó, hắn ta phát hiện ra rằng đã có đủ người gia nhập quân đội rồi.
Đặc biệt là các đồng chí của Thiết Huyết Cứu Quốc hội, gần như toàn bộ đều lao tới chiến trường ở tiền tuyến.
“Có điều, lúc đó ta nghĩ chiến trường tiền tuyến cũng không thiếu người như ta, ngược lại phía bên Liên minh người tu chân lại rất thiếu người của chúng ta, vì vậy ta lựa chọn con đường còn lại.” Trần Già nói.
Ngụy Quân cảm khái nói: “Nếu không có Tiền Thái tử, huynh nhất định sẽ không lẻn vào làm nội ứng ở Trường Sinh tông. Huynh sẽ quyết đoán tham gia Chiến Tranh Vệ Quốc, sẽ tỏa tráng ở tiền tuyến, thậm chính trở thành người văn võ song hùng như Tô Lang Gia.”
“Thiên phú võ đạo của huynh vượt xa tu tiên, trong sự giao chiến giữa sắt và lửa, trên chiến trường một đường sinh tử, thực lực của huynh sẽ tiến bộ nhanh chóng, thậm chí huynh có hy vọng trở thành Võ thần lấy võ chứng đạo hiếm thấy ở Đại Càn, phá vỡ gông cùm của tuổi thọ.”
“Trong thế giới có thể dùng võ lực để xưng hùng này, Dương Đại soái vẫn sẽ chết, nếu không có ta, Cơ soái cũng rất khó có thể chống đỡ đến hiện tại. Tô Lang gia đương nhiên là tương lai của quân phương, nhưng thực lực của ông ta dù sao cũng quá thấp.”
“Nếu Trần huynh lúc trước gia nhập chiến trường, hôm nay đây, huynh rất có thể đã trở thành người đệ nhất trong quân phương Đại Càn rồi, trở thành Chiến thần hộ quốc của Đại Càn.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.