“Ngụy huynh, Thượng Quan tiểu nhi kia không có tìm ngươi gây phiền toái nữa chứ?”
Ngụy Quân có chút đáng tiếc:
“Không có.”
Đó là một cực phẩm.
Không chỉ không muốn tìm ta gây phiền toái, còn muốn làm trâu làm ngựa cho ta.
“Hoàn hảo, Thượng Quan tiểu nhi nếu tìm Ngụy huynh gây phiền toái, chúng ta nhất định liên hợp thượng thư, tham Thượng Quan Thừa Tướng một quyển.”
“Không sai, Ngụy huynh yên tâm, ngươi không phải đang chiến đấu một mình, chúng ta đều sẽ ủng hộ của ngươi.”
Ngụy Quân trong lòng nói ta cảm ơn ngươi, ta cảm ơn cả nhà ngươi.
“Các vị, có thể đắc tội quân tử, không thể tội tiểu nhân. Ta không có vướng bận gì, cho nên làm việc có thể xúc động một ít, mọi người không cần học ta, bằng không sẽ lầm cho mọi người.”
Ngụy Quân nói.
Bổn ý của hắn là mọi người đều cách xa ta một chút, thực để các người bảo hộ ta, phiền toái làm thế nào mà tìm đến ta được.
Nhưng mà người thành công, đánh cái rắm cũng thấy thơm.
Nghe thấy Ngụy Quân nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm động.
“Ngụy huynh quả nhiên có tâm vì mọi người.”
“Không hổ là cao đồ Chu Tế Tửu.”
“Có bằng hữu như Ngụy huynh, quả nhiên là làm cho người ta mặc cảm.”
Ngụy Quân trầm mặc.
Lão tử cũng không phải nữ thần, sao lại đột nhiên thêm nhiều chó liếm như vậy?
Không phải là Thượng Quan Tinh Phong lại giúp lão tử làm cái gì đó chứ?
Kiếp trước ở trong giới giải trí đã nhìn quen rồi, không lẽ các người cũng đã thấy qua?
Thật ra Ngụy Quân đã hiểu lầm.
Những người này có thể khảo tới tiến sĩ, cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ số thông minh không có vấn đề.
Vấn đề ở chỗ quảng cáo giúp hắn là Thượng Quan Tinh Phong, Thượng Quan Thừa Tướng công tử.
Cho dù là kiếp trước, nếu công tử nhân vật số 2 một quốc gia nguyện ý hy sinh bản thân để trợ giúp hắn nổi danh, khẳng định cũng có thể lừa gạt 99% người ta.
Địa vị là bày ra ở đó.
Trừ khi hình tượng Thượng Quan Tinh Phong trước đó bị vạch trần, nếu không hình tượng của Ngụy Quân là vững như Thái Sơn.
Cái này thực mệt mỏi mà.
Ở thời điểm vài chó liếm vây quanh Ngụy Quân điên cuồng liếm, Chu Tế Tửu cùng một thái giám đi đến.
Thái giám tự nhiên là đến từ trong cung.
Chu Tế Tửu là Tế Tửu Quốc Tử Giám, đám người Ngụy Quân đều tính là đệ tử Chu Tế Tửu.
Nàng xuất hiện ở trong này, là phụ trách mở ra Thư sơn.
Về phần thái giám, là tới lấy tấu chương tạ ơn của đám người Ngụy Quân.
Nếu vào Hàn Lâm viện, tự nhiên là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Đừng nhìn Càn đế luôn luôn tu tiên, đối với đại sự trong triều cũng lười quan tâm, nhưng Càn đế rất thích nghe người khác khen hắn.
Nghe nói Thượng Quan Thừa Tướng là vì am hiểu viết thi từ văn chương vỗ mông ngựa, mới được Càn đế coi trọng, đưa lên làm Thừa tướng.
Tiến sĩ là một nhóm người văn thơ tốt nhất, tiến sĩ mới lên còn chưa có khen ngợi Hoàng đế, cho nên chuyện đầu tiên sau khi làm quan, chính là tạ ơn.
Vỗ mông ngựa Càn đế.
Đây là lệ thường, trước đó đã có người dặn dò đám người Ngụy Quân, bọn họ cũng đã sớm viết xong tấu chương tạ ơn.
Cho nên thái giám cũng không nói lời thừa, sau khi đến liền nói thẳng:
“Các vị hàn lâm, tấu chương tạ ơn đã viết xong thì giao cho Tạp gia đi, bệ hạ còn đang ở trong chờ xem.”
Ngụy Quân là người đầu tiên sảng khoái giao tấu chương lên.
Bản “Trị an sơ” của Hải Thụy nhập gia tuỳ tục sửa chữa.
Ứng yêu cầu của Thượng Quan Tinh Phong, Ngụy Quân hung hăng mắng Thượng Quan Thừa Tướng một trận ở trong tấu chương.
Đương nhiên, chủ lực bị mắng vẫn là Càn đế.
Thiên tấu chương này, Ngụy Quân chính là nhắm thẳng được chết đi.
Cho nên dùng từ gọi là không chút khách khí.
Nhưng những người khác không biết.
Thấy Ngụy Quân động tác nhanh nhẹn như thế, tiểu thái giám trên mặt nổi lên nụ cười.
“Trạng Nguyên công câu từ tạ ơn khẳng định viết sắc màu rực rỡ, bệ hạ sau khi xem khẳng định sẽ thật cao hứng.”
Tiểu thái giám nói.
Ngụy Quân trên mặt cũng xuất hiện nụ cười:
“Hy vọng như thế.”
“Hôm nay bệ hạ rất có hứng thú, tổ chức một hồi gia yến ở hậu cung, muốn ở trên tiệc phẩm bình văn thơ một khoa này của mọi người, tiểu nhân ở trong này chúc Trạng Nguyên công lại đoạt văn khôi.”
Ngụy Quân trên mặt nụ cười càng chân thật:
“Tốt lắm, ta cũng thực chờ mong.”
Người biết đến càng nhiều càng tốt.
Ngụy Quân vốn lo lắng chỉ có Càn đế nhìn thấy tấu chương của hắn mà nói, vạn nhất Càn đế làm một Ninja rùa thì làm sao giờ.
Bên cạnh có người là tốt rồi.
Người tham dự càng nhiều, chuyện này lại càng không che giấu được.
Lúc đó Càn đế bị đánh mặt là định rồi.
Cho nên cơ hội Càn đế ban chết cho hắn sẽ càng lớn hơn nữa.
Tiểu thái giám sai khi mang tấu chương tạ ơn của đám người Ngụy Quân đi, nhóm chó liếm Ngụy Quân lại xông tới.
“Ngụy huynh, xem ngươi tự tin như thế, chẳng lẽ là viết một thiên văn chương truyền cho đời sau?”
Thái Kỳ Lâm bạn tốt của Ngụy Quân nói đùa.
Thuận tiện nói một chút, hắn có thể đi vào Hàn Lâm viện, là Thượng Quan Tinh Phong đi cửa sau cho hắn.
Tuy ở trong khảo nghiệm của Thượng Quan Tinh Phong, Thái Kỳ Lâm biểu hiện không bằng Ngụy Quân, nhưng cũng tính là một người đọc sách có khí khái, được Thượng Quan Tinh Phong coi trọng.
Nghe Thái Kỳ Lâm hỏi như vậy, Ngụy Quân cười cười, sau đó xuất ra một bản sao chép.
Ngụy Quân là một người thực trầm ổn.
Tuy hắn cảm thấy Càn đế xem xong tấu chương của mình đại khái sẽ tức giận mà giết chết mình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Vạn nhất Càn đế dìm tấu chương xuống, nhẫn xuống thì sao?
Dù sao cũng không có nhiều người biết đến?
Cho nên vì vạn vô nhất thất, Ngụy Quân sao chép tấu chương của mình ra rất nhiều bản.
Tóm lại, mặt Càn đế hắn đánh định rồi, Jesus đến cũng không cứu được Càn đế, Ngụy Quân nói.
Nhất định phải bức Càn đế đến bước phải giết chết hắn.
Cho nên, thiên tấu chương này truyền càng rộng càng tốt.
“Các vị, đây là thiếp tạ ơn ta viết, xin các vị chỉ điểm.”
Ngụy Quân biểu hiện thực khiêm tốn.
Thái Kỳ Lâm không lằng nhằng, thuận miệng nói:
“Ta đến thưởng thức trước.”
Một lát sau, Thái Kỳ Lâm bắp chân mềm nhũn.
Một khắc sau, nhóm chó liếm tất cả đều mặt không còn chút máu.
“Ngụy huynh, ngươi…”
“Lá gan cũng quá lớn.”
“Ngươi chết chắc rồi.”
“Ngụy huynh, ngươi quá xúc động.”
“Ngụy huynh xả thân cầu người, xin nhận ta một bái.”
“Ngụy huynh, cần gì như thế, ngươi vốn có tiền đồ tốt mà.”
Ngụy Quân gió nhẹ mây nhạt khoát tay áo:
“Không có gì, không có gì. Ta là vì quốc gia làm một chút công tác bé nhỏ không đáng kể, các vị không cần đại lễ như thế.”
“Tốt, nói rất đúng.”
“Ngụy huynh tài hoa quả nhiên thắng ta gấp mười, nhưng ta bội phục càng Ngụy huynh vẫn là khí khái.”
“Bệ hạ tu huyền lầm quốc, thiên hạ đều biết. Thành thật mà nói, ta cũng nghĩ đến khuyên nhủ bệ hạ ở trên tấu chương tạ ơn, nhưng mà các tiền bối đã bị ban chết trước đó đã làm cho ta vứt bỏ đi suy nghĩ này. Ngụy huynh, ngươi là thật sự dũng sĩ, ta chỉ là một kẻ nhu nhược.”
“Ta cũng vậy.”
“Chỉ đáng tiếc một thân tài hoa này của Ngụy huynh.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.