Sau khi mẹ đi, tôi trở về nhà cũ thu dọn di vật của bà.
Thu dọn mệt mỏi thì dựa vào đầu giường của bà nghỉ ngơi một chút, lại không biết như thế nào mà ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi trở lại năm 20 tuổi.
Ba bởi vì ung thư phổi mà đi sớm, mẹ một mình lấy ra tiền tiết kiệm nhiều năm mua nhà cho Lâm Bân Bân, trả lễ hỏi, cưới vợ.
Nhưng ngay ngày hôn lễ kết thúc, mẹ gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại toàn bộ phần eo trở xuống đều tê liệt.
Các bác sĩ nói rằng bà ấy không thể hồi phục trong suốt quãng đời còn lại.
Lâm Bân Bân nói nó vừa mới kết hôn, không tiện chăm sóc mẹ bị liệt, vì thế liền vứt mẹ cho tôi.
Lâm Bân Bân mặc kệ mẹ, tôi không thể mặc kệ nữa, vì thế tôi gánh vác trách nhiệm này. Để chăm sóc mẹ tốt hơn, tôi thuê một căn nhà hai phòng ngủ.
Nhưng tiền lương ít ỏi của tôi thật sự không gánh nổi tiền thuê nhà cùng chi tiêu hàng ngày của hai người, cộng với tiền thuốc men của mẹ, cho nên tôi phải làm vài công việc một lúc.
Vừa mới bắt đầu Lâm Bân Bân còn có thể hỗ trợ tôi một ít tiền, nhưng thời gian lâu dài, nó lại bắt đầu từ chối. Tôi tìm cậu giúp đỡ, cậu lại nói mình còn có hai đứa con phải chăm sóc, tinh lực cùng tài lực đều có hạn, cũng không giúp được tôi cái gì.
May mắn dì cả cùng cô thỉnh thoảng lại tiếp tế cho tôi, mới giúp tôi cùng mẹ vượt qua đoạn khó khăn nhất kia.
Thật ra vấn đề kinh tế chỉ là nhỏ, vấn đề tâm lý của mẹ mới là lớn.
Để xoa dịu tâm trạng của mẹ, tôi vừa rảnh rỗi liền đẩy xe lăn đưa bà đi khắp nơi. Nhà tôi thuê ở khu nhà cũ, không có thang máy, cho nên mỗi lần tôi đều phải xách xe lăn xuống trước, sau đó lên cõng mẹ xuống lầu, lúc trở về cũng vậy, cõng người lên lầu trước, rồi xuống lấy xe lăn.
Mỗi ngày tôi lau cơ thể cho mẹ, dọn dẹp ‘sản phẩm’ đại tiểu tiện sau khi bà không khống chế được, mát xa hai chân cho bà phòng ngừa cơ bắp co rút, tìm mọi cách kể chuyện cười chọc bà vui vẻ, còn phải làm bộ như không nhìn thấy bà rơi nước mắt.
Hai chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Một năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm……
Quanh năm lao tâm lao lực, làm cho tôi chưa đến năm mươi tuổi tóc đã bạc, tay đầy vết chai, lưng không thể thẳng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐời này tôi còn chưa kết hôn.
Trước khi chet mẹ nắm tay tôi, khóc như một đứa trẻ.
“Hiểu Hiểu, kiếp này là mẹ có lỗi với con.”
“Mẹ mỗi ngày đều cầu nguyện ông trời, cầu nguyện mẹ con chúng ta nếu còn có kiếp sau, cầu nguyện ông trời có thể cho mẹ thêm một cơ hội…”
…..
“Mẹ, mẹ?”
Tôi bị con gái đánh thức.
“Sao mẹ lại ngồi đây ngủ? Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Cả người tôi vẫn còn hoảng hốt, nhịn không được nhớ lại giấc mộng vừa rồi, suy nghĩ lập tức bị kéo về kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi kia.
Bỗng nhiên mẹ khác thường, đem vận mệnh của tôi và Lâm Bân Bân, cùng với cả nhà xoay chuyển.
Thì ra, là như vậy sao?
“Mẹ, mẹ khóc rồi.”
“Mẹ nhớ bà ngoại rồi.”
“Nhưng lúc bà ngoại đi có nói, bảo mẹ đừng thương tâm khổ sở, còn nói cuộc đời bà ấy thật sự đáng giá, một chút tiếc nuối cũng không có.”
“Ừ, bà ngoại con, đã làm được tất cả những gì bà ấy muốn.”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.