Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

11:14 chiều – 07/11/2024

14

Sau khi bà nội và Lâm Bân Bân đi rồi, tôi quả thực lo lắng vài ngày, sợ một ngày nào đó ba tôi bỗng nhiên trở về sẽ ly hôn với mẹ.

Nhưng mẹ lại ăn uống ngon lành, tâm tình căn bản không có một chút ảnh hưởng gì.

Ba tôi bên kia, thật đúng là bị mẹ nói trúng, buổi tối cuối tuần ông trở lại, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt thẹn thùng.

“Hiểu Hiểu, mẹ con đâu?”

Tôi đang xem TV và chỉ vào phòng ngủ.

Ba tôi ngay cả giày cũng không kịp thay, vội vã chạy vào, tôi nghe thấy ông kích động nói: “Bà xã, bên đầu tư nhà phúc lợi kia cầm toàn bộ tiền của mọi người chạy mất rồi!”

“Nhà ở còn chưa niêm phong, giờ đã hỏng bét hết rồi.”

“Mới có mấy ngày, đámngười mua nhà ở đơn vị anh lúc đó vui lắm nhưng bây giờ lại vô cùng suy sụp, muốn báo cảnh sát nhưng cũng vô ích, tiền cũng không lấy lại được!”

“Lão Lý và Từ Tuệ Hà trực tiếp ly hôn luôn, nói là lúc trước ông ta mua căn nhà này đều là bị Từ Tuệ Hà giật dây, thậm chí còn mượn người khác không ít tiền.”

“Chậc chậc chậc, may mà chúng ta không mua!”

Ba tôi thao thao bất tuyệt một lúc, vừa cảm động vừa biết ơn, nhưng mẹ tôi vẫn bình tĩnh như thể đã biết trước.

“Bây giờ còn nói tôi hồ đồ nữa không?”

“Là anh hồ đồ, anh mới là kẻ hồ đồ nhất!”

“Còn muốn ly hôn sao?”

Ba tôi vội vàng nói: “Ly hôn? Bà xã đại nhân sao lại nói vậy chứ?”

Mẹ bị ba chọc cười. Trong phòng khách tôi cũng không nhịn được cười.

Tôi lại nghe được ba tôi cảm thán: “Ai da, anh cũng nghĩ thông suốt rồi, hai căn nhà không ra gì cũng tốt hơn là tiền bị mất hết, chỉ cần không mục nát là được!”

Lúc này tin tức địa phương trên TV đang phát sóng một tin tức.

[Thành phố chúng tôi có kế hoạch đầu tư 15,65 tỷ nhân dân tệ, đẩy nhanh hoàn thành dự án “Đôi mắt thành phố”, bám sát chủ đề phát triển chất lượng cao, quy hoạch khởi điểm cao, thực hiện tiêu chuẩn cao, quản lý trình độ cao, dốc sức thúc đẩy phát triển xây dựng khu mới. Dự định vào năm 2025, hoàn thành quy hoạch đô thị quy mô lớn này bao gồm thương mại, giáo dục, y tế, thư giãn. Biện pháp này, chắc chắn sẽ thúc đẩy sự phát triển của nhà ở thương mại xung quanh…]

Hình ảnh trên ti vi được đẩy mạnh, trung tâm bán nhà ngày đó tôi và mẹ đi thình lình xuất hiện ở trước mắt!

Vào khoảnh khắc kia, tâm hồn non nớt của tôi đã chịu chấn động thật lớn. Hình tượng của mẹ trong lòng tôi giống như thần thánh.

“Ba, mẹ, mau đến xem!”

15

Chưa đến Tết Nguyên Đán nhưng không khí trong nhà tôi đã tưng bừng hơn Tết Nguyên Đán rồi.

Mẹ tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm giác được, trong lòng mẹ cũng hết sức vui vẻ. Ba tôi đã không còn chán chường nhnhư lúc trước, bước đi trong tư thế ngẩng cao đầu.

“Ai da, đoạn thời gian trước anh thật sự đã bị lão Lý cười nhạo không ít. Ai có thể ngờ, phong thủy luân chuyển như vậy chứ!”

Mẹ khuyên ông nên khiêm tốn một chút, tránh để bị người ta ghen tị.

“Đúng đúng, bà xã nói đúng. Nhưng vừa nghĩ tới hai căn nhà em mua tăng giá, anh đã kích động đến không ngủ được! Sao lúc ấy em không mua thêm mấy căn?”

Mẹ trừng mắt nhìn ba tôi.

“Mua thêm một căn nữa, sao anh không lấy dao giet tôi luôn đi? Hơn nữa anh có nhiều tiền như vậy sao?”

Bây giờ mẹ nói gì ba tôi cũng không tức giận.

“Ha ha ha, xem em nói kìa.”

Ba cực kỳ vui vẻ, chuyện của Lâm Bân Bân cũng bị ông vứt ra sau đầu, chỉ cần mẹ không nói, không ai chủ động đưa ra lời đón Lâm Bân Bân trở về.

Tôi cùng mẹ đi dạo phố thì gặp dì Từ, còn chưa kịp chào hỏi, dì ấy đã nhanh chóng né tránh.

Dù mẹ bảo chúng tôi khiêm tốn, nhưng chuyện chúng tôi vừa mua hai căn nhà giá rẻ giờ tăng lên mấy lần đã bị họ hàng biết được.

Cậu mợ tôi là những người đầu tiên bước vào.

“Chi Bình, ánh mắt em sao lại tốt như vậy?”

Mẹ khiêm tốn nói: “Ha ha, chỉ là mèo mù đụng phải chuột chet thôi.”

“Loại chuyện tốt này, sao lúc trước em không gọi chúng ta cùng tham gia chứ?”

“Anh trai, xem anh nói kìa, lúc ấy nếu em thật sự gọi anh cùng đi, anh sẽ đi sao?”

Cậu xấu hổ cười cười, mợ lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cháu trai lớn của cô không phải muốn kết hôn sao? Trong nhà cô gái kia đòi không ít lễ hỏi, chúng tôi hiện tại vừa phải chuẩn bị lễ hỏi, vừa phải chuẩn bị nhà ở, thật sự là quá vất vả.”

Ý tứ ám chỉ của mợ rất đậm, mẹ lại giả vờ nghe không hiểu.

“Cô gái kia chị đã gặp qua một lần, người không tệ, nếu kết hôn hai vợ chồng son nhất định rất hòa hơp.”

Mợ ho nhẹ một tiếng, tiếp tục ám chỉ.

“Thấy cũng ổn, cho nên chúng tôi đã nhanh chóng định ra hôn sự này.”

Mẹ phụ họa: “Đúng, phải nhanh lên một chút.”

Cậu tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Chi Bình, anh trai của em hiện tại quả thật có chút gấp gáp, em xem em có thể giúp đỡ một chút không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mẹ nở nụ cười, nụ cười kia lại có vài phần xa cách.

“Anh trai, chị dâu, không phải em không giúp đỡ, nhưng thật sự là vì mua nhà nên giờ trong tay em cũng không có tiền mặt.”

Xem ra mẹ đã hạ quyết tâm không muốn cho vay tiền, tôi lại xem không hiểu hành động của bà.

Mấy năm nay cậu mợ đến vay tiền cũng không phải một hai lần, những lần trước mẹ đều rất thoải mái, hôm nay làm sao lại…

16

Lúc rời đi, mặt cậu mợ đều đen .

“Chi Bình, anh là anh ruột của em, em không thèm quan tâm đến tình anh em sao? Em không nghĩ ngày nào đó em cũng có lúc cầu xin anh làm việc sao?”

Mặt mẹ tôi không chút thay đổi nói: “Anh, lúc cháu trai lớn của em kết hôn em sẽ tặng một bao lì xì lớn.”

Dì tôi sau khi nghe nói mẹ không cho cậu vay tiền, hùng hổ tới cửa hưng sư vấn tội.

“Chi Bình, em đã quên ba mẹ chúng ta trước khi đi nói như thế nào rồi sao? Ba anh em chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, chuyện của anh ấy chính là chuyện của chúng ta, việc của anh ấy chúng ta dù tìm hết mọi cách cũng phải giúp!”

Mẹ cười nhạo một tiếng: “Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, mấy năm nay gặp chút chuyện lại chạy tới tìm hai chúng ta. Còn khi chúng ta có việc gì, anh ta lại ba lần bốn lượt ngó lơ. Kẻ ngốc này tôi không muốn làm nữa.”

“Nhưng anh ấy là độc đinh duy nhất của nhà họ Kiều, anh ấy giúp nhà họ Kiều chúng ta…”

Mẹ tôi ngắt lời dì tôi: “Giúp kéo dài hương khói cho nhà họ Kiều? Chị, chị không cảm thấy rất buồn cười sao?”

“Chị nghĩ lại một chút đi, hai chúng ta tận hiếu với ba mẹ so với anh ta có ít sao? Lúc trước khi ba mẹ qua đời là anh ta ở bệnh viện trông coi, hay là hai chúng ta ngày đêm thay nhau chăm sóc?”

“Phụ nữ chúng ta lấy chồng thì như bát nước đổ đi, còn đàn ông bọn họ vĩnh viễn là bánh trái thơm ngon, là hi vọng của gia tộc, là tương lai của gia tộc. Nếu như ngay cả những điều cơ bản này cũng không làm được thì anh ta chỉ là cái rắm!”

Dì cả bị những lời của mẹ làm cho kinh sợ, lúc đi cả người vẫn còn mơ hồ.

Sau khi dì cả đi rồi, mẹ chủ động gọi điện thoại cho cô, hàn huyên vài câu, nhiệt tình mời cả nhà họ đến chỗ chúng tôi chơi.

“Mẹ, lần trước không phải mẹ đã cãi nhau với cô con rồi sao?”

“Hiểu Hiểu, chuyện giữa người lớn có thể bây giờ con còn không hiểu, mẹ cũng là chịu thiệt mới thấy rõ ràng, người nào là thật tâm, người nào là giả ý, hoạn nạn mới thấy chân tình.”

Mẹ tôi lại nói những điều tôi không hiểu. Bà ấy khi nào lại chịu thiệt? Sao tôi lại không biết chứ?

Dưới ảnh hưởng của mẹ, thái độ của ba tôi đối với tôi cũng dần thay đổi, sẽ không thối mặt gọi tôi là con nhỏ chet tiệt nữa, không còn lúc nào cũng giáo dục tôi phải nhường nhịn Lâm Bân Bân.

À, nói đến Lâm Bân Bân, hình như nó đến nhà bà nội cũng gần một tháng rồi, mẹ cũng không có bất kỳ ý tứ muốn đón nó về.

Có một lần tôi nghe lén bà nội gọi điện thoại cho ba tôi.

“Anh hỏi vợ anh xem khi nào thì đón con trai anh về nhà?”

“Sao vậy, mẹ? Bân Bân ở chỗ mẹ không phải rất vui sao? Mẹ không sợ cháu trai mẹ về nhà lại chịu khổ nữa ?”

“Không biết thằng nhỏ về có mệt không, nhưng nếu nó không về, mẹ anh sẽ kiệt sức mà chet mất!”

17

Thì ra sau khi Lâm Bân Bân đến nhà bà nội, lại hoàn toàn giải phóng bản chất của mình, biến trở về thành bộ dạng heo lười hết ăn lại nằm kia.

Lâm Bân Bân kén chọn, một ngày ba bữa, bữa nào cũng phải có thịt, nửa đêm nếu đói bụng thì gọi bà nội dậy làm đồ ăn khuya cho nó.

Lâm Bân Bân không chú ý, giấy xì mũi ném lung tung, khăn mặt đã dùng qua để lung tung, đi WC không nâng bồn cầu, trên giường đều là vụn đồ ăn vặt, bà nội thích sạch sẽ thật sự nhìn không nổi, mỗi ngày đều đi theo phía sau mông nó dọn dẹp.

Sáng sớm Lâm Bân Bân phải ngủ nướng, không cho bà nội nghe radio. Buổi tối Lâm Bân Bân phải chơi game, mặc kệ là mấy giờ vẫn phát ra âm thanh.

Một tháng trôi qua, Lâm Bân Bân lại béo trở lại, còn bà nội gầy đi một vòng lớn.

Trước đây Lâm Bân Bân đến nhà bà nội, nhiều nhất cũng chỉ ba bốn ngày, nó trông như thế nào bà nội cũng không thèm để ý. Nhưng thời gian lần này thật sự là quá dài, hơn nữa khoảng thời gian trước Lâm Bân Bân ở nhà chịu khổ, sau khi không có mẹ ràng buộc trực tiếp buông thả, bà nội cuối cùng cũng nhịn không được.

Bà ấy không đợi mẹ cầu xin Lâm Bân Bân trở về, ngược lại còn nói bóng nói gió tới hỏi ba tôi.

Ba tôi đã sớm nhận được chỉ thị của mẹ, khó xử nói: “Bân Bân trở về chỉ có thể ở phòng nhỏ, thật sự là thiệt thòi cho đứa nhỏ.”

“Cái này có là gì, con khi còn bé ngay cả cái phòng ngủ cũng không có, bốn người một nhà chúng ta chen chúc trong một gian phòng nhỏ, con đã quên rồi sao?”

“Nhưng Bân Bân trở về không thể chơi game, ngủ nướng, đứa nhỏ khẳng định không dễ chịu.”

“Tuổi còn trẻ cũng không thể thức khuya, ngủ sớm dậy sớm, mới có thể phát triển!”

“Vậy Bân Bân trở về Chi Bình sai bảo nó làm việc thì làm sao bây giờ?”

“Cân bằng tốt giữa làm việc và nghỉ ngơi, huống hồ để cho nó làm nhiều thì mới có thể hiểu được vất vả của người khác!”

“Nhưng mà……”

Bà nội giận dữ hét lên: “Đừng nhưng mà nữa, mau đưa con trai anh về cho tôi!”

Lâm Bân Bân như thế nào cũng không nghĩ tới, ngay cả bà nội yêu thương nó nhất cũng “phản bội” nó.

Hy vọng cuối cùng của nó cũng tan biến.

Mẹ đăng ký cho nó vài lớp bổ túc, để nó lựa chọn giữa việc nhà và học bổ túc, Lâm Bân Bân quyết đoán lựa chọn bổ túc.

“Lâm Bân Bân, đừng nói mẹ không cho con cơ hội. Nếu như học kỳ sau thành tích còn không cao lên được, con chẳng những phải làm việc nhà, mà mỗi ngày bữa sáng và cơm tối đều do con làm! Dù sao thành tích đã kém sẵn rồi, cũng không sợ kém hơn nữa!”

Lúc này Lâm Bân Bân không dám giống như trước nữa, hở một chút là c//ướp đồ của tôi, hay mắng mỏ tôi, thỉnh thoảng còn không được tự nhiên mà gọi tôi một tiếng “chị”.

Không biết vì sao mẹ tôi lại vô cùng cứng rắn trong chuyện bắt ba tôi cai thuốc, kiên quyết không từ bỏ, ba tôi đau khổ hoàn thành việc cai thuốc.

Tôi đã kết thúc mùa hè như một giấc mơ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận