1
“Lâm Hiểu Hiểu, mày mua điện thoại di động mới sao?!”
Lúc nghỉ hè về nhà, điện thoại di động mới trong túi tôi không cẩn thận lộ ra một góc, bị Lâm Bân Bân ngồi trên sô pha xem ti vi phát hiện.
Hắn bỏ lại khoai tây chiên một bước dài lao tới trước mặt tôi, c//ướp điện thoại di động trong túi tôi, hưng phấn cầm lên nhìn trái nhìn phải.
Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo [Người mẹ thiên vị sống lại], một dự cảm không lành.
“Em muốn làm gì? Trả lại cho chị!”
“Bây giờ nó là của tao!”
Lâm Bân Bân cầm điện thoại di động muốn mở khóa, thử mấy mật mã cũng không đúng, sau đó cứng rắn ra lệnh cho tôi mở ra cho hắn.
Tôi tức giận, vội nói: “Đây là chị dùng tiền làm thêm mua đấy, em không thể lấy!”
“Tao muốn, tao nhất định phải có, haha!”
“Không phải em có điện thoại di động rồi sao? Vì sao nhất định phải c//ướp của chị?”
Cái điện thoại di động này là tôi khổ sở đi sớm về tối làm thêm kiếm tiền mua, tôi làm sao nỡ đưa cho nó chứ?
Hơn nữa, Lâm Bân Bân mới lên trung học phổ thông đã dùng tới iphone đời mới nhất, cái điện thoại di động của tôi chỉ có giá 2.000 tệ mà thôi, hắn chỉ là c//ướp đồ của tôi thành thói, mặc dù không cần cũng muốn c//ướp!
“Tao dùng hai cái điện thoại không được sao?”
Tôi đè nén lửa giận: “Trả lại cho chị!”
“Mẹ! Mẹ!”
Nghe hắn gọi mẹ, lòng tôi lạnh hơn phân nửa.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Lâm Bân Bân muốn, ba mẹ đều sẽ hết sức thỏa mãn hắn, chớ nói chi là hắn coi trọng thứ của tôi.
Tôi không phải chưa từng phản kháng, nhưng kháng nghị của tôi chỉ đổi lấy một trận đ//ánh chửi.
“Mày làm chị, nhường nhịn em mày thì làm sao? Con nhỏ chet tiệt này sao lại không hiểu chuyện như vậy?!
“Mày sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, Lâm gia về sau còn phải dựa vào em trai mày chống đỡ, mày đừng nghĩ so với em trai mày biết chưa?”
Lời này tôi đã nghe vô số lần.
Nhìn sắc mặt xám xịt của tôi, Lâm Bân Bân đắc ý nở nụ cười, còn không quên làm mặt quỷ với tôi, tôi tức giận đến cả người phát run, hận không thể tát hắn một cái.
Chát!
Tiếng vang thanh thúy, Lâm Bân Bân thật sự bị tát một cái!
2
Tôi mở to hai mắt nhìn. Lâm Bân Bân che mặt, cũng trừng to hai mắt.
“Đồ hỗn trướng, đồ của chị mày mà mày cũng có thể c//ướp sao? Trả lại cho tao!”
Mẹ không biết từ lúc nào từ trong phòng ngủ đi ra, sau khi tát Lâm Bân Bân xong, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào điện thoại di động trong tay Lâm Bân Bân hung dữ ra lệnh.
Biểu cảm hung dữ này, từ nhỏ đến lớn tôi đã nhìn thấy vô số lần, nhưng… mỗi lần đều hướng về phía tôi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ nổi giận với Lâm Bân Bân.
“Mẹ! Mẹ đánh con? Mẹ đánh con! Mẹ vì Lâm Hiểu Hiểu mà đánh con!”
Lâm Bân Bân còn đang khiếp sợ, nó gào thét chất vấn mẹ.
Chát!
Bên kia mặt Lâm Bân Bân lại bị tát một cái! Mẹ tức giận lại tăng thêm lực rất nhiều: “Đánh mày đó, còn nữa, ai cho phép mày gọi thẳng họ tên của chị mày?”
Cằm tôi muốn rớt ra luôn rồi.
Từ lúc bảy tám tuổi, Lâm Bân Bân đã luôn gọi thẳng tên tôi, cả nhà có ai không biết? Tuy nhiên mọi người đều là ngầm đồng ý.
Lâm Bân Bân từ nhỏ được cưng chiều làm gì từng nhận đãi ngộ này? Sau khi kịp phản ứng, nó khóc khàn cả giọng, hung hăng ném điện thoại di động của tôi xuống đất!
“Cái điện thoại này không cho tôi, Lâm Hiểu Hiểu cũng đừng nghĩ dùng!”
Lâm Bân Bân hét xong liền chạy vào phòng ngủ, sau khi đi vào còn đóng cửa thật mạnh, tiếng đóng cửa làm tôi sợ tới mức không tự chủ mà run lên.
3
Tôi đau lòng nhìn màn hình điện thoại vỡ thành mạng nhện, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Tôi vừa tính toán đổi màn hình cần bao nhiêu tiền, vừa cân nhắc vì sao hôm nay mẹ lại khác thường như vậy.
“Hiểu Hiểu, không cần cái di động nànày nữa, lát nữa mua cái mới.”
Tôi không thể tin ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng yêu thương của mẹ. Trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tôi thừa nhận, bộ dáng người mẹ hiền này của mẹ rất tốt, nhưng đột nhiên xuất hiện, tôi rất không quen, làm cho tôi cũng bắt đầu hoài nghi đây có phải là đang nằm mơ hay không.
Mẹ kéo tôi lên, không ngừng đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tất cả đều là ý tứ tôi xem không hiểu. Tôi bất an để bà ấy nhìn.
Hả? Tôi là hoa mắt sao? Sao bà ấy lại khóc? Bà ấy vuốt tóc tôi như đang nói chuyện với chính mình.
“Thật tốt, Hiểu Hiểu không có tóc bạc.”
Hả? Tôi mới 18 tuổi, mới vào đại học, đương nhiên là không có tóc bạc.
Bà ấy lại sờ sờ tay tôi: “Tay cũng non mềm, không có vết chai đầy tay.”
Ặc…… Mỗi ngày đều phải rửa chén,cũng không đến mức tay đầy vết chai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBà ấy lại sờ sờ lưng tôi: “Lưng cũng không cong, thẳng tắp.”
Tôi nhíu mày, tôi cũng không phải một bà lão, làm sao lưng còng được? Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Mẹ lau nước mắt, nặn ra một nụ cười: “Mẹ không sao, vừa mới ngủ trưa dậy liền nghe được em trai con đang la hét, thằng nhóc này bị ta cùng ba con nuông chiều quá không ra dáng rồi! Con yên tâm, về sau nó tuyệt đối không dám tới c//ướp đồ của con nữa, nếu nó còn dám giống như hôm nay, xem ta có đ//ánh chet nó không!”
Nói xong lời cuối cùng, mẹ cố ý nâng cao âm lượng về phía phòng ngủ của Lâm Bân Bân.
Loảng xoảng!
Trong phòng Lâm Bân Bân dường như có thứ gì đó rơi xuống.
4
Mẹ lại cười với tôi, dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, lát nữa mẹ cho con một vạn, con muốn điện thoại di động gì thì mua cái đó.”
Dứt lời bà ấy vỗ vỗ tay tôi, quay đầu vào phòng bếp nhặt một cây chày cán bột, sau đó đi vào phòng Lâm Bân Bân.
“Mày ném đồ cho ai xem!”
“Mẹ! Sao mẹ lại tới đánh con nữa?!”
“Đánh mày đó, về sau còn dám đối xử với chị gái mày như vậy, tao còn đánh nữa!”
“Aaaaa!”
Trong tiếng kêu thảm thiết của Lâm Bân Bân, tôi kinh ngạc nhéo đùi một cái.
Uiii, đau quá.
Sau khi mẹ giáo huấn Lâm Bân Bân xong, thật sự chuyển cho tôi một vạn tệ. Nhưng tôi không dám xài.
Tôi sợ ngày mai thức dậy, mọi thứ lại thay đổi.
Trước bữa cơm tối mẹ cố ý tới hỏi tôi muốn ăn cái gì, vẻ mặt bà áy náy, ngượng ngùng nói: “Hiểu Hiểu, trước kia là mẹ không đúng, không đủ quan tâm con, con thích ăn cái gì mẹ làm cho con.”
Từ khi tôi nhớ được, không được kén ăn, không được lãng phí, không được muốn cái này muốn cái kia. Nhưng Lâm Bân Bân thì có thể, nếu món nó không thích ăn ba mẹ mới cho tôi ăn, nó ăn không hết thì gọi cho tôi, nó muốn ăn gì mẹ sẽ lập tức làm, hoặc là ba ra ngoài mua cho .
Tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, không ai để ý, cũng không ai biết.
“À…… Đều được, mẹ, món mẹ làm con đều thích ăn.”
Nói thật, chính tôi cũng không biết tôi thích ăn cái gì, trong nhận thức của tôi, chỉ có thứ gì tôi phải ăn, tôi có thể ăn, còn thứ Lâm Bân Bân muốn ăn tôi không thể c//ướp.
5
Hốc mắt mẹ đột nhiên lại ươn ướt.
“Hiểu Hiểu, trước kia là mẹ có lỗi với con, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tôi bị dọa đến chân tay luống cuống.
Phải biết rằng mẹ tôi nổi tiếng gần xa là tính tình nóng nảy và mạnh mẽ, một người như vậy bỗng nhiên xin lỗi bạn, thể hiện một dáng vẻ yếu đuối trước mắt bạn, phản ứng đầu tiên của bạn không phải là cảm động, mà là kinh hãi.
“Mẹ… mẹ không cần phải như vậy…”
Tôi cảm thấy mình có khuynh hướng bị ngược đãi, thái độ của mẹ đối với tôi đột nhiên thay đổi 180 độ, tôi thật sự không thích ứng được.
Lúc cơm tối mẹ làm một bàn cơm lớn, gà vịt thịt cá, mặn chay phối hợp, mức độ phong phú giống như bữa cơm tất niên năm ngoái.
Bà ấy từ trong phòng bếp đi ra nóng đến đầu đầy mồ hôi, trên mặt lại mang theo nụ cười.
“Vẫn là có thể hoạt động là tốt nhất! Hiểu Hiểu, lại đây ăn cơm nào!”
“Mẹ, hay là chờ ba con trở về rồi cùng nhau ăn đi.”
Mẹ kéo tôi ngồi xuống, vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa nói: “Con đói bụng thì ăn trước đi.”
Lúc này Lâm Bân Bân đột nhiên từ trong phòng lao ra, kêu to: “Mẹ, sao mẹ ngay cả ăn cơm cũng không gọi con?”
Mẹ cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Con có muốn ăn hay không?”
Sau đó bà ấy lại thay đổi sắc mặt cười với tôi: “Đúng rồi, mẹ còn hấp bánh bao đậu cho con, để mẹ đi lấy!”
Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy xoay người đi vào phòng bếp, ký ức lập tức trở lại năm tám tuổi.
Lần đó mẹ hấp một lồng bánh bao đậu, Lâm Bân Bân một tay một cái cầm gặm, tôi cũng vui vẻ cầm một cái, chỉ là còn chưa tới miệng, Lâm Bân Bân liền hô to: “Mày không được ăn, đều là của tao!”
Tôi giận dỗi cắn một miếng trước, không ngờ Lâm Bân Bân lại tức giận, lúc này ném toàn bộ bánh bao đậu trong tay xuống đất, hắng giọng khóc, nói tôi bắt nạt nó, tôi c//ướp đồ của nó.
Ngày đó tôi bị trừng phạt không được ăn cơm tối, Lâm Bân Bân từ đó về sau càng ngày càng quá đáng.
Lúc này Lâm Bân Bân tức giận không nhẹ, nó không dám nổi giận với mẹ, chỉ vào tôi thấp giọng đe dọa.
“Tao đã mách ba, mày cứ chờ ba trở về dạy dỗ mày đi!”
Vừa dứt lời, cửa mở ra, là ba tôi đã trở lại.
“Ba!” Lâm Bân Bân mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng u oán hét lên.
Ba tôi thấy tôi ngồi Lâm Bân Bân đứng, trầm mặt răn dạy tôi.
“Lâm Hiểu Hiểu, ba và em trai con còn chưa ăn, con đã ăn trước rồi sao?”
Ông ta bước hai ba bước đến trước mặt tôi, kéo cổ áo tôi lên, cố kéo tôi ra khỏi ghế.
“Lâm Quảng Thắng!”
Tôi quay đầu lại, phát hiện mẹ đang đứng ở cửa phòng bếp, mặt âm trầm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.