“Oa, lợi hại quá.” Nhờ tiếp xúc nhiều, giờ đây Khương Thu Tự cũng có thể nói những lời kỳ quái: “Chỉ vì đến làm việc cho tôi?”
“Ờ… cô nói rất có lý.” Phương Diểu tức tối ném miếng thịt vừa vớt ra vào miệng.
“Cẩn thận kẻo bỏng.” Khương Thu Tự nhắc nhở.
Lần này Phương Diểu bị chặn họng, miếng thịt thực sự rất nóng, anh há miệng, ngoảnh đầu sang một bên, ngửa đầu thở ra, không nói nên lời.
v“t“ụ hTu này ồn.h “Uống nhanh hKơgưn Lúc ựT ớmi útr của nói: chóng ềv, hna cái iđ!“ hoàn tay tộm
ôcgn tộ“M nữa ẽs em,x hịnđ uaq iờth không?” đường iđ ếnuyt :hỏi ôhtng, óđ ạim uTh gian Bec,ri ty, ợưcđ có đnế bên thương thể Nhắc nKhơưg phaí Tự hna tôi
ầ“n!C“ gknôh iuểD ơghnưP khách s:áo
gônkh hKnưgơ “s.ua vi.ộ Vậ“y Tự cũng tìh uTh nió
đã sáng hết àongi sổ rất ềđui gói “mùi Khương .đi ghnnư vẫn ânht iếnkh óc Thu ửca á.p ,êđm Còn mnà l,iạ kỳ đợcư hút hiók trưng, grnot ẩul dầu” umnố hgônk htngô ành Mùi yàn bản nốg óc ựT không tcúh tmâ ,ạl nòc nhận ốnmu tạnrg tós mấ hatừ là qua ihơ ằngr ênb ạil hctú
về phải dung, cụ nnê màl không ạons nội bản tìrhn cấp thời chúng cung at ểDui hnư àm giải chất mất gina imớ ôngc hco núchg nềuih ỉhc tnrê ohảt at thảo rtình bản, ckịh là imớ chúng “vậy. ,ảtgn ạnos sớm cần nưPhơg ựda nền hitô, itrnể at đang mtộ là thích: S“ẽ hátp một
uiểD chú ý Phương ềV“ ễitn iđ na toàn.” hàn cô: nồi, cất
oạt g,ờinư khi kổh để cmụ Diểu: còn nôhuk nữhgn gtếi àv lịch bnả có ý ơ,cih nhớgư chơi.” péph ếtVi“ ẫdn cơ hưn ckịh acủ ờưgni về uchng cả õr ầcn tạo sự hưgơPn nảb chơi đích nư,ờgi là uưl iuểh nsgá trò ếtgi kịch sgán về ginờư cũng bnả hciơ trò
aig kiếm phải ncò thán: khắp tiền, âby iuểD ucộc áchc .ri“ồ ờgi htêm ptáh là ,tị kiếm thma nợ, có nàot àl tniề ợn ảcm nĩhg thể “Thật “hiô.t tôi ậ“Vy iht đáng ignờư gnhe đã mhtê ghPnơư
ar ý uqỷ Tự: Tuh tưởng A“i gì han hĩng Kưgơnh “ữan. itếb quái lại
hcút Thú mgno y“ậV thì ‘Săn Dị thì a?“so ợđi T’hin h:iỏ có ưhnKgơ Tự Thu
uaS quản nhà cô lập tức tchú của cảm sủa nơh Pươghn ingô vnẫ cả ènđ, gưhnn Duể,i khi mt,ắ trí btậ có bên sáng hnáy nhạl ovà rởt ấtyh àhn ôc hà,n năng ênn cô gornt agi .ẽlo
cấp ẽs Điên ầNgm vội, hká pcậ phiên án vi,ộ anig hạn uC’ngồ â“.su phó ấmt độ G“aii đầu mở một htiờ Phố nảb ủca àhnhT‘ ấrt ,60 ôc pấc là dự ậnth ,bản nlê độ vcự lâu, biết ihpả hươgnP đoạn nâng nữa ừnđg Duiể iigớ ẽs còn cười:
’hnĐì cgôn cộcu yNgà Tự. aBy y‘áM ờhit Đấu tranh ãđ Chiến thưởng đến hTu thủ yt hơgnưK ủac Lôi đã ểiuD hôm “ảiGi gian ,uas nhgPươ hỏi iht “aưc?h tphá
nhà. đã ch,ák ựT tmộ phút, Thu cỉh nkhgảo ơiN ớbcư vào ghưKơn mất
kịch nhiêu?” Diểu: n“ìrTh còn ngu giết ạsno boa thiếu ảnb ,ốncg ưignờ Phương
phát hiện Diểu, grôtn chăm chỉ. ni,ồ đang iệcv n,ày cô ìtm hưPgnơ Làm han rất nữghn ửar xong
dọn ưgPnơh ịhcl ựs một o?as“ uDể:i ghnkô dpẹ “Cô n,ơh chút thể
hTu uđầ đời, iôt lại ùngd cmả da, ă,n nốgu của tróc nhnì gì mình ả.“c hành ,Tự để g,nmụ “đáng iỡlư động bị hnA thấy mình cốc nỏgb hiện ươngKh ầcm một úic cô htể tbiế ghknô
:âmt thấy mình cốc Knhươg ,àon anh, vẻ tới, vô tchứ Tuh Tự ủac dáng caủ uqan mâs aos ôkghn panh “Thế ộiv ìnNh đưa ứh“?c vgnà
caủ đó Đông ậ.“nth nbê ườing mới ậnht iah ,hủc nhđị gnhơưP intê Diểu rồi trước, hay utyqế cùng là iảig ưc,tớr bên aừv e“cirB ơcih độ cập mở myá cập trước cả nogàH exm tiến thcíh:
‘lại’!” “Cô ra: ndùg cô ctứ lập chỉ uDiể lại hPnươg xme,
cho Kghơưn không ig:tnế ựT hừ ihca “ôTi Thu ẽs hna â“đ.u ộmt
iànhg thế Diểu púth àyn, ònc hna iâyg nphâ như từng kcắh àov ừtgn tranh mlà ihờt lc,ự ấbt cô ât!m rtấ ưPnơhg
ngùc ôcng nếđ giữa đi có rất rtấ việc, hểt Nghe Phương lnêi ắhcc nêmghi ph?í cần tiô gi,an nhiều dự yt xem sáo“t. ưnngh ẫnd, Diểu côgn oạnđ chắn và đi ó“Kh án acủ đầu auhn? ịhcl thiờ chi rất Hai ẻv hấp i,nó :túc Du itết giai anqu kiểm người trả vnẫ khgôn ợ,đcư hipả óc
ếđ,n anh ệTuri Thấy aos ỏi:h gệihpN “Lão iêuS đi,ạ thế?”
ar ốcc cô. ađư lấy nóđ ểiuD tay Phương ủac
ạmnh mtêh c!ư“đợ trọng Phương h“cCắ hấnn inó ạnmh gnừt Diểu nhấn cắhn h,cữ m.â
vào ơghưnK đpá Tự Thu xe ,tgếni mtộ cihu “Ừm.” y.ab
lyấ riồ hềnpi Tự nưhKơg ạli iđ in:gờư ,iđ thần aữn cđư!“ợ tinh ổiuđ “nAh lừa, tức ..cgn“ũ. lập ôc đi au“M ắcm uTh thcế ýsut
nhà lớn xe iDuể anh igôn nưh ìnnh àvo hnư ôghnk ltá tấm sau, còn đổi, vậy ahò a.nữ biến tch.í cnò Một iớm gnũc ưdớ,i lại phấn utgn không bay gònd nờdưg bên ex Phương hchík
agđn ệnit khi ếđ,n ón:i ìmt “Trước anh uệhncy tùy itô àml Thu ưnKgơh Tự “ì?g để
hỉc không ôti ydậ: xã gơKưhn mớs Thu htiô, đi giao Tự “Tiô na,ữ đây.” đứng ihỏ còn
thtếi yấl Tuh mình. afos gếh đi bị ựT đi ếnđ Khương đây.” ảo Ti“ô của
ìht gKnơhư tắ?m“ tảng có Tự Thu ờig ỏih. nền thể Bao“ ra
cchọ hKnơgư cợưđ ầuđ n“Cò Tuh ng“hk?ô gnẩng mới ơgPưnh àiv niếmg lên, iD:ểu Tự nă óni urtê
nhận, uhT ừva !ứhc“ Tự cập tiếp: viộ phủ vừa Khương ỏhi A“i thì giờ aB“o h“?tận
lại viộ ngeh gì?” mốun hTu Tự ơhưKgn àlm ỏ:hi vậy, h“nA
mắt v,ề ệiul ừath thấp. gonx tặđ phủi ủt Tự c,iá bảo vào năng ăn năhg nah một gôknh gũnc inhtệ gơnưKh gnunêy tđí trừng ùcgn huT nqảu cô ộđ ciốu uhgn iđ những ònc
cần .iỏh úipg dẹp Tự uTh dọn ơghKưn xnog hna nă “Tôi óc i,ồr iôt gn“?khô
lạ: anh gntả ơnhgPư ión Ti“ạ xno,g dùng ’‘l?ạ“i kcịh hôm cô ừt lại nN“ề đã Duiể làm đến hik bản thích giết u“q.a uaS giải lấy osa iường
Ăn đã ờirt ays. muộn, chuyện, no itố iha nốug iườgn òrt
gNệphi quay Siêu. tìm á,n Diểu ơnhPưg ềv dự irệTu “Đi đây.” hnóm
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.