1
Tôi tham gia một chương trình giải trí cuộc sống nông thôn, vào vai một người phụ nữ hám tiền, xấu tính, coi thường người khác đối lập với ảnh hậu nổi tiếng Văn Nhân.
Ngày đầu tiên của chương trình, ảnh hậu xắn tay áo lên nhóm lửa nấu cơm, mà tôi nhìn dấu tay màu đen bên cạnh bếp lò, có lòng tốt nhắc nhở: “Bếp này bẩn, đổi cái khác đi, bên trong có bếp từ đấy.”
Ảnh hậu hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Thần Ca lần đầu về quê sao? Bếp lò có bụi là chuyện bình thường, có gì mà không sạch sẽ? Nếu thật sự cô không yên tâm, vậy để tôi đi lau cái bếp này lần nữa nha.”
Giới giải trí ai mà không biết tôi là ngôi sao đến từ nông thôn. Văn Nhân nhìn qua ngỡ là rất ân cần nhưng sự thật là cô ta đang ám chỉ với khán giả rằng tôi đã quên mất gốc quê của mình.
Quả nhiên, bình luận bắt đầu điên cuồng tấn công tôi: [Thần Ca đang giả vờ đấy à? Lúc mới ra mắt thì lấy thân phận để truyền cảm hứng, thu hút chú ý. Hiện tại, nổi danh rồi thì lại chê xuất thân quê mùa sao?]
[Buồn nôn muốn chết với loại người này. Bưng bát lên ăn cơm, ăn xong buông xuống còn chửi người nấu à?]
[Vẫn là Văn Nhân vừa đẹp vừa nhân hậu, với cả loại hoa trắng giả mạo này mà cũng có thể nhường nhịn.]
Tôi khoanh tay nhìn Văn Nhân cười nhạo một tiếng. Sau đó xoay người đi vào dùng bếp từ nấu mì ăn liền.
Cái bếp này vừa nhìn đã lâu không ai dùng qua, mà bên cạnh có rất nhiều dấu tay mà mắt người bình thường không nhìn thấy.
Đó là do người giấy để lại. Tổ tiết mục thuê căn nhà này, là nhà cũ của người giấy.
Nói nhiều cũng vô ích thôi, Văn Nhân đang tìm đường chết, tôi cũng lười quan tâm.
Nhưng tôi không nghĩ tới lá gan của cô ta lại lớn như vậy.
Buổi tối cơm nước xong, lúc các khách mời vây quanh nói chuyện phiếm, Văn Nhân lấy điện thoại di động ra cho mọi người xem hình, trong ảnh là một cửa hiệu làm người giấy.
Văn Nhân lại cười rất thoải mái: “Ban đầu định không nói, nhưng vừa vặn lần này chọn là quê của tôi. Tổ tiên nhà tôi thật ra là mở cửa hiệu làm người giấy, ngay trong thôn này. Ngày mai, nếu rảnh rỗi, dẫn mọi người đi xem, cũng lãnh hội một chút văn hóa phong tục tập quán.”
Các khách mời nhao nhao đồng ý. Mỗi người một câu đều khen ngợi Văn Nhân, nói gia đình cô ta có truyền thống lợi hại như thế mà không lộ ra.
[Cửa hàng giấy! Thật tuyệt!]
[Người vợ xinh đẹp của tôi thực sự biết huyền học. Tôi có thể tìm thấy một kho báu như vậy ở đâu?]
[Nghe bảo ảnh hậu biết huyền học, tôi còn nghĩ là lăng xê thôi. Hoá ra, cô ấy thực sự là bậc thầy.]
[Cửa hiệu làm người giấy của tổ tiên, thật là trâu bò…]
Văn Nhân có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi, cô ta nhìn tôi cười cười: “Nghe nói Thần Ca thích huyền học, chiêm tinh? Thứ ấy cũng không thể so sánh với tổ truyền của tôi. Nếu Thần Ca cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
Cô ta muốn chỉ cho mọi người biết, tôi là người sính ngoại.
Nhưng mà tôi nhìn người giấy lẳng lặng đứng phía sau cô ta, hỏi ngược lại: “Cô có biết người giấy sẽ trở về không?”
Văn Nhân sửng sốt một chút, cười khẽ một tiếng: “Thần Ca, cô không hiểu cũng không sao, cũng không nên tin mấy tin đồn lệch lạc! Người giấy có linh, nhưng họ không thể rời khỏi Địa phủ, làm sao có thể quay trở về?”
[Cười chết đi được, Kiều Thần Ca giả bộ lại bị vả mặt rồi.]
[Xem nhiều truyện ma rồi phải không? Người giấy có thể trở về, cười chết mất.]
Mà trong bình luận, có một cái bị nhấn chìm: [Khi người giấy quay lại, bất cứ ai cản trở sẽ chết.]
Tôi thấy vậy lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn người giấy có khuôn mặt đỏ thẫm đang đứng phía sau cô ta: “Vậy thì xin nhờ chị Văn nói cho tôi biết, người giấy có linh, nếu có ai mạo phạm thì sẽ thế nào?”
2
Tôi hỏi xong, mọi người ngồi cùng bàn nhất thời yên lặng.
Sau đó, có một nam diễn viên không vui mở miệng: “Chị Văn đã nói rồi, người giấy không thể rời Địa phủ, còn có thể thế nào?”
Văn Nhân trấn an nam diễn viên kia, nói tôi cũng không có ác ý, chỉ tò mò mà thôi, quay đầu nhìn tôi nói: “Người giấy quả thật có linh hồn, nhưng ai sẽ mạo phạm người giấy? Hay là Thần Ca lo lắng ngày mai mạo phạm người giấy trong tiệm nhà tôi? Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô có làm gì bất kính thì họ cũng sẽ tha thứ cho cô.”
[Tuyệt vời, đây mới là chủ nhân thực sự của cửa hiệu làm người giấy. Nếu người bán giấy có thể có khuôn mặt như ảnh hậu thì thật tuyệt!]
[Đệ nhất huyền học giới giải trí chính là ảnh hậu Văn Nhân!]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Kiều Thần Ca hỏi một chút, cô có phải là người thích hỏi không?]
[Kiều Thần Ca đúng là không có chút kính sợ, cũng không sợ đắc tội cái gì.]
Tôi không trả lời Văn Nhân, mà là nhìn một vòng bàn ăn này.
Buổi tối này, ngoại trừ tôi, còn lại đều ăn những thứ do bếp lò bên ngoài nấu ra. Hiện tại, trên đỉnh đầu họ đều bị bao phủ một lớp khí đen hoặc mỏng hoặc dày đặc.
Tuy nhiên, họ cũng không sao, bất quá xui xẻo vài ngày.
Nhưng Văn Nhân, làm phiền người giấy trở về, lại còn tu hú chiếm tổ chim khách, trong vòng ba ngày, cô ta sẽ chết bất đắc dĩ trước ống kính.
Mà có thể cứu cô ta, chỉ có chủ nhân thật sự của cửa hiệu làm người giấy kia, cũng chính là tôi đây.
Văn Nhân thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục mở miệng: “Buổi tối mọi người cũng chỉ nói chuyện phiếm, không bằng Thần Ca nói một chút chuyện cô biết xem, ví dụ như chuyện người giấy trở về?”
Tôi cười nửa miệng nhìn cô ta một cái, ung dung nói: “Cô xác định muốn nghe?”
Tôi thấy bọn họ đều gật đầu nhưng không coi trọng, chậm rãi nói: “Người giấy trở về, ai cản trở sẽ phải chết.”
Tôi vừa dứt lời, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên mặt đất theo gió bay tới.
Hai nữ diễn viên trẻ tuổi bị dọa nhảy dựng, Văn Nhân rõ ràng cũng hiện ra vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn đè xuống, oán trách nói: “Sao lại hù dọa người khác như vậy?”
[Kiều Thần Ca cố ý, cô ta muốn chiếm spotlight đây mà.]
[Thấy hào quang của mình bị cướp đi, ai mà không lo lắng. Nhưng tôi không ngờ vì muốn toả sáng lại dìm văn hoá truyền thống như thế.]
Người lúc trước nói về người giấy lại bình luận:
[Người giấy tức giận, bọn họ đều phải chết.]
Nhưng lần này bình luận ấy không bị bỏ qua, lập tức có người tấn công:
[Đại ca, anh không sao chứ? Kiều Thần Ca nhờ vả anh nói thay à?]
[Ha ha ha! Trình độ quá kém, có nhận tiền cũng nên làm cho khéo chứ.]
Tôi không để ý tới Văn Nhân, mà là hơi rũ mắt xuống, nhìn mảnh giấy vụn trên bàn, tiếp tục nói: “Không biết mọi người đã từng nghe qua chuyện này chưa, rằng người giấy có linh hồn nên sau khi bị đốt đi, sẽ trở lại nhà ông hiệu giấy vào ngày thứ Bảy, giống như… cô dâu về nhà cha mẹ ruột, là trở về để báo đáp công đức của ông chủ tiệm giấy.”
Một nam diễn viên nhìn thoáng qua Văn Nhân, cười nói: “Wow, vậy Văn ảnh hậu của chúng ta hẳn là công đức thâm hậu, phúc trạch lâu dài rồi. Trách không được danh tiếng, nhân duyên đều tốt như vậy, không giống ai kia, một chút âm đức cũng chẳng có.”
Tôi nheo mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu với người giấy đang vươn tay đặt ở trên cổ của hắn.
Người nọ lại cho rằng tôi đang phủ định lời của hắn, tức giận nói: “Như thế nào, cô cảm thấy Văn Ảnh Hậu như thế này không tính là có công đức thâm hậu sao?”
Tôi dời ánh mắt, thản nhiên nói: “Thâm hậu hay không thâm hậu tôi không biết, anh còn muốn nghe tiếp không?”
Văn Nhân hòa giải nói: “Thần Ca học Thiên văn đúng không? Làm sao có thể nhìn ra cái gì công đức không công đức, đừng làm khó cô ấy, để cô ấy nói tiếp đi.”
Tôi thở dài trong lòng: ‘Đó không phải là Thiên văn, đó là ở trong lòng thở dài: đó không phải Thiên văn, đó là Thất Chính Tứ Dư*. Đồ ngốc!’
(*Thất chính: là nhật, nguyệt, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ.
Tứ dư: là những điểm toán học giúp biểu thị tương quan giữa mặt trời mặt trăng và trái đất, đây là những điểm quan trọng nhất giúp hiểu đúng bức tranh vận hạn và nghiệp quả.)
Nhưng tôi cũng lười phổ cập loại kiến thức thông thường cơ bản này, nên chỉ tiếp tục nói: “Nói chung, sẽ không có ai can thiệp vào quá trình người giấy trở về nhà, nhưng một khi công đức mà người giấy chuẩn bị lại để con người phá hoại, hoặc nếu chim tú hú chiếm tổ chim khách và giả làm ông chủ thì người này sẽ bị người giấy trả thù và chắc chắn sẽ chết.”
Trong sân im ắng, trầm mặc vài giây, sau đó Văn Nhân mới mở miệng: “Nghe cũng giống thật đấy, nhưng chẳng qua chỉ là câu chuyện bịa đặt. Mọi người đừng sợ, sẽ không có chuyện như thế đâu. Huống chi, ở thời hiện đại này, còn mấy ai có thể điểm mắt cho người giấy.”
Tôi giấu đi khoé môi đang cong lên của mình.
Đúng vậy, hầu hết mọi người không thể điểm mắt, bởi vì đạo hạnh của bọn họ không đủ, cũng không dám làm.
Nhưng trùng hợp chính là, cửa hiệu làm người giấy của nhà tôi, vừa có thể điểm mắt vừa xem người giấy như con ruột của mình, mỗi một công đoạn đều làm vô cùng tinh tế và tỉ mỉ.
Người giấy quay lại đối với phần lớn các cửa hiệu làm người giấy chỉ là chuyện trong truyền thuyết, nhưng với nhà tôi thì đó là chuyện bình thường.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.