15
Đạo sĩ lúc trước cũng mang về người giấy, nhưng chưa thành công.
Đạo sĩ cho rằng, có lẽ cần phải có người giấy tinh khiết tình nguyện hoàn thành những nghi thức này.
“Cho nên ông ta đã bỏ thời gian, lừa gạt em gái tôi, làm cho con bé tình nguyện moi tim? Nhưng bà là người biết rõ, con bé không phải người giấy, moi tim sẽ chết, vì cái gì bà lại không ngăn ông ta?” Tôi run giọng hỏi.
Hốc mắt trống rỗng của mẹ Kim Ba nhìn về phía miếu đất.
“Cô ấy nói phải bảo vệ chị của mình.”
“Bà bắt trói tôi, là muốn hồi sinh chồng bà sao, nhưng chính bà cũng không thể hồi sinh con gái kia mà…”
Nói tới đây, tôi đột nhiên ngẩng đầu: “Cho nên nếu vì người giấy mà chết, liền có thể thông qua người giấy này hoàn thành nghi thức? Bà tin điều đó sao?”
“Xin lỗi.”
Khi chúng tôi rời làng Trần Gia, mẹ Trần Kim Ba ở sau nhà thay quần áo cho bù nhìn.
Ánh mắt Trần Kim Ba bất đắc dĩ, nhưng không nói gì.
Trên đường từ Trần gia thôn trở về, tôi hỏi Trần Kim Ba, mẹ hắn xảy ra chuyện khi nào.
“Bốn năm trước, người trong thôn gọi điện thoại cho anh, nói mẹ nằm ở miếu đất, hôn mê bất tỉnh.”
Cho nên đạo sĩ vẫn dùng trái tim, mắt và máu của người vợ giấy, nhưng vẫn không hồi sinh được con gái.
“Mẹ anh hẳn rất yêu cha anh.” Tôi nhẹ giọng nói, nếu không yêu, tại thời điểm con gái chết hoặc lúc bản thân bị moi tim thì Địa phủ phía sau đạo sĩ đã có thể mở ra.
Trần Kim Ba lại bật cười: “Hai người họ cãi nhau, nhưng mỗi lần đều là mẹ dỗ dành cha.”
Sau đó thở dài: “Anh chỉ còn có mẹ, sau này chúng ta cãi nhau, anh nhất định sẽ dỗ dành mẹ trước.”
“Ra cửa đông, qua cửa tây.
Một ngôi đền phía trước ngôi nhà phía tây.
Canh ba đi, canh năm về.
Người giấy từ đó không còn trái tim.
Ngày ngày đi, đêm đêm về.
Người giấy không lưỡi có thể gọi hồn.
Những giọt máu, những viên ngọc sáng.
Gọi thẳng Diêm Vương không dám ra.”
Tôi chậm rãi đọc ra bài đồng dao trên tờ giấy kia, thấy sắc mặt Trần Kim Ba đại biến, nhếch lên khóe miệng.
16
“Anh ở Trần gia thôn lớn lên, không phải không biết bài đồng dao này đấy chứ?”
Trần Kim Ba chán nản cúi đầu, mím môi: “Biết.”
Tôi nở nụ cười: “Cho nên ngay từ đầu, anh đã biết người giấy đầu thai mà em kể là có thật.”
Trần Kim Ba muốn đưa tay xoa đỉnh đầu tôi, tôi nghiêng người tránh sang.
“Khi còn bé, anh từng thấy bóng của mẹ.” Trần Kim Ba nói, hắn vẫn biết mẹ là người giấy.
Cho nên bốn năm trước, nhìn thấy thảm trạng của mẹ, hắn đã biết cha trốn ở gần đấy.
“Anh hiểu rõ tính cách của cha. Ông ấy bướng bỉnh lại điên cuồng.”
Trần Kim Ba dừng xe ở ven đường, nói mình thương mẹ bao nhiêu.
Nói bốn năm trước nhìn thấy mẹ như thế đã muốn giết cha.
“Nhưng anh tìm không thấy ông ta. Anh đã nghĩ, nếu đưa một người giấy trở về, chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện.” Trần Kim Ba nói xong nước mắt chảy xuống.
“Nhưng mẹ vẫn khuyên anh buông xuống cừu hận. Mẹ cũng không hận cha, thậm chí còn lén lút quét dọn miếu đất sạch sẽ, thay mới đồ cúng để cho cha có thể trốn trong bóng tối mà sống.”
Hết thảy đều nói thông suốt, kết hôn chớp nhoáng cũng được, đi Trần gia thôn cũng được, hết thảy đều quá mức thuận lợi.
Khi hướng đi của hai người đồng nhất, sự tình luôn luôn tiến triển rất nhanh.
“Vậy anh cũng biết, người giấy có trái tim, Địa phủ mở ra, anh và em ở cùng một chỗ thì tùy theo tâm trạng của em mà anh có thể chết bất kỳ lúc nào.”
Trần Kim Ba nói, lúc đầu hắn cũng không biết tôi là người giấy.
Hắn chỉ muốn mang một cô gái không có người thân trở về, chỉ cần mẹ nói đó là người giấy thì cha chắc chắn sẽ tin.
Nhưng sau đó, tôi kể chuyện cũ của nhà mình, hắn liền nghi ngờ.
Đợi đến Trần gia thôn, nhìn phản ứng của mẹ, hắn liền biết, tôi đúng là người giấy đầu thai.
“Nhưng anh không biết, cha đã chết, cũng không nghĩ tới, đạo sĩ mà em nói, lại chính là cha của anh.”
17
Trần Kim Ba nói, cuộc sống sau này, hắn muốn ở bên tôi.
Nếu là hắn làm sai, liền để cho tôi hận hắn. Cho dù bởi vậy mà đột tử, cũng không ngại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi không có đồng ý và cuối cùng cắt đứt ràng buộc, đem theo thẻ trúc của em gái mà rời đi, sống một mình nơi nhân gian xô bồ này.
Em gái đã chết, tôi không còn ai ràng buộc.
Lúc tôi chọn đầu thai, là vì hâm mộ nhân gian phồn hoa này, và tò mò tình cảm nhân loại.
Trong thời gian này, tôi thấy nhân tính độc ác, cũng thấy qua lòng người thiện lương.
Nhưng tôi vẫn nghĩ không ra, vừa yêu vừa hận, rốt cuộc là loại cảm xúc như thế nào.
Tôi lang thang khắp nhân gian, trải qua thất tình lục dục, nhưng không cách nào có được lòng nhân ái của nhân loại.
Lúc rời đi, Trần Kim Ba nói, nếu có một ngày, tôi nhìn núi nhớ biển, thấy nước nhớ cây, gặp người mà nhớ hắn thì chính là đã hiểu được tình yêu.
Hắn không biết, tôi không kỳ vọng hiểu được tình yêu, tôi chỉ muốn biết, con người vì sao lại phức tạp như thế.
Sau đó, tôi ở một ngã tư, nhìn thấy một cô bé ăn kẹo que.
Cô bé cười ngây thơ như em gái tôi.
Cho nên khi có một chiếc xe mất kiểm soát đâm vào, tôi cố gắng đẩy cô bé ra.
Lúc ngã xuống vũng máu, tôi dường như đã nhìn thấy em gái mình.
18
Góc nhìn của em gái:
Tôi tên là Lâm Vô Ngôn, chị của tôi tên là Lâm Chiêu Đễ.
Tôi rất thích chị, mặc dù chị có chút kỳ quái.
Chị ấy không cho tôi nói chuyện trước mặt cha mẹ hoặc đi đâu đó có lửa.
Chị dường như đối với cái gì cũng không để ở trong lòng, rồi lại đối với tôi vô cùng tốt.
Tôi có thể cảm nhận được, cha mẹ không thích tôi.
Ánh mắt họ nhìn tôi lúc nào cũng phức tạp.
Tôi không để ý, bởi vì chị thích tôi, mỗi ngày ngoại trừ chị giúp ở nhà hàng, chính là chơi đùa với tôi.
Xung quanh sẽ có người chỉ trỏ, gọi tôi là đứa câm điếc.
Chị sẽ bảo vệ tôi trước bọn họ.
Chị gái tôi thật tốt, tôi muốn luôn ở bên chị ấy.
Nhưng sau đó, cha chết, bọn họ đều nói, là tôi hại chết.
Nơi chôn cất cha, chị nói là thôn chúng tôi từng ở khi còn bé.
Mọi người trong làng đều sợ tôi.
Tôi hỏi chị, tại sao họ sợ tôi.
Chị gái nói, bởi vì không biết, mới có thể sợ hãi.
Tôi hỏi chị gái, cha có ở trong gò đất không? Vậy hai gò đất bên cạnh là ai ở bên trong?
Chị gái không nói cho tôi biết, lấy kẹo que ra cho tôi ăn.
Sau đó, đạo sĩ kỳ quái muốn dẫn tôi đi.
Tôi không muốn đi, nhưng mẹ nói, con ở đây, cả nhà chúng ta đều sẽ chết.
Tôi không hiểu mẹ nói gì, nhưng cha chết là bị chôn vùi dưới đất.
Tôi sợ chị cũng sẽ chết, liền mang theo thẻ trúc yêu nhất, ngoan ngoãn đi theo đạo sĩ lưu lạc khắp nơi.
Tôi đã gặp một anh trai xinh đẹp, người đã giúp tôi cắt thẻ trúc thành hai nửa.
Tôi để lại một đoạn cho anh, hy vọng chị có thể gặp được người tốt như vậy để cùng nhau chơi đùa.
Sau đó, đạo sĩ muốn tôi trao trái tim của mình.
Có một người dịu dàng muốn thả tôi đi, nhưng tôi không thể đi, mẹ nói, nếu tôi trở về, chị gái cũng sẽ chết, giống như cha, bị chôn dưới đất.
Tôi muốn bảo vệ chị của mình!
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.