Năm đó, sau khi tốt nghiệp xong, tôi lừa Chu Yến Lễ đến khách sạn.
Thực tế là muốn làm xằng làm bậy với anh.
Giữa tôi và Chu Yến Lễ, tôi luôn là người chủ động, tôi cũng lớn hơn anh một tuổi.
Em trai năm nhất, ai có thể không yêu được chứ?
Khó khăn lắm mới theo đuổi được, số lần tôi nắm tay và hôn anh lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi dẫn anh đến khách sạn, tôi liều mạng chuốc rượu anh.
Kết quả, người ta không say, tôi say.
Sau khi uống say, tôi mượn rượu lao vào người anh.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hình ảnh tôi nhớ được cuối cùng là đuôi mắt đỏ bừng của Chu Yến Lễ, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tôi xác định anh không có hứng thú với mình, trong cơn tức giận đã đơn phương tuyên bố chia tay với anh.
Không ngờ anh lại không chủ động liên lạc với tôi.
Tôi vừa tức vừa khó chịu, xóa tất cả phương thức liên lạc của anh.
Khoảng thời gian đó, tôi gần như sống chung với rượu.
Lần sau thấy anh là ở trên tivi, anh thành ảnh đế, còn tôi là miss Cọ Nhiệt.
Chu Yến Lễ nghe tôi nói xong thì tức đến mức bật cười: “Cho nên chị vì chuyện này mà vứt em lại?”
Tôi không sợ chết gật đầu: “Em không yêu chị, đương nhiên chị phải chạy rồi!”
Vẻ mặt anh đen đến mức có thể nhỏ ra mực, bị mạch não của tôi làm cho cạn lời.
Một giây sau, anh dứt khoát bế tôi lên.
Tôi vô thức ôm lấy cổ anh, kinh hãi nói: “Em… muốn làm gì?”
Khóe miệng Chu Yến Lễ hơi nâng lên, cười khẽ nói: “Năm đó chị trêu đùa em thế nào thì bây giờ em cũng làm thế thôi.”
Tôi: “…”
Dưới bóng đèn đường, bóng Chu Yến Lễ bế tôi dần bị kéo dài…
Chu Yến Lễ tuấn tú ở trước mắt khiến tôi nhớ đến Chu Yến Lễ thời niên thiếu.
Anh mặc đồng phục quy củ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt đen bóng của anh, anh ngoan ngoãn đứng dưới gốc cây, tay cầm trà sữa, sau khi thấy tôi đến thì mỉm cười rạng rỡ.
Giọng thiếu niên trong trẻo, một tiếng chị khiến tôi đắm chìm.
Tôi nhận trà sữa uống một ngụm, cười nói: “Lâm Noãn chị sớm muộn gì cũng thua trong tay em!”
Thiếu niên nghe xong ánh mắt hơi xao động, trong lòng tự nhủ: “Chu Yến Lễ anh, đời này không phải Lâm Noãn em thì không thể là ai khác.”
Nhưng cũng may, Chu Yến Lễ niên thiếu và Chu Yến Lễ khi đã trưởng thành, đều thuộc về tôi.
12.
Ngoại truyện 1:
Một ngày trước khi kết hôn với Chu Yến Lễ, anh nhất quyết kéo tôi vào nhóm gia đình của mình.
Vừa vào anh đã gửi một đống ảnh cưới của chúng tôi lên đó.
Còn đính kèm tin nhắn: [Ảnh cưới này chụp thế nào?]
Một giây sau, nhóm gia đình lập tức ồn ào, tin nhắn kia của Chu Yến Lễ chìm đi đâu không biết.
Mẹ Chu Yến Lễ: [Con dâu mẹ thật đẹp!]
Bố Chu Yến Lễ: [Con trai sống hơn hai mươi năm cuối cùng cũng làm được một việc đúng đắn rồi!]
Chú hai Chu Yến Lễ: [Cô gái tốt thế này sao lại để thằng nhãi Chu Yến Lễ gây họa rồi?]
Chu Yến Lễ ngồi cạnh tôi tức đến mức muốn ném điện thoại, một lúc lâu sau mới nhắn được một câu: [Mọi người nói thật đấy à?]
Tôi đọc tin nhắn mà cười chảy nước mắt, người nhà Chu Yến Lễ thú vị như vậy sao?
Chu Yến Lễ nhìn tôi cười thì càng uất ức hơn, anh nhào vào trong lòng tôi: “Chị, sao em cũng bắt nạt anh giống họ vậy?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi còn chưa kịp quay đầu điện thoại đã nhảy ra mấy thông báo khác.
Là từ mẹ Chu Yến Lễ.
Tôi vừa chấp nhận yêu cầu xong, mẹ anh đã kéo tôi vào một nhóm khác.
Nhóm tên là “Nhóm không có oắt con Chu Yến Lễ”.
Tôi vừa vào nhóm, mỗi người bên trong nhóm đều gửi cho tôi một phong bao lì xì.
Sau đó gửi cho tôi đủ các ảnh chụp mặc tã ngày nhỏ của Chu Yến Lễ.
Hình ảnh kia quá đẹp, đẹp đến mức tôi cười nhiều quá mà thành khóc.
Chu Yến Lễ ở bên cạnh tôi lại điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm.
Gửi mười mấy tin, không ai trả lời.
Anh ở trước màn hình tức giận vò đầu bứt tai.
Tôi đã thấy các dáng vẻ khác của anh nhưng đây là lần đầu tiên thấy một mặt đáng yêu như vậy.
Tôi không nhịn được mà trả lời anh: [Chồng ngủ ngon, có lẽ mọi người đều ngủ rồi.]
Một giây sau, mọi người trong nhóm đều gửi tin nhắn.
Mẹ Chu Yến Lễ: [Con dâu buồn ngủ rồi sao? Mẹ gửi cho con phong bao chúc ngủ ngon nha.]
Bố Chu Yến Lễ: [Con dâu, bố cũng gửi con một cái.]
Chú hai Chu Yến Lễ: [Chú không quan tâm, chú hai sẽ gửi cái lớn nhất.]
Chu Yến Lễ: “…”
Tôi: “…”
Ngoại truyện 2:
Năm đầu tiên kết hôn với Chu Yến Lễ, anh đưa tôi về nhà ăn tết.
Ở nhà anh có rất nhiều bạn nhỏ, nhất là con trai chú hai của anh, tên là Chu Tầm, vừa đi học nhà trẻ, rất thích tôi.
Vừa vào cửa tôi đã nghe thấy giọng nói mềm mại của cậu bé nói với mình: “Chị gái xinh đẹp ~”
Sau đó lao vào ngực tôi, la hét muốn bế.
Còn chưa ở trong lòng tôi được một giây, Chu Yến Lễ đã ghét bỏ xách cậu bé lên ném sang một bên: “Muốn ôm thì ôm vợ em ấy, đây là vợ của anh!”
Ừm… Sau khi Chu Yến Lễ kết hôn thì ngày càng ấu trĩ, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể so đo được!
Chu Tầm bị xách lên cũng rất tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận, giọng nói non nớt hung dữ gọi tên Chu Yến Lễ: “Chu Yến Lễ, anh mau bỏ em xuống!”
Chu Yến Lễ nhíu mày: “Em gọi cô ấy là chị gái xinh đẹp thì gọi anh là gì?”
Chu Tầm không cần suy nghĩ: “Ông già Chu Yến Lễ!”
Chu Yến Lễ đen mặt, quay đầu uất ức nhìn tôi: “Chị, sau này chúng ta không sinh con trai! Quá đáng sợ!”
Tôi: “…”
Lúc ăn cơm, anh em nhiều năm không gặp của Chu Yến Lễ đột nhiên đến thăm.
Chu Yến Lễ vừa định tiến lên chào hỏi, anh em của anh đã không nhìn anh mà hưng phấn nắm lấy tay tôi.
Còn chưa chạm vào tay tôi đã bị Chu Yến Lễ ngăn lại.
Bạn anh: “Chị dâu, người này thật nhỏ mọn, chị có nghĩ đến việc tái giá không?”
Chu Yến Lễ tức đến mức lông mày nhíu chặt: “Giang Bắc! Chúng ta tuyệt giao! Tuyệt giao!”
Trong hôm đó, Chu Yến Lễ lén đưa tôi về nhà của chúng tôi.
Anh uất ức vùi đầu vào lòng tôi: “Chị, sau này chúng ta về nhà em ăn tết có được không?”
Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, trái tim mềm nhũn, gật nhẹ đầu.
Tôi nghĩ, đời này tôi sẽ từ chối rất nhiều người, nhưng Chu Yến Lễ là người duy nhất tôi không thể từ chối được.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.