1.
Tôi là nữ minh tinh nổi danh hay đi ké fame trong giới giải trí, mọi người đặt cho tôi biệt danh là… Miss Cọ Nhiệt.
Vì nhiều lần ké fame dẫn đến việc bị mắng thẳng lên hot search, lần này người đại diện quyết tâm muốn đổi mới ấn tượng của cư dân mạng với tôi nên đã thẳng tay đóng gói tôi gửi đến một chương trình hẹn hò yêu đương.
Trước khi quay cô ấy đã không ngừng dặn dò, lần này tôi nhất định không cần ké fame, chỉ cần đóng vai một cô bé xinh xắn đáng yêu lương thiện là được rồi.
Danh sách khách mời được bảo mật một cách tuyệt đối.
Cho nên khi tôi thấy ảnh đế Chu Yến Lễ nổi danh lạnh lùng kiêu ngạo trong chương trình thì không khỏi ngẩn ra.
Ai có thể nói cho tôi biết, một ảnh đế muốn độ hot có độ hot, muốn kĩ năng có kĩ năng như anh đi tham gia chương trình nhỏ thế này, có hợp lý không?
Đồng thời chương trình còn mời minh tinh đang nổi Trình Thanh Thanh tham gia.
Vì gần đây Trình Thanh Thanh và ảnh đế đang quay chung một bộ phim nên rất được chú ý.
Để khán giả có thể được trải nghiệm chân thật nhất, chương trình lần này được phát sóng trực tiếp.
Cho nên khi cư dân mạng thấy Trình Thanh Thanh và Chu Yến Lễ đứng chung khung hình, fan cp của bọn họ lập tức đứng ngồi không yên: [Cứu mạng, ảnh đế và nữ thần của tôi đứng chung khung hình kia!]
[Nam xinh nữ tú đúng chung khung hình thôi cũng có cảm giác cp! Thuyền này quá dễ chèo!]
Đương nhiên vẫn có một số fan only của ảnh đế trả lời lại: [Làm ơn đừng dát vàng lên mặt mình, cảm ơn!]
Tôi nhớ rõ lời dặn của người đại diện, yên lặng trốn trong góc, sợ thu hút sự chú ý của Chu Yến Lễ.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói của em gái Lâm.
Mẹ nó chứ, nếu biết người này đến thì chắc chắn tôi sẽ không đi.
Cũng may khắp quá trình Trình Thanh Thanh đều lôi kéo Chu Yến Lễ nói này nói kia, phân đi một nửa sự chú ý của anh.
Trò chơi đầu tiên của chương trình là bắt vịt.
Tôi vô cùng khó hiểu, chương trình yêu đương không phải thích đi làm ruộng để gắn kết tình cảm hơn sao, sao tự nhiên lại thành bắt vịt rồi?
Cho đến khi tôi thấy một bể bơi đầy “vịt”, tôi mới hiểu được sự tinh hoa của tiếng Trung.
Mấy thứ đồ chơi đặc biệt màu vàng này cũng gọi là vịt được sao?
Uổng công tôi cố ý đi ủng chuyên dụng đến bắt vịt…
Những khách mời khác thì ngược lại, người nào người nấy mặc đồ bơi, khoe dáng người hoàn hảo của mình.
Lúc ống kính quay đến Trình Thanh Thanh, khu bình luận bùng nổ: [Dáng người nữ thần thật đẹp!]
[Yêu chết mất, tôi muốn chảy máu mũi!]
Hình ảnh thay đổi, tôi đứng trong bức tranh xinh đẹp này lại giống như bà cô đi tham gia chương trình làm ruộng.
Khu bình luận cười muốn nở hoa: [Chết cười, Lâm Noãn đến để tấu hề sao?]
[Cô ấy nghĩ là bắt vịt thật sao? Cười muốn phát tài rồi!]
[Vịt này không phải vịt kia!]
Trình Thanh Thanh là đối thủ một mất một còn của tôi, bình thường khịa tôi còn không kịp, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Noãn Noãn, cô đây là… thời trang mới sao?”
Mấy chữ thời trang mới khiến các khách mời khác cười lớn.
Tôi vô thức nhìn về phía Chu Yến Lễ.
Anh mặc đồ bơi, vai rộng eo hẹp chân dài, mày kiếm mắt sáng, mông cong.
Đồ tắm phác họa thân hình hoàn mỹ của anh, lúc nhìn đến đường nhân ngư của anh, tôi không có tiền đồ mà nhìn thêm mấy lần.
Mới mấy năm không gặp, sao lại trưởng thành tốt vậy chứ?
Tôi không may chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh.
Trong lòng trở nên căng thẳng, cũng may anh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Theo tiếng ra hiệu của đạo diễn, trò chơi bắt vịt nhanh chóng bắt đầu.
Đạo diễn nói ai bắt được nhiều vịt nhất thì sẽ được ngủ ở phòng tốt nhất.
Vì một giấc ngủ có chất lượng tốt, tôi không ngừng cố gắng bắt vịt.
Càng bắt càng hăng say.
Lúc tôi bắt được thứ đồ chơi màu vàng này lần thứ năm thì trượt tay, đồ trôi sang chỗ khác.
Liên tục ba lần.
Á à, cưng thành công khơi dậy ham muốn chiến thắng của chị rồi đấy.
Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị nhắm thẳng.
Kết quả trượt chân, không cẩn thận bắt được Chu Yến Lễ…
Trái tim tôi siết chặt.
Tôi ngẩng đầu lên, Chu Yến Lễ đang cười như không cười nhìn tôi, trầm giọng nói: “Chị, chị nắm vào đâu vậy?”
Cùng lúc đó khu bình luận sôi trào: [Cmn? Tôi không nhìn nhầm chứ?]
[Cứu mạng! Lâm Noãn nắm vào đâu vậy?]
[Hu hu hu, sự trong sạch của ảnh đế nhà tôi bị phá hủy rồi!]
[Lúc này tôi muốn xuyên vào người Lâm Noãn, hu hu hu, tôi muốn thử xem nó có xúc cảm như thế nào!]
…
Lòng bàn tay nóng rực khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tôi vô thức bỏ ra: “Nhầm lẫn, nhầm lẫn, chỉ là nhầm lẫn thôi!”
Trong đôi mắt đen nháy của Chu Yến Lễ là cảm xúc mà tôi không hiểu, anh ghé sát lại gần tôi, dùng âm lượng chỉ đủ cho tôi và anh nghe: “Chị, lúc trước chị cũng lừa em vào tròng như thế này.”
2.
Giọng anh vừa trầm vừa lạnh nhạt, nói nhỏ bên tai khiến tôi tê dại, tôi không nhịn được mà rùng mình.
Trình Thanh Thanh thấy tôi và Chu Yến Lễ tiếp xúc gần như vậy, đương nhiên sẽ không chịu được.
Cô ta đi về phía chúng tôi, lúc gần đến chỗ Chu Yến Lễ thì đột nhiên kêu một tiếng, chân lảo đảo, vẻ mặt thẹn thùng ngã vào trong lòng Chu Yến Lễ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHình tượng như cô ta dự đoán cũng không xảy ra, tiếng vật rơi xuống nước vang lên, Trình Thanh Thanh ngã thẳng xuống nước.
Cư dân mạng thấy cảnh này cũng ồn ào: [Vậy mà ảnh đế lại tránh? Ảnh đế dự đoán được trước hành động của cô ấy à?]
[Tôi hận khúc gỗ ảnh đế này quá, lúc này không phải nên ngọt ngào ôm lấy nữ thần của chúng tôi rồi thâm tình nhìn nhau hay sao?]
[Lầu trên, bạn xem nhiều phim tình cảm quá rồi à?]
…
Khu bình luận ồn ào, thời gian chơi game của chúng tôi cũng dần đến hồi kết.
Trình Thanh Thanh cứ thế ngã vào nước, đồ chơi trong tay cũng rơi rớt hết sạch.
Trong mọi người ở đây, cô ta là người lấy được ít đồ chơi nhất, còn tôi lại là vua nhanh tay nhanh mắt.
Lúc đạo diễn tuyên bố tôi đứng đầu, ánh mắt cũng hiện lên sự gian xảo: “Lâm Noãn, chúc mừng cô có thể ở chung phòng tình nhân với ảnh đế.”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng đờ, sớm biết hạng nhất là ở phòng tình nhân với Chu Yến Lễ thì tôi đâu cần phải cố gắng như vậy?
Khu bình luận cũng trở nên kích động: [Mẹ nó, chương trình chơi lớn vậy sao? Ở phòng tình nhân?]
Fan only của Trình Thanh Thanh thấy cảnh này cũng không bình tĩnh: [Khó tránh Lâm Noãn này lại cố gắng như vậy, chỉ sợ là đã biết trước rồi?]
[Vì sao tôi lại thấy vẻ mặt Lâm Noãn không muốn là sao, không muốn thì để tôi!]
[Đây đâu phải là đi quay chương trình, đây là thiên đường mới đúng!]
Trình Thanh Thanh có lẽ cũng không biết hạng nhất là ở chung phòng với ảnh đế, ánh mắt cô ta nhìn tôi càng thêm u oán hơn, hận không thể một phát cắn chết tôi.
Lúc trước Trình Thanh Thanh ngáng chân tôi không ít lần, bây giờ nhìn cô ta khó chịu thế này tôi cũng rất thoải mái.
Nhưng thoải mái thì thoải mái, ở chung phòng tình nhân với Chu Yến Lễ thật sự không ổn đâu!
Chương trình này đúng là khắp nơi là hố!
3.
Bảy giờ tối, tôi và Chu Yến Lễ gặp nhau trước cửa phòng.
Anh lười biếng dựa vào cửa, sâu xa nhìn tôi: “Chị, chị không định đi vào sao?”
Tôi xấu hổ cười: “Ha ha, cậu đi vào trước đi, tôi hít thở một chút, không khí ở bên ngoài rất tốt!”
Chu Yến Lễ đột nhiên cúi đầu xuống lại gần tôi, khuôn mặt tuấn tú đột ngột phóng to trước mặt khiến tôi ngạc nhiên, tôi bị hành động này của anh làm cho ngẩn người.
Anh khẽ cười: “Vậy chị cứ từ từ hít thở.”
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, chỉ vào hành lang trống trải: “Nếu như chị không sợ.”
Tôi thuận theo ngón tay anh nhìn sang, đèn hành lang có mấy cái bị hỏng, ánh đèn ban đêm nhập nhoạng nhìn khá đáng sợ.
Một giây sau, anh dứt khoát mở cửa bước vào trong phòng.
Tôi: “…”
Tôi vừa tức vừa sợ, em trai nhỏ mềm mại ngây thơ lúc trước đâu rồi?
Không chừa lại con đường sống cho tôi luôn à?
Ưu điểm lớn nhất của tôi là trí tưởng tượng phong phú, khuyết điểm lớn nhất là sợ ma.
Trong đầu lập tức xuất hiện một bộ phim kinh dị từng xem, Sadako, nửa đêm kinh hoàng…
Lưng tôi dính sát vào tường, không dám chớp mắt nhìn hành lang, luôn cảm thấy giây kế tiếp sẽ có một người lơ lửng trên không trung đến tìm mình.
Tôi bị dọa cho sợ chết khiếp, không còn hơi quan tâm đến chuyện gì khác, nhanh nhẹn mở cửa đi vào.
Tôi sợ đến mức không dám nhìn đường, vừa mở cửa đã va vào Chu Yến Lễ mới tắm xong.
Chu Yến Lễ chỉ mặc áo choàng tắm, dây choàng cũng buộc lỏng lẻo, do mới tắm xong nên xung quanh chỗ anh vẫn còn hơi nước.
Cơ ngực anh rất cứng, đụng vào cũng thấy đau.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là bờ vai rộng và những nơi áo choàng tắm không thể che hết, loáng thoáng có thể thấy được cơ bắp của anh.
Xuống chút nữa là vòng eo hẹp…
Anh hơi cúi đầu, áo choàng như muốn tuột xuống theo sự chuyển động của anh.
Tôi nhìn mà mặt đỏ tim run, trong lòng như có hàng ngàn vạn con kiến đang bò.
Tôi quay đầu sang bên khác, kiềm chế nai con đang chạy loạn trong lòng.
Thầm mắng mình không có chí tiến thủ, đã nhiều năm như vậy mà vẫn nhớ mãi không quên với anh.
Chu Yến Lễ cúi đầu, cách lớp áo choàng mỏng mang có thể cảm nhận được cơ thể nóng hổi của anh, anh khàn giọng nói: “Chị, nhìn ổn không?”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi khiến tôi tê dại.
Cũng không biết sao tôi lại vô thức trả lời: “Nhìn ổn, tiếc là không thể sờ.”
Nói xong mới phản ứng lại kịp, tôi vừa nói cái gì vậy?
Quá cmn mất mặt!
Đôi mắt đen nhánh của Chu Yến Lễ hiện lên ý cười: “Hay là chị thử sờ đi?”
Cứu mạng… Ảnh đế lạnh lùng kiêu ngạo đâu rồi?
Fan hâm mộ của anh có biết bộ mặt khác này của anh không vậy?
Khi đang không biết làm thế nào để trải qua một đêm dài xấu hổ với anh, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Chu Yến Lễ đi mở cửa.
Thời gian Chu Yến Lễ đi hơi lâu, lúc anh quay về tôi đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ tôi có cảm giác ai đó đang đắp chăn cho mình.
Sau đó hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Tiếp đó là một tiếng thở dài: “Chị, em nên bắt chị làm gì đây?”
Lúc này trong mơ tôi đang bị một tên lưu manh bắt nạt, tôi thẳng tay đấm móc rồi nâng chân lên đạp cho gã ta một cái.
…
Một đêm mộng đẹp.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.