1
Trong quán bar.
Chàng trai tóc đen bên cạnh nghiêng đầu nhìn tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Chị ơi, uống thêm một ly nữa được không?”
Giọng nói gần như khàn đặc, cộng thêm vẻ mặt đáng thương đó, thật sự rất khó từ chối.
Nhưng mà!
Đối tượng kết hôn của tôi – Tạ Bùi Trầm, vừa mới nhắn tin cho tôi năm phút trước.
Anh ta nói đang ngoan ngoãn đợi tôi ở nhà, đã mặc bộ vest tôi thích nhất rồi.
Tôi nghiến răng rồi chuyển khoản hai vạn cho chàng trai.
Âm thanh thông báo chuyển khoản Alipay vang lên cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Sắc mặt Dụ Kỳ cứng đờ, nhìn cậu ta cũng hơi lảo đảo.
“Chị… Sao chị lại dùng tiền để sỉ nhục tôi? Trong lòng chị, tôi là loại người ham tiền như vậy sao?”
Không phải sao?
Vậy thì là gì?
Tôi lạnh lùng không nói, chỉ nhanh chóng bước ra ngoài.
Chàng trai phía sau nghẹn ngào, bàn tay cậu ta định nắm lấy vạt áo tôi khựng lại giữa không trung.
“Là tôi không có bản lĩnh, không giữ được chị.”
Sau khi lên xe, hình ảnh Dụ Kỳ đáng thương cứ hiện lên trong đầu tôi.
Điện thoại “ting” một tiếng.
Là tin nhắn của anh chồng ở nhà gửi tới.
“Cục cưng, sao em vẫn chưa về? Anh nhớ em lắm!”
Kèm theo là một sticker chú chó nhỏ đang khóc.
Cộng thêm ba bức ảnh tự sướng của anh ta trong bộ vest đen.
Haiz.
Hoa dại không bằng hoa nhà, đúng là như vậy.
Tạ Bùi Trầm dường như đang chờ tôi về.
Khi tôi đang thay giày ở cửa, anh ta lập tức bước tới ôm eo tôi.
Đưa tôi đến sofa rồi ngồi xuống.
Anh ta ngửi ngửi, rồi thất vọng nói: “Cục cưng, trên người em có mùi của người khác à.”
Tôi sững người, sau đó thản nhiên nói dối.
“Em đi chơi với bạn thân, có lẽ đã vô tình dính phải mùi nước hoa của người khác.”
Tạ Bùi Trầm mím môi, giọng nói anh ta đều đều: “Vậy sao.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Chỉ là tôi không biết, sắc mặt người đàn ông này đã thay đổi liên tục, trong mắt tràn ngập sự vặn vẹo và bệnh hoạn.
Một lúc sau.
Tạ Bùi Trầm mới ngẩng đầu, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Anh ta giữ lấy gáy tôi, điên cuồng chiếm đoạt.
Hung dữ hơn mọi khi.
Đến khi tôi gần như ngạt thở, anh ta mới buông tôi ra.
Đôi môi ướt át kia mấp máy.
“Cục cưng, em nói mặc vest không cần áo bên trong rồi đeo dây chuyền lên sẽ rất đẹp, thật hay giả vậy?”
Vừa nói, anh ta vừa nắm tay tôi đặt lên ngực mình.
Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn tôi đầy khát khao.
Mặc dù tôi vẫn im lặng, nhưng động tác xoa nắn trên tay chưa từng dừng lại.
Trời xanh chứng giám!
Là tên cáo già xảo quyệt này quyến rũ tôi trước.
Người đàn ông khẽ rên lên, ánh mắt anh ta nhìn xuống tôi tràn đầy dục vọng.
“Ưm… Cục cưng có thể xuống thấp hơn một chút không?”
À, được.
Tôi chủ yếu là chiều theo ý anh ta.
Chỉ là xoa bóp một lúc, chỗ nào đó của Tạ Bùi Trầm làm tôi đau.
Sau đó, việc Tạ Bùi Trầm từ từ cởi áo vest, rồi khoe chiếc dây chuyền bạc trên ngực với tôi, không kể chi tiết thêm nữa.
2
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Tôi theo bản năng sờ soạng, ga trải giường đã được thay mới.
Bên cạnh cũng không có ai.
Ga trải giường và gối sạch sẽ như đang nhắc nhở tôi rằng mọi thứ tôi trải qua đêm qua chỉ là giấc mơ.
Tôi thở dài.
Người giúp việc gõ cửa phòng ngủ của tôi.
“Thưa bà chủ, ông Tạ đang đợi bà dùng bữa ở dưới lầu, bà có muốn xuống không ạ?”
Tôi ngẩn người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nói với người giúp việc bên ngoài rằng tôi không khỏe, sẽ không xuống dưới.
Tôi lại nằm xuống giường.
Tôi nhìn lên trần nhà, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Tạ Bùi Trầm ở dưới lầu không phải là Tạ Bùi Trầm quyến rũ tôi khắp nơi đêm qua.
Tôi và anh ta là kết hôn thương mại.
Các bậc trưởng lão nhà họ Tạ đề nghị chúng tôi sống thử một thời gian để vun đắp tình cảm trước khi đăng ký kết hôn.
Ngày đầu tiên sống chung.
Chưa nói đến là Tạ Bùi Trầm chạm vào tôi, ngay cả liếc nhìn tôi thêm một cái anh ta cũng không muốn.
Anh ta chỉ lướt qua tôi một cái rồi quay đi.
Trên mặt anh ta mang vẻ lạnh nhạt xa cách.
Nhưng đến nửa đêm, người đàn ông này lại lặng lẽ trèo lên giường tôi.
Anh ta đè tôi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi như chuồn chuồn lướt nước.
Tôi đột nhiên mở mắt.
Bắt gặp ánh mắt đen láy của Tạ Bùi Trầm.
Không biết tại sao, anh ta càng hưng phấn hơn, mạnh mẽ cạy mở hàm răng tôi.
Trong miệng người đàn ông là mùi kem đánh răng chanh thơm mát.
Sau đó, mọi thứ ngày càng mất kiểm soát, tôi cũng không đẩy anh ta ra.
Dù sao thì, về ngoại hình lẫn vóc dáng, Tạ Bùi Trầm đều là người đàn ông lý tưởng của tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tạ Bùi Trầm đang ngồi trên ghế sofa, hai chân dài của anh ta bắt chéo, tay đang đọc báo tài chính.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười đàn ông mặc vest chỉnh tề, cả người anh ta toát lên vẻ quý phái.
Khác hẳn với vẻ phóng túng, điên cuồng của đêm qua.
Nhưng anh ta với hai bộ mặt… Tôi dường như càng thích hơn.
Cánh tay trắng nõn vòng qua cổ người đàn ông, tôi nhịn không được mà làm nũng:
“Chồng ơi, chào buổi sáng ~”
Tạ Bùi Trầm cau mày, anh ta đặt tờ báo xuống.
Anh ta đứng dậy, đôi mắt lạnh như băng nhìn tôi.
“Thẩm Sơ Ngư.”
Giọng nói của Tạ Bùi Trầm lạnh lùng không chút cảm xúc:
“Chúng ta chỉ là kết hôn thương mại, cô nên tự biết thân biết phận, đừng vượt quá giới hạn.”
3
???
Oa, tuyệt thật!
Thế này là xong việc rồi trở mặt luôn à.
Tôi cũng tỏ vẻ buồn bực, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Tạ Bùi Trầm cũng không đuổi theo.
Buổi chiều, khi tôi đang trồng hoa trong khu vườn nhỏ bên ngoài biệt thự.
Quản gia tiến lại gần tôi.
Không hiểu sao, ông ấy có vẻ bất an, vẻ mặt đầy u sầu.
Sau một hồi lâu ông ấy mới hít một hơi thật sâu.
Ông ấy nghiêm mặt nói với tôi, Tạ Bùi Trầm mắc chứng rối loạn nhân cách, số người biết chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay, mong tôi giữ bí mật.
Và tuyệt đối không được nhắc đến chuyện anh ta bị bệnh trước mặt Tạ Bùi Trầm.
Nghe vậy, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến hành vi bất thường của Tạ Bùi Trầm buổi sáng, tôi tin lời quản gia.
Đối tượng kết hôn của tôi bị “bệnh”.
Nhưng không sao, dù gì thì “dịch vụ” của anh ta cũng khá tốt.
Vì vậy, tôi sẽ “rộng lượng” chấp nhận sự lạnh nhạt của anh ta đối với tôi vào ban ngày.
Cũng chấp nhận… sở thích anh ta muốn làm “cún” của tôi mỗi khi đêm xuống.
Lần ấn tượng nhất.
Tạ Bùi Trầm vừa đi công tác từ cảng Thành trở về, anh ta còn chưa kịp thay bộ vest trên người.
Đã “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.
Anh ta cúi đầu, giọng trầm thấp nói là do máy bay bị hoãn nên về nhà muộn, cầu xin tôi hãy trừng phạt anh ta.
Tạ Bùi Trầm dừng lại một chút, giọng anh ta khàn khàn:
“Cục cưng, em muốn phạt anh thế nào… cũng được.”
Ngón tay tôi móc vào cà vạt sọc của anh: “Tự bò lên phòng ngủ rồi quỳ một tiếng.”
Người đàn ông này còn đâu vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Người được mọi người tôn kính ngưỡng mộ, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện cúi đầu phục tùng.
Ngoan ngoãn vô cùng.
Nói là trừng phạt, nhưng đối với Tạ Bùi Trầm lại giống như phần thưởng, suốt cả quá trình vành tai anh ta đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Cho đến cuối cùng anh ta loạng choạng đứng dậy rồi ép tôi vào cửa sổ.
Khóa thắt lưng “cạch” một tiếng.
Giọng Tạ Bùi Trầm mang theo chút run rẩy.
“Thích cục cưng đến mức muốn làm cún của cục cưng cả đời.”
Tôi “hừ” một tiếng.
Khi tôi dần mất đi ý thức, người đàn ông ôm chặt lấy tôi.
“Bảo bối, em đã nói rồi đấy, em chỉ có thể có một mình anh là chó…”
4
Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài một hơi nặng nề.
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng tôi.
“Mời vào.”
Nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn của Tạ Bùi Trầm, tôi mừng thầm trong lòng.
Nhưng rồi lại nghĩ đến việc bây giờ trong thân thể anh ta là nhân cách lạnh lùng, lòng tôi lại chùng xuống.
Ánh mắt người đàn ông như xuyên qua cặp kính gọng vàng chiếu tới.
“Cuối tuần này tôi có một bữa tiệc, thiếu bạn nữ đi cùng, em có thời gian không?”
Tôi cũng không từ chối: “Đương nhiên rồi.”
Tối hôm tiệc, Tạ Bùi Trầm lái chiếc Rolls-Royce đến đón tôi.
Sau khi lên xe, chúng tôi không nói chuyện nhiều, tôi rảnh rỗi nên lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của bạn bè.
Ngón tay tôi vô tình bật loa ngoài đoạn ghi âm Dụ Kỳ gửi cho tôi.
“Chị ơi, sao chị không đến tìm tôi?”
Tôi còn chưa kịp tắt thì WeChat đã tự động phát đoạn tiếp theo:
“Sao chị không trả lời tôi? Chị giận tôi sao? Mấy hôm nay tôi nhớ chị lắm, chị có nhớ tôi không?”
Giọng nói khàn khàn và có chút tủi thân của chàng trai vang vọng khắp xe.
Tôi chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thật sự là tôi như ngồi trên đống lửa.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tạ Bùi Trầm.
Người đàn ông rõ ràng đã nghe thấy, anh ta mím chặt môi không nói, sắc mặt còn tối hơn mọi khi.
Sau khi xuống xe.
Tạ Bùi Trầm nói với tôi rằng anh ta phải bàn chuyện làm ăn với vài ông chủ đối tác, bảo tôi cứ tự do đi dạo.
Tôi ăn chỗ này một chút, dạo chỗ kia một chút, không ngờ lại gặp người quen.
Vừa nhìn thấy tôi, Dụ Kỳ đã đỏ hoe mắt.
Miệng cậu ta lẩm bẩm theo bản năng: “Chị…”
Tôi kéo cậu ta đến nơi không có ai nhìn thấy.
Tôi hơi giận dữ hỏi: “Sao cậu lại theo tôi đến tận đây?”
Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ rõ vẻ căng thẳng.
Cậu ta vội vàng giải thích với tôi: “Tôi đã nghỉ việc ở quán bar, bây giờ đang làm phục vụ ở đây.”
Nói xong, Dụ Kỳ lại cúi đầu, ngón tay cậu ta đan vào nhau.
Tôi nhìn mà thấy xót xa.
Tôi an ủi xoa đầu Dụ Kỳ.
Mái tóc đen của cậu ta mềm mại, rất dễ chịu.
Dụ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt cậu ta đỏ bừng.
Đôi mắt to tròn và sáng ngời nhìn tôi chăm chú.
“Được chị xoa đầu, thoải mái quá.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.