05
“Tống Dục Thư, nếu tôi thấy cuộc sống vợ chồng của chúng ta không hòa hợp, tôi có thể ra ngoài tìm người khác tập luyện không?”
“Lúc anh ốm, anh nói bệnh viện bẩn, cô ta ốm, anh lại hầu hạ như một đứa con hiếu thảo, anh còn mặt mũi nói là vì tôi sao?”
“Anh ngoại tình tinh thần trong hôn nhân, đã đủ kinh tởm rồi.
Không ngờ anh còn có thể kinh tởm hơn.”
Tống Dục Thư cười khổ lắc đầu:
“Ôn Dao, sao em phải cay nghiệt như vậy? Lần em giận dỗi anh, Tiểu Thuỵ nói với anh, những thứ em thích ăn anh đều chê, sẽ khiến em buồn. Anh mới nhờ cô ấy giúp đỡ, dẫn anh đi tập thích nghi. Chúng anh thực sự không có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào.”
Cái vẻ tình cảm chân thành của anh ta, ngược lại khiến tôi có vẻ vô lý.
Tống Gia Thuỵ không chịu được nữa, cô ta mắt đỏ hoe đập vỡ chiếc cốc, quay đầu bỏ chạy.
Tôi lắc đầu: “Tống Dục Thư, anh còn tự lừa mình dối người.”
Anh ta thực sự dùng lý do vì tôi tốt, để làm lý do cho hành vi thân mật của anh ta với người khác.
“Bản thân anh ngu ngốc, còn cho rằng người khác ngu ngốc hơn anh sao?”
Tôi tức đến bật cười.
“Anh dùng đồ ăn chế biến sẵn của cô ta tặng để lấp đầy bụng, quên mất lúc tôi ở nhà nấu cả bàn đồ ăn chờ anh về ăn, đã là ba năm trước.”
“Anh than phiền với cô ta, nói tôi về nhà là nằm vật ra ghế sofa, phải nửa tiếng sau mới đi tắm, lúc đó bẩn đến nỗi khiến anh buồn nôn, cũng là ba năm trước.”
“Còn lần chúng ta cãi nhau, là chuyện của hai năm trước. Anh có thể tiên đoán trước nên mới tiếp xúc với cô ta sớm hơn không?”
Tống Dục Thư mím chặt môi, ánh mắt có chút né tránh:
“Trước đó đều là tiếp xúc công việc…”
Tôi tiện tay rút một cái kẹp tài liệu đập thẳng vào đầu anh ta:
“Công việc? Trước đây công việc của Tống Gia Thuỵ là trợ lý chăm sóc cuộc sống của người khác, cô ta có thể bàn công việc gì với anh!”
“Vài nhân viên nghiên cứu kia, người nào cũng độc thân nhưng chưa từng liên lạc với cô ta ngoài giờ làm việc. Còn anh thì sao? Anh đã ở nhà cô ta không biết bao nhiêu đêm.”
“Bây giờ tôi nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy giòi trong nhà vệ sinh, buồn nôn muốn ói. Nếu anh còn coi mình là người, bây giờ hãy ký vào thỏa thuận ly hôn, chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Tống Dục Thư tiến lên vài bước, muốn nắm tay tôi, tôi giơ tay tát anh ta một cái:
“Tôi nói, ký đi!”
Hai má anh ta hằn rõ dấu tay sưng đỏ, mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Ôn Dao, anh không ly hôn, chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy, em không thể vì anh thỉnh thoảng đi dạo phố với người khác mà không cần anh.”
Thực sự không có gì để nói với loại người này.
“Tống Dục Thư, anh chỉ có một ngày, hoặc là ký, chúng ta chia tay trong hòa bình, hoặc là không ký, tôi sẽ đi kiện, vẫn có thể ly hôn với thứ kinh tởm như anh.”
06
Tống Dục Thư nhất quyết không chịu ký vào thỏa thuận ly hôn.
Anh ta cũng biết mình không có lý do gì để níu kéo tôi.
Chỉ là nắm chặt lấy tay áo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, cầu xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội.
Hành vi này khác gì lưu manh?
Tôi quay người đá một cú vào chỗ yếu nhất của anh ta.
Cuối cùng cũng thành công khiến anh ta buông tay.
“Tống Dục Thư, đừng dây dưa với tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ cần nhìn thấy mặt anh, là lại nhớ đến cảnh anh cười tươi nuốt những món ăn dính nước bọt của người khác, từ trong ra ngoài anh đều bẩn thỉu cả rồi.”
“Rốt cuộc anh lấy đâu ra cái mặt mũi để nói mình sạch sẽ? Người anh nên chán ghét nhất, không phải chính là anh sao?”
Anh ta đứng trước mặt tôi, hơi run rẩy, cố gắng đưa tay về phía tôi, giống như một đứa trẻ bất lực.
Có lẽ đây là dáng vẻ anh ta muốn thể hiện.
Đáng tiếc, một người đàn ông cao 187, sắp ba mươi tuổi, có gan làm sai nhưng không có gan thừa nhận, thực sự không khơi dậy được chút thương cảm nào của tôi.
Tôi quay người bỏ đi, để lại cho anh ta câu nói cuối cùng:
“Kỳ Miểu sẽ gửi lại cho anh một bản thỏa thuận ly hôn, ngày mai chúng ta gặp nhau ở cục dân chính.”
07
Kỳ Miểu, một người bận rộn như vậy, lái xe hơn ba trăm cây số, đến tìm tôi ăn cơm.
Cô ấy vốn không ưa Tống Dục Thư, luôn phàn nàn với tôi rằng anh ta là người lắm chuyện lại giả tạo.
Hôm qua tôi không ngủ ngon, dưới mắt có quầng thâm, sắc mặt cũng hơi tái.
Kỳ Miểu nhìn ra ngay sự tiều tụy của tôi, đập bàn mắng Tống Dục Thư:
“Tớ đã nói anh ta là đồ giả tạo mà, cái quái gì mà hoa tuyết trên đỉnh núi? Tớ thấy anh ta giống như rêu tiểu trên đường.”
Mắng xong Tống Dục Thư, cô ấy cũng không bỏ qua tôi:
“Cậu xem cậu kìa, vì một người đàn ông, héo úa thành ra thế này. Giống như quả cà tím bị sương giá đánh vậy. Tinh thần của cậu đâu? Sự kiêu ngạo của cậu đâu?”
“Tống Dục Thư là cái thá gì chứ, chỉ là một người đàn ông không có mắt nhìn người thôi, bẩn thì vứt đi, chán thì đổi, đáng để cậu ở đây đau lòng vì anh ta, tiều tụy vì anh ta sao?”
Đàn ông quả nhiên không bằng chị em.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTống Dục Thư và tôi dây dưa nửa ngày, vừa mắng mỏ tôi vừa cầu xin, anh ta cũng không phát hiện ra hôm nay tôi sắc mặt kém.
Kỳ Miểu vừa mắng vừa không rảnh tay, một lúc sau đã bóc cho tôi mấy con tôm đẩy về phía tôi:
“Tôm biển tươi, vừa mới đánh bắt lên. Tớ năn nỉ mãi người ta mới đồng ý giúp chế biến, còn hơn một cân cua biển nữa, để cậu có thể ăn được đồ tươi, bây giờ trong xe tớ toàn mùi tanh.”
Nghĩ đến chiếc Porsche màu hồng dâu quý giá của cô ấy, tôi có chút đau lòng.
Kỳ Miểu liếc tôi một cái:
“Ôi chao, cậu xem cậu, tớ chỉ nói bâng quơ thôi mà. Tớ đâu phải là loại đàn ông cầu kỳ. Ở quê tớ, xe đắt tiền thế nào cũng phải chở cải bắp và khoai tây cho mẹ già.”
Lúc này tôi càng đau lòng hơn, nội thất xe cô ấy đã tốn thêm kha khá tiền rồi.
“Đừng nói chuyện xe nữa, tớ hông chỉ đến đây để tặng cậu hải sản đâu. Tối nay ở lại với tớ đi, cậu hấp tấp lắm, lỡ đánh nhau thì dễ bị thiệt.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu anh ta nhất quyết không đồng ý ly hôn với cậu, cậu định làm thế nào? Mặc dù kiện cũng có thể ly hôn nhưng thủ tục rất dài. Trong thời gian đó, số tiền cậu kiếm được vẫn có một nửa là của anh ta.”
Tôi trợn mắt:
“Trong mắt cậu, tớ không đáng tin đến vậy sao? Cậu cứ chờ xem.”
08
Khi Tống Dục Thư gọi điện cho tôi, giọng anh ta không kìm được run rẩy:
“Ôn Dao, em đã làm gì vậy! Ổ cứng máy tính của anh đâu?”
Tôi liếc nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Mặc dù tôi đã nói rõ ràng là muốn ly hôn với anh ta nhưng anh ta vẫn không về nhà cả đêm.
Nhưng không sao, tôi cũng không về.
“Yên tâm, tôi không làm gì cả. Chỉ cần anh ký bản ly hôn vào hôm nay là được.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kính vỡ.
Hóa ra, anh ta cũng có lúc mất kiểm soát cảm xúc.
“Đừng làm loạn nữa, ổ cứng đó rất quan trọng với anh, em cầm trong tay cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, đó là đồ của anh.”
Cái vẻ mất bình tĩnh của anh ta khiến tôi rất vui.
Điều này chứng tỏ trong ổ cứng đó thực sự có thứ rất quan trọng:
“Tống Dục Thư, ít nhất thì bây giờ, tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh, ngoài bàn chải đánh răng, tất và quần lót của anh ra, tất cả đồ đạc của anh tôi đều có quyền xử lý một nửa. Anh có ý kiến thì cứ báo cảnh sát.”
Không biết là vì tức giận hay vì lý do gì khác, Tống Dục Thư nghiến răng ken két.
Tôi cười càng vui hơn.
Chín giờ sáng.
Tống Dục Thư mặt mày u ám, cùng tôi xách hai cuốn sổ vào cục dân chính, rồi lại cùng tôi xách hai cuốn sổ ra.
Có lẽ là đã từ bỏ việc diễn kịch, giọng anh ta lạnh tanh:
“Ôn Dao, cô tưởng rằng rời khỏi tôi, cô có thể tìm được người tốt hơn tôi sao? Đừng mơ mộng nữa. Ly hôn rồi, cô chỉ là hàng cũ đã qua sử dụng.”
“Cô tưởng tại sao tôi không chê Tiểu Thụy mà chỉ chê cô?”
“Ngày nào cô cũng ra vẻ là nữ cường nhân, ba ngày hai đầu không về nhà, ai biết cô ở ngoài làm những gì? Những hợp đồng đó của cô làm ăn thế nào, người hiểu đều hiểu.”
Tôi lấy một lọ thuốc nhỏ mắt trong túi ra nhỏ vào mắt, Kỳ Miểu vừa đi tới, trừng mắt nhìn Tống Dục Thư rồi hỏi tôi:
“Sao thế này? Anh ta chọc cô khóc à?”
Tôi lắc đầu:
“Nhìn thấy đồ bẩn rồi, phải rửa mắt ngay. Có người tự mình là khỉ, lúc nào cũng thấy người khác toàn lông lá. Thật ghê tởm.”
“Ôn Dao, sao cô lúc nào cũng nói khó nghe thế? Cuộc hôn nhân của chúng ta đến giờ, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi sai sao? Cô không thể tìm nguyên nhân ở bản thân mình sao?”
“Tôi đã tìm rồi. Tôi chắc chắn là tôi có lỗi.”
Sắc mặt Tống Dục Thư dịu đi đôi chút.
“Lỗi của tôi là đã mù quáng, nhiều năm như vậy vẫn coi anh là người.”
“Vạn lần không ngờ, anh căn bản không muốn làm người.”
Kỳ Miểu chỉ vào mũi Tống Dục Thư mà mắng té tát:
“Trên đời này sao lại có loại đàn ông ghê tởm như anh? Anh là giống cóc ghẻ nào thành tinh vậy? Tại sao cô ấy phải tìm nguyên nhân ở bản thân mình? Sao anh không tự tìm nguyên nhân ở bản thân mình đi?”
“Số lượng gấu Bắc Cực giảm, mực nước biển toàn cầu dâng cao, hôm qua con chó Nhị Hắc nhà tôi bị táo bón, anh có nên tự hỏi xem có phải lỗi của anh không? Dù sao thì anh còn thở trên thế gian này, đó chính là tội lỗi tày trời!”
Khi tôi kéo Kỳ Miểu đi, cô ấy vẫn ngoái đầu lại vừa đi vừa mắng.”
Kỳ Miểu nhíu mày nhìn tôi: “Không phải chứ, cậu sẽ không còn lưu luyến thứ này chứ?”
Tôi liếc cô ấy.
Sao có thể chứ?
Trước đây tôi nhẫn nhịn anh ta, là vì tôn trọng thói quen sinh hoạt của đối phương.
Nhưng cái gọi là chứng sạch sẽ của anh ta đã có ngoại lệ, như vậy đối với tôi, đây chính là anh ta vì sự vô năng của mình mà cố tình làm nhục tôi.
Tống Dục Thư cho rằng chỉ cần ly hôn là có thể xóa sạch mọi chuyện, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.