“An Di à, trong cặp cậu có nước không? Tớ khát quá đi mất.”
Trước toà nhà ký túc xá, Trần Nam kéo theo chiếc vali, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhỏ nhắn bị mặt trời chiếu đến ửng đỏ.
Tôi đột ngột ngẩng phắt đầu lên.
Trước mắt đã không còn là những toà nhà lộn ngược nữa.
Ý thức được bản thân đã trùng sinh, tôi giận dữ mà trợn trừng mắt nhìn vào Trần Nam đang đi ở phía trước.
Kiếp trước, tôi đối xử với cô ấy hết lòng hết dạ, nhưng cô ấy ngoảnh đầu lại liền khiến tôi phải bỏ mạng dưới hoàng tuyền.
Bây giờ, mọi thứ xung quanh đều hoàn toàn trùng khớp với ký ức của bốn năm về trước.
Trần Nam vẫn còn đang gọi tên tôi.
Tôi dần hồi phục tinh thần, vừa định mở miệng đáp.
Một bóng dáng cao lớn đang bước tới chỗ chúng tôi, người đến chính là đàn anh Hạ Lăng.
Hạ Lăng cầm chai nước khoáng trong tay, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt tôi và Trần Nam, đưa chai nước khoáng qua, nói :
“Các em chuyển không nổi đúng không? Nghe bảo hành lý của các bạn nữ đều rất nặng, để anh làm cho, các em uống chút nước trước đi.”
Nói xong, anh đang định đưa chai nước trong tay cho Trần Nam, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt Trần Nam thoáng hiện lên vẻ cảnh giác, cô lùi về sau một bước để giữ khoảng cách an toàn.
“Anh làm gì vậy? Anh đã theo dõi chúng tôi bao lâu rồi hả? Chúng tôi không cần sự giúp đỡ của anh, cũng sẽ không cho anh wechat đâu, không tuỳ tiện tiếp xúc với con trai chính là một phần trong giáo dưỡng của tôi đó.”
Nói xong, cô ấy kiêu ngạo mà quay lại nhìn tôi.
Ở kiếp trước, chính tại nơi đây, cô ấy lần đầu tiên thể hiện cái gọi là sự thanh cao của bản thân mình.
Kết quả là, sau khi từ chối sự giúp đỡ của Hạ Lăng, cô ấy liền ném toàn bộ hành lý của mình qua cho tôi rồi nói : “An Di, tớ vừa giúp cậu một việc lớn đấy, nếu mới vào trường mà đã tiếp xúc với nam sinh thì sau này sẽ không tránh khỏi bị mang tiếng tăm là thiếu đứng đắn đâu.”
Nói xong, cô ấy phủi phủi tay rồi tự mình lên lầu trước, để lại tôi đối mặt với gần trăm ký hành lý.
Tôi vẫn nhớ như in rằng ở kiếp trước, sau khi chuyển xong đống hành lý này, tôi đã đau lưng đến mức phải nằm dài trên giường suốt ba ngày liên tiếp không ngồi dậy nổi luôn.
Thu lại dòng suy nghĩ, tôi nhìn vào khuôn mặt vừa thanh cao vừa cao quý của cô ấy, rồi quay đầu sang mỉm cười với Hạ Lăng, đồng thời nhanh chóng nhận lấy chai nước khoáng từ tay anh.
“Học trưởng à, anh có thể giúp em chuyển hành lý thì quá tốt rồi ạ!”
Hạ Lăng sau khi bị lạnh lùng từ chối, lập tức đổi sang một gương mặt tươi cười toả nắng ngay.
Rất nhanh, Hạ Lăng liền vác chiếc vali của tôi lên và cố hết sức lực để leo về hướng lầu ký túc xá của chúng tôi.
Tôi đang định bước cùng Hạ Lăng về ký túc xá thì liền bị Trần Nam kéo lại.
Vẻ mặt cô ấy tràn đầy sự giận dữ, nhãn cầu như sắp lồi ra ngoài tới nơi :
“An Di, sao cậu có thể tuỳ tiện chấp nhận sự giúp đỡ của người con trai xa lạ như vậy chứ? Cậu mà cứ dễ dãi như vậy thì sẽ bị người khác lời ra tiếng vào đấy.”
Cô ấy lo lắng đến mức dùng sức nắm chặt lấy tay áo tôi.
Tôi hất tay cô ấy ra, rồi mỉm cười ngọt ngào với cô ấy.
“Bà nội ơi, nhà Thanh đã sụp đổ từ lâu rồi mà.”
Nói xong, tôi tao nhã mà quay người đi, để lại Trần Nam đang nghiến răng nghiến lợi ở phía sau.
Sau khi Hạ Lăng giúp tôi chuyển hành lý vào ký túc xá xong, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích của mình nên đã lấy khá nhiều đồ ăn vặt trong túi ra đưa cho anh ấy.
Bên trong đó còn kèm theo socola hình trái tim của Mỗ Phù nữa.
Hạ Lăng nhận lấy socola hình trái tim từ trong tay tôi, hai bên tai anh bỗng dần đỏ lên một cách khó hiểu.
“Học trưởng, có thể thêm wechat em không ạ?” Tôi tranh thủ cơ hội này hỏi xin wechat của Hạ Lăng.
“À……được thôi.”
Hạ Lăng tay chân luống cuống mà lấy điện thoại ra, đưa cho tôi để tôi thêm wechat của anh ấy.
Sau khi thành công thêm được wechat của Hạ Lăng, Hạ Lăng rời đi, còn tôi thì bắt đầu sắp xếp hành lý, thu dọn xong hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy Trần Nam lên.
Thế là tôi ung dung cầm theo đồ ăn vặt và trà sữa rồi đứng ở trước cửa cầu thang chờ cô ấy.
Nửa tiếng sau, Trần Nam cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Khi vừa nhìn thấy tôi, cô ấy liền tức giận đến mức ném đồ đạc xuống đất.
“An Di, sao cậu có thể tuỳ tiện nhận ý tốt của người khác vậy chứ? Bộ cậu không hiểu cái đạo lí ‘không có công thì không hưởng lộc’ à?”
“Trước giờ tớ chưa thấy đứa con gái nào như cậu luôn đó, nếu cậu mà ở trong nhà tớ thì chân đã bị đánh đến gãy xương rồi!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay trước mắt tôi, cô ấy mệt mỏi thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa.
Tôi nhướn mày nhìn cô ấy, không nhịn được mà nhếch môi cười lạnh lùng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt cái đã qua được hơn một tháng rồi.
Nhờ vào kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi nhanh chóng hoà hợp và trở nên thân thiết với những người bạn cùng phòng.
Ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm mang đến lớp suất vay vốn hỗ trợ học tập duy nhất.
Thầy trực tiếp nhìn thẳng về phía Trần Nam đang ngồi ở phía dưới, nói : “Trần Nam, gia đình em khá khó khăn mà nhỉ, suất vay vốn hỗ trợ học tập duy nhất này thầy đã đăng ký xin cho em rồi.”
Nghe lời giáo viên chủ nhiệm nói, tôi liền chợt nhớ đến kiếp trước Trần Nam đã đáp lại thầy như thế này : “Mặc dù em nghèo, nhưng em có lòng tự tôn của mình, em sẽ không nhận đồ bố thí đâu.”
“Em sẽ không nhận trợ cấp của trường đâu ạ, em tin rằng em có thể giành được học bổng với chính năng lực của mình.”
“Đợi sau khi tốt nghiệp xong, em cũng có thể gầy dựng sự nghiệp bằng chính đôi tay mình!.”
Quả nhiên không phải vậy.
Chẳng mấy chốc, Trần Nam đã nói ra những lời giống y hệt như kiếp trước.
Điều tôi chờ đợi chính là câu nói đó của cô ấy.
Nghe vậy, tôi nắm chắc thời cơ rồi đột ngột đập mạnh tay xuống mặt bàn.
“Thầy ơi, một bạn cùng phòng khác của em cũng có hoàn cảnh gia đình tương tự Trần Nam, nếu như Trần Nam đã không cần vay vốn hỗ trợ học phí, vậy thì chi bằng nhường suất này cho người thực sự cần đi ạ.”
Trần Nam nghe tôi nói như thế, ngay lập tức nhìn vào tôi với ánh mắt lộ rõ không thể tin được, như thể đang muốn nói rằng “Cậu dựa vào cái gì mà tự ý quyết định đem thứ tôi không cần nhường cho người khác chứ?”
Tôi cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Trần Nam hướng về phía mình, trong lòng liền liên tục cười khẩy trong lòng.
Nếu như cô ấy đã có khí phách như vậy, thì tôi cũng muốn xem xem cái cốt khí đó có thể giúp cô ấy giả vờ được bao lâu.
Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một lát rồi gật đầu : “Ừ, nếu như bạn học Trần Nam không cần suất vay vốn hỗ trợ học phí này, vậy thì nhường lại cho người có nhu cầu hơn nhé, bạn học Trần Nam, em không có ý kiến gì chứ?”
Tôi ở xa như vậy cũng có thể nhìn thấy được Trần Nam đang nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng trong lòng để ý việc này đến chết đi được, nhưng cô ấy lại vẫn không quên giải thích một câu :
“Gia đình em luôn dạy rằng phải giúp đỡ thật nhiều cho các bạn học có hoàn cảnh khó khăn, em có khả năng giành được học bổng, nên suất vay vốn này em không cần đâu, quyết định của thầy em cũng không có ý kiến ạ.”
Nghe được Trần Nam nói như vậy.
Người bạn cùng phòng có hoàn cảnh khó khăn của tôi vội vàng đứng dậy, trực tiếp cúi đầu cảm ơn giáo viên chủ nhiệm : “Cảm ơn thầy ạ, cũng cảm ơn bạn học Trần nữa, bạn học Trần Nam đúng thật là cao thượng và rộng lượng, tôi thật sự rất cần suất vay vốn này.”
Đáy mắt Trần Nam thoáng lộ ra vẻ không vui, thế nhưng trên mặt vẫn gượng ép mà nở một nụ cười vô hại.
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch đó của Trần Nam, tôi liền kìm không được mà thêm vào một câu, “Sau này mọi người nếu có cần giúp đỡ gì thì đều có thể tìm bạn học Trần Nam nha, cậu ấy cao thượng liêm khiết đến thế mà, chỉ cần làm được là cậu ấy sẽ giúp mọi người ngay.”
“Được thôi, nếu có gì khó khăn thì bọn mình nhất định sẽ nhờ bạn học Trần Nam giúp đỡ.” Trong lớp cứ tôi một câu, cậu một câu mà ầm ĩ cả lên.
Tôi vừa nói dứt lời.
Trần Nam đã không thể giả vờ thêm được nữa rồi, tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh.
Bởi vì chuyện này nên Trần Nam nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp cả trường.
Lại thêm cả việc cô ấy lớn lên trông cũng có thể nói là xinh đẹp, chẳng bao lâu sau đã được “gắn” lên trên bức tường tỏ tình của trường rồi.
Khi Trần Nam nhìn thấy có người tỏ tình cô ấy trên bức tường tỏ tình của trường thì liền lập tức giận dữ đến muốn nổ tung, “Mấy tên con trai này đúng thật là vừa hành động tuỳ tiện vừa đáng ghê tởm!”
Ở kiếp trước cũng như vậy, Trần Nam nhờ vào danh tiếng thanh cao đoan trang của cô mà trực tiếp được chọn làm hoa khôi của đại học A, vì danh hiệu hoa khôi này nên Trần Nam nhận nhiều thư tình đến mức nhũn cả tay, phía sau cũng luôn có một đám người theo đuổi.
Nhưng mặc dù là vậy, để duy trì hình tượng của bản thân, cô ấy vẫn không hề qua lại với bất kì người con trai nào cả.
Mãi cho đến sau khi tôi chết đi thì tôi mới biết được rằng, cô ấy thật ra chỉ đang thả dây dài để câu cá lớn mà thôi.
Cô ấy không phải là không muốn yêu đương, cô ấy là muốn tìm ra một người giàu nhất trong số những người theo đuổi mình, rồi hẹn hò với người đó đấy.
Nếu phải hỏi cô ấy xem, ai là người giàu nhất trong số những người theo đuổi cô ấy.
Thì không có gì để nghi ngờ cả, đó chắc chắn là Hạ Lăng.
Hạ Lăng là hot boy của trường, cũng là một phú nhị đại.
Kiếp trước, vì Trần Nam từ chối lời đề nghị giúp cô ấy chuyển hành lý, thế là liền nảy sinh sự hiếu kỳ rất lớn với cô nàng giữ mình trong sạch này.
Hạ Lăng bắt đầu theo đuổi Trần Nam.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.