1.
Ngày Lạc Khê và Tư Hằng phi thăng, ta một đá đạp Lạc Khê xuống phàm.
Sư tôn từng yêu thương ta nhất lại ra tay đả thương ta: “Lạc Lạc, nàng là sư muội của ngươi, ngươi thật đ ộc á c.”
Ta lau máu ở khóe miệng, mỉm cười giáng thiên lôi xuống: “Ta cũng không có sư phụ như ngươi.”
Ta nhìn Tư Hằng bị lôi kiếp tra tấn, khóe miệng cười càng ngày càng phóng đãng, dứt khoát không kiềm chế nữa: “Dù sao ngươi cũng không nỡ để nàng ta chịu khổ phải không? Vậy ngươi cùng độ kiếp với nàng ta đi.”
Chín đạo thiên lôi qua đi, ta hung hăng giẫm lên tay Tư Hằng, đang chuẩn bị đá hắn lần nữa, đạp hắn xuống hạ phàm.
Hắn lại nắm lấy mắt cá chân của ta, trong mắt ẩn chứa sự thất vọng: “Thanh Tửu, sao ngươi lại biến thành như bây giờ, năm đó lúc ta ở Nhược Thanh Sơn nhặt được ngươi, ngươi rõ ràng…”
Tư Hằng vô cùng đau đớn, hành động như thể ta đã phạm phải sai lầm lớn, khiến ta cực kỳ ghê tởm.
Ta cười nhạo một tiếng, ngắt lời hắn: “Đừng nói với ta về Nhược Thanh Sơn, ngươi không xứng.”
“Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì trừng phạt ngươi một chút là được.”
Đầu ngón tay ta vừa động, cơ thể Tư Hằng liền hóa thành heo, bị ta đá bay thẳng xuống nhân gian.
2.
“Thánh nữ điện hạ, tốt xấu gì cũng là hai vị Thần Quân, người cứ như vậy đá bọn họ xuống phàm, làm sao ăn nói với Đế quân đây?”
Thiếp thân tiểu tiên Ngọc Loan đi theo phía sau khổ sở khuyên nhủ ta, ta lại mắt điếc tai ngơ.
Ta đi thẳng về phía Phượng Ngô cung, Ngọc Loan vẫn còn ở đây. Nàng ở sau lưng ta không ngừng nói, ta đi nhanh vài bước, muốn cách xa nàng ấy một chút.
Đẩy cửa lớn Phượng Ngô cung ra, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Ngọc Loan đi theo từ xa, ta nhếch môi cười một tiếng, đang muốn mở miệng trêu chọc nàng, sau lưng lại truyền đến một giọng nam quen thuộc.
“Vị hôn thê, đã lâu không gặp.”
“Nàng nhìn cái gì mà cười vui như vậy, để ta cùng nhìn với.”
Nụ cười trên khóe miệng ta vụt tắt, bất đắc dĩ xoay người nhìn lại. Nam tử trước mắt mặc một bộ trường bào đỏ rực, mang theo nụ cười tà khí nhìn ta, không phải đương kim thái tử điện hạ Dục Ngôn, còn có thể là ai?
Ta bất đắc dĩ mở miệng: “Thái tử điện hạ, đừng gọi như vậy. Làm cho người ta hiểu lầm thì không tốt, cứ gọi ta là Thanh Tửu đi.”
Thái tử đột nhiên ghé sát vào tai ta, khẽ cười: “Hiểu lầm cái gì? Chúng ta vốn là phu thê chưa cưới, không phải sao? Đợi đến khi huyết mạch của nàng thức tỉnh, chính là lúc chúng ta thành hôn.”
Giọng nói của Thái tử dường như có thể mê hoặc lòng người, làm cho người ta bất giác trầm luân trong giọng nói nhỏ nhẹ của hắn, hắn tiếp tục mở miệng trêu chọc ta:
“Hay là nói, Thanh Tửu nàng chờ không nổi, muốn cùng ta thành hôn ngay lập tức? Nếu như vậy, ta đây liền xin phụ quân sớm…”
Hai tai ta nóng lên, vội vàng đẩy hắn ra xa một chút, c ắt đ ứt lời nói càng nói càng thái quá của hắn.
“Thái tử điện hạ, người đừng như thế, ta sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước, người không cần miễn cưỡng thành thân với ta.”
Đương kim thái tử điện hạ có một bạch nguyệt quang cầu mà không có được, đây là chuyện mà mọi người trong Thiên Đình đều biết.
Hôn ước của ta và hắn chỉ là vì có huyết mạch tương hợp, Phượng Hoàng tộc cùng Long tộc liên hôn. Ai ngờ khi ta nói những lời này, Thái tử lại đen mặt.
Ta có chút nghi hoặc, giải trừ hôn ước hẳn là mong đợi chung của Thái tử và ta mới đúng, hắn tức giận làm gì? Ta suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hẳn là hắn cảm thấy, hắn đường đường là Thái tử điện hạ nhưng lại bị đứa con gái mồ côi không cha không mẹ này chủ động từ hôn, khiến hắn mất mặt mũi.
Ta vội vàng sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, muốn lấy lại chút thể diện cho Thái tử , ai ngờ ta còn chưa mở miệng hắn đã phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng màu đỏ thái tử rời đi, ta gãi gãi đầu, cực kỳ hoang mang, xoay người giữ chặt Ngọc Loan đang nghe lén nửa ngày, đang muốn lẻn vào cung, hỏi: “Ngọc Loan, Thái tử điện hạ tức giận chuyện gì vậy? Ta có nói sai gì sao?”
Ngọc Loan lại khoát tay với ta: “Ngọc Loan cái gì cũng không biết, xin Thánh nữ điện hạ đừng hỏi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiếp theo nàng che miệng lại chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu, để lại ta đứng tại chỗ cực kỳ buồn bực.
3.
Chuyện ta đá Lạc Khê và Tư Hằng xuống hạ phàm rất nhanh đã truyền ra khắp Thiên Đình. Ta dứt khoát không ra khỏi cửa, ở mãi trong Phượng Ngô cung chờ Đế Quân giáng phạt.
Nhưng đợi tới đợi lui, cũng không có ai đến Phượng Ngô cung của ta, một bóng dáng thiên binh thiên tướng cũng không thấy.
Ta cả ngày ở trong Phượng Ngô cung cực kỳ nhàm chán, Ngọc Loan cũng không biết đi ra ngoài làm gì, cả ngày cứ đi sớm về muộn, hỏi nhưng cái gì nàng cũng không nói.
Ta đứng ngồi không yên, thay vì ở chỗ này chờ, không bằng chủ động tới cửa thỉnh tội với Đế Quân là được rồi.
Nhưng Đế Quân lại không gặp ta, ta sai người thông báo mấy lần cũng không thể nhìn thấy mặt Đế Quân.
Trên đường trở về, ta đã gặp vài tiên tử, từ trong miệng các nàng biết được Thái tử điện hạ tự thỉnh với Đế quân muốn hạ phàm lịch kiếp.
Lúc này ta mới biết nguyên lai là Thái tử thay ta chịu phạt, trách không được ta không xảy ra chuyện gì.
Tim đột nhiên đập nhanh nửa nhịp, ta đã phạm sai lầm nhưng Thái tử lại thay ta gánh vác trách nhiệm, ta càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu.
Vốn bước chân định quay về Phượng Ngô cung, nhưng ta lại chuyển hướng đến Tư Mệnh Điện.
“Tư Mệnh tiên quân, ta tới tìm ngươi chơi!”
Ta kích động xông về phía Tư Mệnh đang viết sổ mệnh.
Tư Mệnh cầm bút trong tay, ngẩng đầu liếc ta một cái, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta: “Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi lại tới nữa!”
Ta là huyết mạch cuối cùng của Phượng Hoàng tộc, người Thiên Đình luôn gọi ta là Thánh nữ, chỉ có Tư Mệnh luôn thích gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng.
Nhìn thấy biểu tình của Tư Mệnh, hai tay ta chống nạnh vẻ mặt bất mãn: “Thế nào? Không hoan nghênh ta? Ta tới tìm ngươi chơi, ngươi lại không hoan nghênh ta, ta tổn thương quá.”
“Lần sau ta hạ phàm chơi, sẽ không mang bánh Phù Dung ở thế gian về cho ngươi nữa.”
Tư Mệnh nghe được bánh Phù Dung mới thu liễm thần sắc ghét bỏ, ánh mắt trông mong nhìn ta, mở miệng: “Nói đi, lần này lại tìm ta có chuyện gì? Những chuyện như cải mệnh ta sẽ không làm nữa đâu. Ngươi chet tâm đi!”
Ta bĩu môi, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Yên tâm, ta là loại người như vậy sao? Ta chỉ muốn nhìn xem sổ mệnh của Thái tử điện hạ, ta nghe nói hắn hạ phàm lịch kiếp.”
Đột nhiên ta tỉnh táo lại, bắt được sơ hở trong miệng Tư Mệnh, vội vàng mở miệng chất vấn hắn : “Hay lắm, Tư Mệnh! Ngươi còn có thể cải mệnh. Là ai vậy? Lại có thể nhờ Tư Mệnh Tiên Quân cải mệnh cho người ta.”
Tư Mệnh nghe vậy trên mặt đột nhiên hiện lên vài phần chột dạ, trả lời qua loa hòng lừa gạt ta, nhưng ta đâu có dễ bị lừa như vậy được.
Hắn thấy không thể lừa được ta, dứt khoát cầm lấy sổ mệnh trong tay uy hiếp ta: “Tiểu Phượng Hoàng, ta thấy ngươi có vẻ như không muốn xem sổ mệnh của Thái tử điện hạ đúng không?”
Ta nhìn sổ mệnh trong tay Tư Mệnh, nhất thời nhớ tới chính sự khi đến Tư Mệnh điện, đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, đoạt lấy sổ mệnh trong tay Tư Mệnh rồi nhìn vào.
Khi ta thấy mạng mình mỏng manh, Tư Mệnh vẫn luôn ở bên tai ta nói: “Ngươi xem thì xem, nhưng đừng hạ phàm quấy rối. Thần tiên không thể quấy nhiễu mệnh số của phàm nhân.”
Ta gật đầu qua loa: “Biết rồi, mấy ngày không gặp, Tư Mệnh sao ngươi lại trở nên dông dài như vậy.”
4.
Trên đường trở về Phượng Ngô cung sau khi xem xong sổ mệnh từ Tư Mệnh điện, tâm tình ta hơi phức tạp.
Thái tử điện hạ lần này hạ phàm lịch kiếp mệnh số thật là không tốt, chỉ toàn gặp thảm cảnh.
Hơn nữa, ta còn phát hiện, Lạc Khê cùng Tư Hằng còn dây dưa cùng Thái tử điện hạ, khiến hắn nhiều lần gặp kiếp nạn!
Không được, ta phải làm chút gì đó, tâm tư ta vừa xoay chuyển, liền lén lút xuống phàm. Ta đã đáp ứng Tư Mệnh, làm thần tiên không can thiệp vào số mệnh của phàm nhân.
Nhưng Tư Mệnh chưa từng nói qua, ta không thể hạ phàm lịch kiếp. Ta thừa dịp Tư Mệnh ra ngoài, len lén tìm được sổ mệnh trong tiểu thế giới của Thái tử, chọn thân phận người bên cạnh Thái tử rồi hạ phàm.
Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn Thái tử bị hai tiện nhân kia hãm hại được? Thái tử, ngươi chờ ta, chờ ta hạ phàm sẽ thay ngươi đòi công đạo!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.