1.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, bọn con gái trong lớp tôi lần lượt đến kỳ kinh nguyệt, không tránh khỏi những khoảnh khắc khó xử như vậy.
Mỗi khi bị bọn con trai trêu chọc, bọn con gái lại rơi vào hoàn cảnh không có ai giúp đỡ, lúng túng vô cùng.
Cô giáo chủ nhiệm Vương, bảo: “Em phải giành lại băng vệ sinh rồi nhét vào miệng cậu ta.”
Tôi sững sờ: “Còn có thể làm như vậy sao?”
Cô giáo Vương khuyến khích tôi: “Không thử làm sao biết không được? Lúc ấy em còn phải cười lớn vào mặt cậu ta, giống như cậu ta cười em vậy. Rồi kêu gọi tất cả các bạn nữ cười theo, giống như cách bọn con trai đã cùng nhau cười nhạo em.”
Tôi yếu ớt lắc đầu: “Những bạn nữ khác sẽ không cười đâu cô ơi, lúc nãy cả đám con trai cười mà không có ai ra mặt giúp em cả. Ai cũng sợ dính vào rắc rối.”
Cô giáo Vương bảo: “Thế thì lập một nhóm chat dành riêng cho con gái trong lớp đi, kéo hết các bạn gái vào nhóm, để cô nói chuyện với các em ấy.”
Tôi nghe lời cô giáo, lập hẳn một nhóm WeChat cho các bạn nữ trong lớp.
Cô giáo Vương vào nhóm, gửi một đường link khảo sát:
“Mọi người có dám lấy băng vệ sinh ra giữa lớp không?”
“Dám” hay “không dám?”
Cả lớp có 25 bạn nữ, tất cả đều chọn “không dám,” kể cả tôi.
Cô giáo hỏi: “Tại sao?”
Cái này mà cũng phải hỏi sao?
Ai cũng có lý do chính đáng:
“Vì bọn con trai sẽ cười chúng em, xấu hổ lắm cô ơi.”
“Hôm trước, Trần Khải Khải phát hiện băng vệ sinh trong cặp em, cậu ta lấy bút mực đỏ bôi đầy ghế em, cả đám con trai cười ầm lên.”
Cô giáo hỏi: “Mấy đứa chưa từng nghĩ đến việc phản kháng à? Định cam tâm tình nguyện nhường quyền trêu chọc cho bọn con trai à?”
Một bạn nữ ấm ức nói: “Phản kháng kiểu gì hả cô? Chuyện này vốn đã xấu hổ lắm rồi mà.”
Cô giáo bảo: “Thì trả đũa theo cách của bọn nó chứ sao. Lần sau nếu có đứa nào dám cười nhạo chuyện băng vệ sinh, nhét thẳng vào miệng nó rồi cười cho thật to, kêu gọi cả lớp con gái cười theo, có dám hay không?”
“…”
“…”
“…”
Nhóm chat im lặng như tờ.
Tôi biết ngay mà, cách này chắc chắn không thể nào thực hiện được, các bạn nữ sẽ không đồng lòng đâu, chẳng ai muốn tự rước họa vào thân.
Cô giáo Vương nói:
“Bọn con trai đem chuyện kinh nguyệt ra bêu xấu các em, chúng chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả, vậy mà chính các em lại thấy xấu hổ?
“Xấu hổ là một con dao hai lưỡi, vốn dĩ là một phẩm chất đẹp để kiềm chế hành vi của mình, giờ lại trở thành vũ khí để người khác làm tổn thương các em. Nếu đã vậy thì phá bỏ cái sự xấu hổ đó đi, chỉ cần các em không thấy ngượng, thì ngượng sẽ là bọn nó.”
“Huống chi, nếu hôm nay em đứng nhìn không can thiệp, ngày mai khi họa ập lên đầu mình, cũng chẳng ai đứng ra giúp em cả. Tất cả con gái đều sẽ đến kỳ kinh nguyệt, đều phải dùng băng vệ sinh, ai có thể bảo đảm mình không phải là nạn nhân tiếp theo?”
Mọi người đều hiểu lý lẽ cô giáo nói, nhưng vẫn là:
“Em không dám.”
“Em cũng không dám.”
Tôi nghiến răng nói: “Cô Vương, em sẽ thử! Lần sau nếu bọn con trai dám chọc ghẹo chuyện băng vệ sinh của ai, em sẽ nhét vào miệng cậu ta, các bạn nữ khác chỉ cần cười theo. Chỉ cần cười thôi, mọi người chắc làm được đi?”
Lúc này các bạn nữ mới miễn cưỡng đồng ý:
“… Ừm, thử xem?”
“Chỉ cười thôi thì được.”
“Em cũng nghĩ là mình làm được, chỉ cần cười thôi.”
Cô giáo Vương nói:
“Vậy là thống nhất rồi nhé. Chỉ khi các em đoàn kết lại, để bọn con trai hiểu rằng lấy băng vệ sinh ra làm trò cười sẽ phải trả cái giá rất đắt, thì chúng mới e dè, không dám làm chuyện này nữa.”
“Còn nếu các em cứ tiếp tục im lặng, để chúng nghĩ rằng cười nhạo không phải trả giá gì cả, thì về sau bọn nó sẽ còn làm tới, ngày càng quá đáng hơn, hiểu chưa?”
Có bạn nữ thắc mắc: “Cô Vương, sao cô không giúp bọn em mắng mấy đứa con trai, mà lại muốn bọn em tự ra tay?”
Cô giáo đáp: “Cô có thể mắng chúng, nhưng sẽ không đủ sức răn đe, bọn nó chưa chắc đã nghe. Nhớ nhé, có những người phải bị đánh thật đau thì mới biết sợ mà nghe lý lẽ. Cũng như hai nước giao chiến, thắng rồi thì mới ngồi lại đàm phán.”
“Đó gọi là: lòng có kính sợ, hành vi mới biết chừng mực.”
2.
Thế nhưng sau khi đồng ý, ngày nào tôi cũng lo lắng, hối hận vì lỡ dại xung phong làm tiên phong.
Nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có một cảm giác sung sướng nhỏ nhen, gần như là hả hê, chờ mong ngày ấy đến.
Cuối cùng, cơ hội cũng đến sau nửa tháng.
Bạn Dương Dương Tiểu Mẫn ngồi trước tôi vừa đến kỳ.
Cậu ấy xấu hổ nhét băng vệ sinh vào ngăn bàn, nhưng bạn nam ngồi cùng bàn là Đỗ Minh Vũ lại lục ra được.
Đỗ Minh Vũ tưởng Dương Tiểu Mẫn lén giấu đồ ăn vặt, nhưng khi phát hiện đó là băng vệ sinh, cậu ta cầm lên và đắc ý cười:
“Thứ dơ bẩn này mà cũng dám đem tới trường à?”
“Không nhịn nổi đợi đến lúc tan học rồi dùng à?”
“Lại còn loại siêu mỏng nữa chứ, ha ha…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên băng vệ sinh có chữ “siêu mỏng” in nổi bật, trở thành bằng chứng tội lỗi.
Đỗ Minh Vũ cười nhạo: “Đồ lẳng lơ.”
Các bạn nam khác nghe đến chữ “siêu mỏng” cũng cười ầm lên.
Bọn họ nhìn Dương Tiểu Mẫn bằng ánh mắt quái dị, như thể cậu ấy là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Dương Tiểu Mẫn đỏ bừng mặt, chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống, nước mắt rơi từng giọt to tướng.
Cậu ấy tức giận và bất lực, quay đầu nhìn tôi cầu cứu.
Nhưng tôi lại lấy sách toán che mặt, không dám lên tiếng.
Mọi dũng khí trong tôi đều tan biến.
Tôi không dám, tôi sợ.
Dương Tiểu Mẫn thất vọng quay người lại, lao tới giằng lấy băng vệ sinh, vừa ấm ức vừa sốt ruột: “Trả đây!”
Đỗ Minh Vũ giơ tay thật cao, còn kêu lên bằng giọng đầy chế nhạo: “Ôi chao, đau bụng chết mất thôi, đau chết mất thôi…”
Bọn con trai cười phá lên: “Ha ha ha.”
Trong khi đó, đám con gái vẫn im lặng.
Ngay lúc này, tôi nhớ lại cảm giác bị cô lập và không ai giúp đỡ của mình nửa tháng trước.
Giờ tôi có khác gì những bạn nữ sợ dính vào rắc rối đâu?
“Đỗ Minh Vũ, trả cái đó lại cho Dương Tiểu Mẫn!”
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định đứng lên làm kẻ tiên phong.
Đỗ Minh Vũ trơ trẽn hỏi: “Cái đó là cái gì? Nói rõ xem nào, không nói rõ sao tôi biết trả cái gì?”
Bọn con trai lại phá lên cười: “Ha ha ha.”
Tiếng cười vang khắp lớp, đặc biệt chói tai.
Mắt tôi đỏ hoe, lớn tiếng nói: “Băng vệ sinh!”
Đỗ Minh Vũ rõ ràng không ngờ tôi lại không biết xấu hổ mà dám hét to ba từ đó.
“Diệp San San, cậu! Không biết xấu hổ, dám nói ba từ đó, cậu bẩn rồi.”
Tôi lập tức lao tới, giật lấy băng vệ sinh từ tay cậu ta, rồi nhét thẳng vào miệng, lặp lại lời cô giáo Vương dạy:
“Trong mắt tôi, băng vệ sinh và giấy vệ sinh chẳng có gì khác nhau. Cậu chùi mũi bằng giấy vệ sinh mà không thấy bẩn, sao tôi dùng băng vệ sinh khi đến tháng lại là bẩn? Hơn nữa, cậu và kinh nguyệt đều từ một chỗ mà ra, đã vậy mà còn có định kiến, cậu không phải đồ hạ tiện sao?”
Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc.
Mọi người lần đầu nghe được những lời sốc như thế, như bị dội nước lạnh vào mặt.
Đúng là chỉ cần mình không thấy xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là người khác.
Khí thế hống hách của Đỗ Minh Vũ bỗng tan biến, mặt mũi lúng túng, đỏ bừng từ tai đến cổ.
Lớp trưởng nam đứng dậy mắng: “Diệp San San, Đỗ Minh Vũ chỉ đùa thôi, cậu quá đáng rồi!”
Phó lớp trưởng, Trần Tiểu Vân, cũng đứng lên: “Lớp trưởng, Diệp San San cũng chỉ đùa thôi mà, cậu cần gì làm quá lên? Gì chứ, cho Đỗ Minh Vũ đùa thì được, còn Diệp San San đùa lại thì không? Tiêu chuẩn kép rõ ràng quá nhỉ?”
Trần Tiểu Vân còn cố tình cười: “Với lại Đỗ Minh Vũ, giờ cậu hiểu thế nào là siêu mỏng chưa?”
Các bạn nữ trong lớp cười phá lên: “Ha ha ha.”
Dù tiếng cười còn rụt rè, thậm chí có phần ngại ngùng, nhưng vẫn không ngừng vang lên.
Lúc này không còn một bạn nam nào cười nữa, cả bọn con trai đều lặng im.
Cái bạt tai này, không chỉ giáng lên mặt Đỗ Minh Vũ, mà còn giáng thẳng vào mặt cả đám con trai, làm bọn họ không còn chỗ nào giấu mặt.
Tôi nói: “Đám con trai các cậu sao không cười nữa thế? Là trời sinh không biết cười à?”
“Ha ha ha.”
Đám con gái lại cười to, lần này cười tự nhiên, sảng khoái.
Bọn họ còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đỗ Minh Vũ, làm hắn khóc òa lên.
Giây phút đó, tôi sững sờ.
Hóa ra chỉ cần con gái chúng tôi đoàn kết phản kháng, bọn con trai cũng có thể bị làm cho túng quẫn đến vậy?
Tôi càng thêm can đảm, nói lớn:
“Lần sau đừng để tôi thấy ai dám đùa cợt chuyện băng vệ sinh nữa, nếu không, Đỗ Minh Vũ hôm nay là bài học, ngày mai tôi có thể nhét băng vệ sinh vào miệng bất kỳ ai, không tin thì cứ thử!”
3.
Tôi tưởng Đỗ Minh Vũ sẽ mách cô chủ nhiệm, nhưng ý kiến là do cô Vương đưa ra, nên tôi không sợ, biết cô sẽ bênh tôi.
Nhưng bất ngờ là, Đỗ Minh Vũ không dám hé răng nửa lời.
Bọn con trai khác cũng không dám mách cô, cả đám im như thóc.
Giống như hồi đó bọn nó cười nhạo bọn tôi, chúng tôi cũng không dám đi mách cô vậy.
Trái lại, chuyện này lại lan ra ngoài, các bạn nữ lớp khác còn bàn tán xôn xao.
Có lần tôi nghe được cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh:
“Nghe nói Diệp San San lớp ba dám nhét băng vệ sinh vào miệng một bạn nam.”
“Trời ạ, băng vệ sinh bẩn như vậy, sao cậu ấy dám làm thế?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.