Bên trong có rất nhiều cách.
Sử dụng ứng dụng tiểu thuyết để nhập dữ liệu giáo trình để học, sử dụng phần mềm nghe nhạc để nghe từ vựng tiếng Anh.
Còn có thể tìm một học bá giúp kèm, nếu bị phát hiện thì nói là đang yêu đương…
Tôi bắt đầu khâm phục trí tưởng tượng của cư dân mạng.
Tôi mở danh sách bạn bè trên WeChat.
Tìm thấy người bạn học bá duy nhất mà tôi quen, Chu Diên.
Anh ta hơn tôi một tuổi, bố mẹ đều là giáo sư đại học.
Anh ta rất thông minh, năm lớp 11 đã được tuyển thẳn vào Thanh Hoa.
Hồi nhỏ tôi và anh ta đã hợp tác đóng một vài bộ phim nên quen biết nhau.
Tôi nhờ anh ta giúp tôi học thêm, anh ta đồng ý.
Nói chính xác hơn là sau khi tôi đăng một bức ảnh anh ta hồi nhỏ bị ngựa dọa tè ra quần trên phim trường thì anh ta mới đồng ý.
6
Cuối tuần, tôi hẹn anh ta đến quán cà phê.
Tôi đến sớm, đã gọi sẵn cà phê và đồ tráng miệng.
Chu Diên bước vào, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Anh ta mặc quần công nhân và áo phông trắng, trên cổ đeo tai nghe màu sắc, làm tôn lên làn da trắng lạnh của anh ta.
Cậu thiếu niên đã lớn không ít.
Đôi mắt trưởng thành, ánh mắt lạnh nhạt.
Trông có vẻ không dễ gần.
Anh ta đi đến ngồi xuống vị trí đối diện tôi, nhướng mày nhìn tôi.
“Giang Ninh, cô không sao chứ, giờ muốn học hành rồi à?”
Tôi cụp mắt: “Vì tôi không muốn bị người khác kiểm soát cả đời… Muốn thoát ra, đầu óc không thể quá rỗng được.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, không hỏi thêm gì nữa.
Gác lại nụ cười trêu chọc trên khóe môi.
Bắt đầu bổ sung cho tôi những kiến thức cơ bản.
Nền tảng của tôi thực sự rất kém.
Chu Diên vừa giúp tôi học thêm, vừa cố không phát bực
Kiến thức toán học bổ sung từ cấp ba đến tiểu học.
Kết thúc buổi học thêm, tôi hỏi anh ta: “Có cách nào để không cho người khác phát hiện ra điểm số của tôi đang tiến bộ không?”
Anh ta khịt mũi lạnh lùng: “Thời gian cô của quá nhanh, muốn không cho người khác phát hiện thì khó lắm.”
“Nhưng với trình độ này của tôi, cũng không thể nào ép điểm, khống chế điểm được.”
Chu Diên suy nghĩ một lúc: “Hay là cô thử làm điểm không?”
“Điểm không?”
“Hồi nhỏ tôi rất nổi loạn, bố mẹ phát hiện ra ép buộc không có tác dụng nên để tôi thử làm điểm không, họ nói chỉ cần tôi có thể làm điểm không, họ sẽ không quản tôi nữa.”
“Làm điểm không có gì khó?”
“Không được bỏ trống, còn phải toàn bộ các môn đều điểm không.”
Chu Diên nhướng mắt nhìn tôi: “Dù sao thì tôi có trả lời bừa thế nào cũng không thể xem điểm không, sau đó phát hiện ra chỉ có biết đáp án đúng của từng câu hỏi mới có thể làm điểm không một cách chính xác.”
“Sau đó tôi làm điểm không, bố mẹ tôi cũng không quản tôi nữa, còn chúc mừng tôi đã nắm được khả năng tự học.”
“Xịn chưa.”
Nghe Chu Diên phàn nàn về bố mẹ anh ta
.
Tôi đột nhiên rất hâm mộ Chu Diên.
7
Tôi nghe theo lời khuyên của Chu Diên, bắt đầu nỗ lực làm điểm không.
Điểm càng thấp, tiến bộ càng lớn.
Lúc đầu, Giang Chân và mẹ tôi bắt đầu kiêng dè chuyện tôi học hành.
Nhưng thấy tôi dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, điểm số cũng là thấp nhất lớp, dần dần họ cũng buông lỏng cảnh giác.
Sau đó, tôi không cần cố ý tránh họ khi đọc sách học bài nữa.
Trong mắt họ, tôi đã trở thành một đứa ngốc.
Cho dù có đọc thêm bao nhiêu sách nữa, kiến thức cũng không thể vào não.
Trên lớp chăm chú nghe giảng, lúc thi thì mỗi câu hỏi đều trả lời nghiêm túc.
Nhưng điểm thi lại ngày càng thấp.
Trong mắt họ, tôi đã không còn bất kỳ mối đe dọa nào nữa.
Giang Chân thậm chí còn bắt đầu khuyên tôi: “Chị, chị từ bỏ đi, học hành cũng cần phải có năng khiếu.”
Khóe môi Giang Chân nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Trong đôi mắt là sự tự cao không che giấu được.
Tôi thở dài: “Đúng vậy, học hành thật khó.”
Tôi xoa xoa thái dương.
Ai hiểu được chứ, muốn làm điểm không thật khó!
8
Buổi tối, tôi đang đọc sách trong phòng ngủ.
Mẹ bưng bát canh ngân nhĩ đi vào.
“Ninh Ninh, con cần gì phải tốn nhiều thời gian vào việc học hành như vậy.
“Việc càng khó, càng muốn thử sức.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ tìm con có chuyện gì không?”
“Mẹ thấy con vẫn hợp đóng phim hơn, có một bộ phim mời con đóng vai nữ chính, thù lao cũng khá cao.”
Giờ đã là lớp 12, nhiệm vụ học tập rất nặng.
Tôi căn bản không muốn nhận phim nhưng biết mình không thể từ chối trực tiếp.
“Được ạ.” Tôi nhàn nhạt nói: “Rảnh thì đưa con xem kịch bản.”
Mẹ cười nói: “Mẹ bảo họ gửi kịch bản cho con sau.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông lâu sau, hộp thư của tôi đã nhận được kịch bản phim.
Nhìn thấy tên đạo diễn, tôi có một dự cảm không lành.
Thẩm Quyền, danh tiếng trong giới giải trí rất tệ.
Ông ta luôn dụ dỗ các diễn viên nữ đóng những cảnh quay hở hang.
Hứa suông là sẽ xử lý hậu kỳ nhưng vẫn trực tiếp đưa những cảnh quay đó vào phim chính thức.
Các diễn viên nữ bị lừa sau khi phim công chiếu liền tố cáo ông ta, chỉ bị mắng là vừa muốn làm vừa muốn giữ.
Kịch bản mà đoàn phim Thẩm Quyền gửi cho tôi có rất nhiều cảnh quay được viết rất mơ hồ, căn bản không thể nhìn ra vấn đề gì.
Nhưng, cuối email có ghi thù lao của tôi.
Cao hơn thù lao trước đây của tôi gấp mấy lần.
Mẹ chẳng lẽ không nghi ngờ có vấn đề gì sao?
Tôi đóng email, di chuyển chuột, mở email mà Chu Diên gửi cho.
Nội dung email là tập tài liệu ôn tập do bạn cùng phòng thủ khoa của anh ấy biên soạn.
Một thời gian nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Thi vào top 5 toàn trường, cơ bản là hạt giống của Thanh Hoa, Bắc Đại.
Kỳ nghỉ có thể được đi học ở Bắc Kinh.
Mẹ rất coi trọng cơ hội này, vẫn luôn hy vọng Giang Chân có thể thi vào top 5.
Tất cả thời gian rảnh rỗi của Giang Chân đều phải dành cho việc học thêm.
Mỗi ngày còn phải ăn đủ loại thuốc bổ não và thuốc tăng cường tinh thần.
Con bé thường học đến tận hai ba giờ sáng mới ngủ.
Từ khi Giang Chân học cấp ba, dục vọng kiểm soát của mẹ ngày càng nghiêm khắc.
Con bé chỉ cần hơi buông lỏng một chút, sẽ bị mẹ mắng.
Giang Chân không có một chút cơ hội thở dốc nào ở nhà.
Cho nên nó thường ngủ gật khi học trên lớp.
Chỉ cần thành tích của nó hơi tụt xuống.
Mẹ sẽ cho rằng nó không đủ nỗ lực, đối xử với con bé càng nghiêm khắc hơn.
Là diễn viên, nhận biết những cảm xúc nhỏ nhặt nhất là điều cơ bản nhất.
Mẹ không phát hiện ra.
Trong mắt Giang Chân đã có oán hận.
Có lần sau giờ học, giáo viên để lại cả một bảng kiến thức trọng tâm.
Sau khi giáo viên rời đi, nhiều bạn học đã lấy điện thoại ra chụp trực tiếp nội dung trên bảng.
Tôi cũng lấy điện thoại ra chụp lại kiến thức.
“Giang Ninh, điện thoại của cậu là loại mới nhất à?”
“Điện thoại này hình như đắt lắm, phải hơn một vạn.”
“Cho tớ xem một chút được không?”
Tôi chụp xong, đưa điện thoại cho họ.
Về mặt vật chất, mẹ chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Trước đây tôi cho rằng bà thấy tôi đóng phim vất vả, muốn bù đắp cho tôi.
Bây giờ xem ra, bà muốn nuôi tôi thành một kẻ phế vật chỉ biết đến vật dục, không có tư tưởng.
Lúc này, không biết ai đó đã nói một câu
“Hai người là chị em cùng mẹ đẻ à? Giang Ninh dùng điện thoại đời mới nhất, Giang Chân vẫn dùng điện thoại cục gạch.”
Giang Chân ngồi cạnh tôi, động tác ghi chép của nó đột nhiên dừng lại.
Đầu ngón tay nó khựng lại, đầu bút thấm ra một vệt mực.
Nó lẩm bẩm: “Điện thoại có gì ghê gớm, chỉ ảnh hưởng đến việc học.”
Tôi nhớ, Giang Chân chê dùng điện thoại cục gạch mất mặt, vẫn luôn muốn có một chiếc điện thoại thông minh.
Nó nhiều lần đảm bảo với mẹ sẽ không ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng dù cầu xin thế nào, mẹ vẫn không đồng ý.
Không lâu sau, thành tích bài kiểm tra cuối kỳ cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ đã có.
Tôi nhìn bảng điểm trên bảng thông báo.
Kích động đến mức đầu ngón tay hơi run rẩy.
Điểm của tôi là hạng cuối toàn trường.
0 điểm.
Tôi cuối cùng cũng làm được, cố gắng hơn hai năm, cuối cùng cũng làm được.
Nhưng người tôi có thể chia sẻ niềm vui, chỉ có Chu Diên.
Tôi dùng điện thoại chụp lại bảng điểm trên bảng thông báo, gửi cho anh ta.
Chu Diên trả lời ngay: [Chúc mừng.]
Tôi mỉm cười trả lời: [Cuối cùng tôi cũng làm được.]
Anh ấy lại hỏi: [Bây giờ trình độ của cô thế nào?]
[Tôi đã làm hai bộ đề thi thật, có thể lên được trọng điểm.]
Chu Diên gửi một biểu tượng cảm xúc xoa đầu: [Tiếp tục cố gắng, phấn đấu làm học muội của tôi.]
Tôi trả lời một biểu tượng cảm xúc cười hì hì: [Chu Diên, tôi vẫn muốn làm chị của cậu.]
Hồi nhỏ, tôi cao hơn Chu Diên, anh ta chạy theo sau tôi gọi chị rất lâu.
Nhưng sau này biết tôi nhỏ tuổi hơn anh ta, liền không gọi nữa.
Anh ta liên tiếp gửi hai dấu chấm than.
[Giang Ninh, tôi lớn hơn cô một tuổi! Hơn nữa còn cao hơn cô!]
Đột nhiên, giọng nói của chủ nhiệm vang lên sau lưng.
“Giang Ninh, đến văn phòng tôi một chuyến.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.