Tối đó, bánh bao nhỏ về nhà, ta ôm bé con hôn một cái.
Bé con cũng rón rén lại gần, hôn nhẹ lên má ta rồi vội vàng chạy đi như sợ ai phát hiện.
Ta mỉm cười chạm nhẹ lên mũi con: “Sợ gì chứ? Hôm nay là sinh thần của con, nếu phụ thân con dám mắng con, mẫu thân nhất định sẽ đánh hắn.”
Nghe ta nói vậy, con liền ôm lấy cổ ta, dụi đầu vào lòng:
“Mẫu thân ơi, Tập Nhi vui lắm, đây là lần đầu tiên có mẫu thân ở bên cạnh vào ngày sinh thần.”
“Tạ Tô Tập.” Tạ Tẫn bước từ cửa vào.
Bánh bao nhỏ lập tức tách ra khỏi ta, chạy đến trước mặt Tạ Tẫn: “Phụ thân, sao phụ thân giờ mới về, mẫu thân nhớ phụ thân lắm đó.”
Nhìn dáng vẻ đầy lo sợ của bé con, ta không nhịn được bật cười.
Buổi tối, bé con nhìn chiếc bánh sinh nhật mà vui mừng khôn xiết: “Mẫu thân ơi, đây là bánh sinh nhật sao? Đẹp quá.”
“Trước đây chỉ nghe phụ thân nhắc đến, Tập Nhi rất ngưỡng mộ, giờ thì Tập Nhi cũng có rồi.”
“Bé con, mau ước đi.” Ta khuyến khích.
“Con muốn mẫu thân mãi mãi bên cạnh con và phụ thân.”
“Mẫu thân, điều ước của con sẽ thành hiện thực chứ?”
Tạ Tẫn cũng chăm chú chờ câu trả lời của ta.
Ta xoa đầu đoàn tử, nắm tay con và Tạ Tẫn: “Sẽ thành hiện thực, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
21
“Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi,” ta nói.
Bé con hứng khởi nhìn ta, “Trò gì vậy? Tập Nhi muốn chơi.”
“Là trò trốn tìm, Tập Nhi vào trong phòng, đếm ngược đến hai trăm, rồi phụ thân và mẫu thân sẽ vào tìm con.”
Nhìn bé con trốn vào trong nội viện, ta và Tạ Tẫn cùng mỉm cười, tựa đầu xuống bàn.
Một lúc sau, có người bước vào, ngồi đối diện ta.
“Tạ Tẫn, ngươi vốn nên yêu ta mới phải, tại sao lại ở bên nữ nhân kia?”
“Ta mới là nữ chính! Ta mới là người có được chân tâm của ngươi!”
“Tình yêu bất diệt này, vốn nên thuộc về ta!”
Nàng ta nói, rồi cười điên cuồng: “Cái gì mà nam chính nhất định chỉ yêu nữ chính, thật là nực cười! Trước khi kết thúc câu chuyện thì thủy chung một lòng, sau khi kết thúc lại lòng đổi dạ ôm ấp kẻ khác.”
“Nhưng Tạ Tẫn ngươi không giống vậy. Năm năm rồi, trong mắt ngươi vẫn không chứa nổi ai khác.”
“Ngươi biết ta ghen tị với nàng ta đến mức nào không? Nhưng ta lại vui mừng vì nàng ta đã rời đi.”
“Chỉ cần ta thay thế nàng, ta sẽ có được toàn bộ tình yêu của ngươi.”
“Nhưng tất cả các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Nàng ta lại trở về, nhìn ta như một tên hề diễn trò, các ngươi có thấy buồn cười không?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, “Đúng là rất buồn cười.”
Thấy ta và Tạ Tẫn vẫn an nhiên vô sự, nàng ta bật dậy gào lên trong cơn điên loạn.
“Tại sao chỉ có ta là không được như ý? Tại sao các ngươi lại hạnh phúc sau khi câu chuyện kết thúc?”
“Nếu ngươi không tranh giành Tạ Tẫn, thì người hắn yêu sẽ là ta, là ta!”
“Cho dù không có Tô Uyển, ta cũng sẽ không yêu ngươi,” Tạ Tẫn lạnh giọng đáp.
“Bởi vì khi nàng chưa hề đến tìm ta, ta đã thích nàng rồi.”
Ta quay sang nhìn Tạ Tẫn, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
Tạ Tẫn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Năm ấy khi nàng trèo lên tường để nhìn ta, ta đã động lòng. Từ đó về sau, mỗi ngày ta đều thích nàng nhiều hơn ngày hôm qua.”
Phiên ngoại
1. Góc nhìn của Bánh bao nhỏ
Ta trốn trong tủ đã lâu, nhưng phụ thân và mẫu thân vẫn chưa tìm thấy ta.
Sợ họ không tìm được mà buồn, ta lại trốn vào chăn.
Rốt cuộc, khi ta gần như ngủ thiếp đi, họ vẫn chưa đến.
Ta đành phải lén mở cửa để xem họ đang ở đâu.
Vừa mở cửa, ta liền thấy mẫu thân.
Người ôm chặt lấy ta: “Bánh bao nhỏ, mẫu thân bắt được con rồi.”
Ta vuốt ve khuôn mặt người, nhẹ nhàng an ủi: “Mẫu thân thật thông minh.”
Mẫu thân cười và hôn lên má ta: “Con thật là bảo bối ngoan của mẫu thân.”
Sau đó, mẫu thân nói rằng sở dĩ người và phụ thân đến tìm ta muộn là vì đã đánh bại kẻ xấu để thực hiện nguyện ước của ta.
Đêm ấy, cuối cùng ta cũng được ngủ cùng phụ thân và mẫu thân.
Ta rất vui.
Nhưng đến đêm khuya, phụ thân lén ôm ta ra ngoài.
Mẫu thân ngủ say, chẳng hay biết bảo bối của người đã rời xa người rồi.
Ta không định vạch trần phụ thân, vì ta sợ phụ thân sẽ khóc mất.
Ngày trước khi mẫu thân chưa về, đêm nào phụ thân cũng ôm bức tranh của mẫu thân mà khóc.
Ta đều biết cả.
Phụ thân nói rằng mẫu thân yêu nhất là ta, nếu không có ta, mẫu thân sẽ không bao giờ chịu trở về.
Vì vậy mỗi lần phụ thân không cho ta ôm hôn mẫu thân, ta biết người đang ghen tị với ta.
Nhưng ta sẵn lòng nhường nhịn người.
2. Góc nhìn của Tạ Tẫn
Năm ấy Tô Uyển trèo lên tường nhìn ta, hình bóng nàng đã khắc sâu vào tâm trí ta.
Ta nghe thấy nàng trò chuyện với một thứ gọi là hệ thống.
Nàng nói: “Phản diện này thật đẹp, vẻ lạnh lùng kia thật mê người, ta thích hắn, muốn nhào vào mà khóc trên vai hắn.”
Táo bạo, vô lễ, nghe đến mức tai ta cũng đỏ bừng.
Thế là ta ném đá làm nàng rơi khỏi tường.
Sau khi ném xong, ta lại hối hận, tuy tường viện không cao, nhưng lỡ như nàng bị thương thì biết làm sao?
Biết sớm nàng sẽ đến, ta đã phủ cỏ mềm lên.
Mấy ngày sau, nàng vẫn đến nhìn ta, luôn nói với hệ thống những lời không đứng đắn.
Bên ngoài thì ra vẻ nghiêm túc, tặng hoa cho ta và tỏ tình, hay ngồi trên tường đọc thơ tình cho ta nghe.
Ta biết nàng đến để công lược ta, nhưng ta tin nàng thực sự thích ta.
Nếu không, nàng đã chẳng nói với hệ thống rằng muốn hôn ta, muốn ngủ bên ta.
Ta đi theo nhịp độ của nàng, bước vào lưới tình mà nàng giăng ra.
Ta nghĩ rằng kết cục sẽ là nàng chiếm lấy trái tim ta, rồi ở bên ta mãi mãi, cho đến khi ta nghe thấy hệ thống gọi nàng rời đi.
Ta có thể dùng gì để níu giữ nàng đây? Ta nghĩ đến đứa con.
Nàng không muốn sinh, thì ta sẽ sinh.
Dù thuốc có đắng đến đâu, ta cũng nguyện uống, chỉ cần có thể có một đứa con với nàng.
Nhưng nàng vẫn rời đi, rời đi nhanh đến mức ta không kịp trở tay.
Ta hoàn toàn phát điên, ta là phản diện, xiềng xích giam cầm ta đều đã tan vỡ, tại sao ta phải làm người tốt?
Ta muốn phá hủy thế giới này, ta muốn mọi người đều đau khổ như ta.
Ngay lúc ta âm thầm khuấy động, muốn khơi mào chiến tranh, thứ gọi là hệ thống đó lại xuất hiện.
Nó nói rằng chỉ cần tích đủ công đức, có thể nàng sẽ quay về.
Vì một khả năng đó, ta cẩn trọng giữ gìn, an bang trị quốc.
Chỉ mong bách tính được an cư lạc nghiệp, khiến thế gian trở nên tốt đẹp hơn để tích thêm công đức.
Làm người tốt lâu rồi, đến cả hoàng đế cũng khen ta là bậc hiền thần có một không hai.
Cuối cùng, khi ta tích đủ công đức, hệ thống cho nàng xuất hiện bên cạnh ta dưới hình thức nhập mộng.
Ta biết nàng thích nhất là những đứa trẻ đáng yêu ngây thơ.
Vì vậy, ta luôn cố ý để Tập Nhi xuất hiện cùng ta, hy vọng nàng nhìn thấy đứa trẻ mà động lòng mà quay về.
Chỉ cần nàng quay về dỗ dành ta, ta sẽ tha thứ cho nàng.
Gặp lại Ở Huệ Chiếu Tự, nàng cứ nghĩ rằng ta đến đó để tìm Tập Nhi, nhưng thật ra ta đã đợi nàng từ trước.
Đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là nơi ta muốn cùng nàng tương phùng.
Dù thời gian trôi qua, ta vẫn yêu nàng như thuở ban đầu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Tối đó, bánh bao nhỏ về nhà, ta ôm bé con hôn một cái.
Bé con cũng rón rén lại gần, hôn nhẹ lên má ta rồi vội vàng chạy đi như sợ ai phát hiện.
Ta mỉm cười chạm nhẹ lên mũi con: “Sợ gì chứ? Hôm nay là sinh thần của con, nếu phụ thân con dám mắng con, mẫu thân nhất định sẽ đánh hắn.”
Nghe ta nói vậy, con liền ôm lấy cổ ta, dụi đầu vào lòng:
“Mẫu thân ơi, Tập Nhi vui lắm, đây là lần đầu tiên có mẫu thân ở bên cạnh vào ngày sinh thần.”
“Tạ Tô Tập.” Tạ Tẫn bước từ cửa vào.
Bánh bao nhỏ lập tức tách ra khỏi ta, chạy đến trước mặt Tạ Tẫn: “Phụ thân, sao phụ thân giờ mới về, mẫu thân nhớ phụ thân lắm đó.”
Nhìn dáng vẻ đầy lo sợ của bé con, ta không nhịn được bật cười.
Buổi tối, bé con nhìn chiếc bánh sinh nhật mà vui mừng khôn xiết: “Mẫu thân ơi, đây là bánh sinh nhật sao? Đẹp quá.”
“Trước đây chỉ nghe phụ thân nhắc đến, Tập Nhi rất ngưỡng mộ, giờ thì Tập Nhi cũng có rồi.”
“Bé con, mau ước đi.” Ta khuyến khích.
“Con muốn mẫu thân mãi mãi bên cạnh con và phụ thân.”
“Mẫu thân, điều ước của con sẽ thành hiện thực chứ?”
Tạ Tẫn cũng chăm chú chờ câu trả lời của ta.
Ta xoa đầu đoàn tử, nắm tay con và Tạ Tẫn: “Sẽ thành hiện thực, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
21
“Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi,” ta nói.
Bé con hứng khởi nhìn ta, “Trò gì vậy? Tập Nhi muốn chơi.”
“Là trò trốn tìm, Tập Nhi vào trong phòng, đếm ngược đến hai trăm, rồi phụ thân và mẫu thân sẽ vào tìm con.”
Nhìn bé con trốn vào trong nội viện, ta và Tạ Tẫn cùng mỉm cười, tựa đầu xuống bàn.
Một lúc sau, có người bước vào, ngồi đối diện ta.
“Tạ Tẫn, ngươi vốn nên yêu ta mới phải, tại sao lại ở bên nữ nhân kia?”
“Ta mới là nữ chính! Ta mới là người có được chân tâm của ngươi!”
“Tình yêu bất diệt này, vốn nên thuộc về ta!”
Nàng ta nói, rồi cười điên cuồng: “Cái gì mà nam chính nhất định chỉ yêu nữ chính, thật là nực cười! Trước khi kết thúc câu chuyện thì thủy chung một lòng, sau khi kết thúc lại lòng đổi dạ ôm ấp kẻ khác.”
“Nhưng Tạ Tẫn ngươi không giống vậy. Năm năm rồi, trong mắt ngươi vẫn không chứa nổi ai khác.”
“Ngươi biết ta ghen tị với nàng ta đến mức nào không? Nhưng ta lại vui mừng vì nàng ta đã rời đi.”
“Chỉ cần ta thay thế nàng, ta sẽ có được toàn bộ tình yêu của ngươi.”
“Nhưng tất cả các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Nàng ta lại trở về, nhìn ta như một tên hề diễn trò, các ngươi có thấy buồn cười không?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, “Đúng là rất buồn cười.”
Thấy ta và Tạ Tẫn vẫn an nhiên vô sự, nàng ta bật dậy gào lên trong cơn điên loạn.
“Tại sao chỉ có ta là không được như ý? Tại sao các ngươi lại hạnh phúc sau khi câu chuyện kết thúc?”
“Nếu ngươi không tranh giành Tạ Tẫn, thì người hắn yêu sẽ là ta, là ta!”
“Cho dù không có Tô Uyển, ta cũng sẽ không yêu ngươi,” Tạ Tẫn lạnh giọng đáp.
“Bởi vì khi nàng chưa hề đến tìm ta, ta đã thích nàng rồi.”
Ta quay sang nhìn Tạ Tẫn, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
Tạ Tẫn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Năm ấy khi nàng trèo lên tường để nhìn ta, ta đã động lòng. Từ đó về sau, mỗi ngày ta đều thích nàng nhiều hơn ngày hôm qua.”
Phiên ngoại
1. Góc nhìn của Bánh bao nhỏ
Ta trốn trong tủ đã lâu, nhưng phụ thân và mẫu thân vẫn chưa tìm thấy ta.
Sợ họ không tìm được mà buồn, ta lại trốn vào chăn.
Rốt cuộc, khi ta gần như ngủ thiếp đi, họ vẫn chưa đến.
Ta đành phải lén mở cửa để xem họ đang ở đâu.
Vừa mở cửa, ta liền thấy mẫu thân.
Người ôm chặt lấy ta: “Bánh bao nhỏ, mẫu thân bắt được con rồi.”
Ta vuốt ve khuôn mặt người, nhẹ nhàng an ủi: “Mẫu thân thật thông minh.”
Mẫu thân cười và hôn lên má ta: “Con thật là bảo bối ngoan của mẫu thân.”
Sau đó, mẫu thân nói rằng sở dĩ người và phụ thân đến tìm ta muộn là vì đã đánh bại kẻ xấu để thực hiện nguyện ước của ta.
Đêm ấy, cuối cùng ta cũng được ngủ cùng phụ thân và mẫu thân.
Ta rất vui.
Nhưng đến đêm khuya, phụ thân lén ôm ta ra ngoài.
Mẫu thân ngủ say, chẳng hay biết bảo bối của người đã rời xa người rồi.
Ta không định vạch trần phụ thân, vì ta sợ phụ thân sẽ khóc mất.
Ngày trước khi mẫu thân chưa về, đêm nào phụ thân cũng ôm bức tranh của mẫu thân mà khóc.
Ta đều biết cả.
Phụ thân nói rằng mẫu thân yêu nhất là ta, nếu không có ta, mẫu thân sẽ không bao giờ chịu trở về.
Vì vậy mỗi lần phụ thân không cho ta ôm hôn mẫu thân, ta biết người đang ghen tị với ta.
Nhưng ta sẵn lòng nhường nhịn người.
2. Góc nhìn của Tạ Tẫn
Năm ấy Tô Uyển trèo lên tường nhìn ta, hình bóng nàng đã khắc sâu vào tâm trí ta.
Ta nghe thấy nàng trò chuyện với một thứ gọi là hệ thống.
Nàng nói: “Phản diện này thật đẹp, vẻ lạnh lùng kia thật mê người, ta thích hắn, muốn nhào vào mà khóc trên vai hắn.”
Táo bạo, vô lễ, nghe đến mức tai ta cũng đỏ bừng.
Thế là ta ném đá làm nàng rơi khỏi tường.
Sau khi ném xong, ta lại hối hận, tuy tường viện không cao, nhưng lỡ như nàng bị thương thì biết làm sao?
Biết sớm nàng sẽ đến, ta đã phủ cỏ mềm lên.
Mấy ngày sau, nàng vẫn đến nhìn ta, luôn nói với hệ thống những lời không đứng đắn.
Bên ngoài thì ra vẻ nghiêm túc, tặng hoa cho ta và tỏ tình, hay ngồi trên tường đọc thơ tình cho ta nghe.
Ta biết nàng đến để công lược ta, nhưng ta tin nàng thực sự thích ta.
Nếu không, nàng đã chẳng nói với hệ thống rằng muốn hôn ta, muốn ngủ bên ta.
Ta đi theo nhịp độ của nàng, bước vào lưới tình mà nàng giăng ra.
Ta nghĩ rằng kết cục sẽ là nàng chiếm lấy trái tim ta, rồi ở bên ta mãi mãi, cho đến khi ta nghe thấy hệ thống gọi nàng rời đi.
Ta có thể dùng gì để níu giữ nàng đây? Ta nghĩ đến đứa con.
Nàng không muốn sinh, thì ta sẽ sinh.
Dù thuốc có đắng đến đâu, ta cũng nguyện uống, chỉ cần có thể có một đứa con với nàng.
Nhưng nàng vẫn rời đi, rời đi nhanh đến mức ta không kịp trở tay.
Ta hoàn toàn phát điên, ta là phản diện, xiềng xích giam cầm ta đều đã tan vỡ, tại sao ta phải làm người tốt?
Ta muốn phá hủy thế giới này, ta muốn mọi người đều đau khổ như ta.
Ngay lúc ta âm thầm khuấy động, muốn khơi mào chiến tranh, thứ gọi là hệ thống đó lại xuất hiện.
Nó nói rằng chỉ cần tích đủ công đức, có thể nàng sẽ quay về.
Vì một khả năng đó, ta cẩn trọng giữ gìn, an bang trị quốc.
Chỉ mong bách tính được an cư lạc nghiệp, khiến thế gian trở nên tốt đẹp hơn để tích thêm công đức.
Làm người tốt lâu rồi, đến cả hoàng đế cũng khen ta là bậc hiền thần có một không hai.
Cuối cùng, khi ta tích đủ công đức, hệ thống cho nàng xuất hiện bên cạnh ta dưới hình thức nhập mộng.
Ta biết nàng thích nhất là những đứa trẻ đáng yêu ngây thơ.
Vì vậy, ta luôn cố ý để Tập Nhi xuất hiện cùng ta, hy vọng nàng nhìn thấy đứa trẻ mà động lòng mà quay về.
Chỉ cần nàng quay về dỗ dành ta, ta sẽ tha thứ cho nàng.
Gặp lại Ở Huệ Chiếu Tự, nàng cứ nghĩ rằng ta đến đó để tìm Tập Nhi, nhưng thật ra ta đã đợi nàng từ trước.
Đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là nơi ta muốn cùng nàng tương phùng.
Dù thời gian trôi qua, ta vẫn yêu nàng như thuở ban đầu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.