Thật là nực cười, trước đây là nàng tránh ta như tránh tà, bây giờ thì lại hoán đổi vị trí. Ta chỉ lo rằng, nếu nhìn nàng thêm một lần nữa, ta sẽ không kìm được mà mở miệng bảo nàng ở lại, vĩnh viễn không để nàng rời đi.
Chẳng mấy chốc, mẫu thân lại đưa hai nha hoàn mới vào viện của ta, chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng dáng vẻ đều đoan trang, tính tình nhu mì. Nhìn hai nha đầu này, ta chợt nhận ra, nàng thật sự sắp đi rồi.
Trước sự ngạc nhiên của Trương Sinh, ta đặt tên cho hai nha đầu là Tử Quyên và Đỗ Vũ, đều mang ý nghĩa là chim đỗ quyên, cùng tên với loài chim mà ta từng đặt cho nàng. Chỉ là, dù tên có giống nhau, nhưng có người, lại chẳng thể nào thay thế được.
Đêm trước ngày thành thân, ta như thường lệ mở cửa sổ, từ đó nhìn về phía căn phòng của nàng. Ngày mai nàng sẽ đi, từ nay về sau, nàng sẽ không còn là tiểu nha hoàn của ta nữa, cũng không còn bóng dáng nàng thấp thoáng trong sân, hay đôi mắt trong trẻo như hươu con sáng ngời nhìn ta.
Không biết bao lâu trôi qua, bỗng cánh cửa sổ ấy mở ra, nàng đứng trước cửa sổ, nhìn ta từ xa. Ta ngắm nàng, thầm nghĩ:
“Còn có thể nhìn thấy nàng thêm một lần, thật tốt.”
Phu nhân của ta là một đại gia khuê tú đúng nghĩa, dung mạo đoan trang, nhưng thân thể yếu ớt. Thành thân chưa bao lâu, ta đã phải vào kinh nhậm chức. Nàng chỉ biết nhìn ta đầy áy náy, rồi tự mình thưa với mẫu thân rằng:
“Phu quân phải lên kinh nhận chức, con dâu vốn nên đi theo để hầu hạ, nhưng thân thể con thật sự không chống đỡ được, chi bằng để Tử Quyên và Đỗ Vũ theo chàng nhân lên kinh, tiện bề chăm sóc cho chàng.”
Mẫu thân vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có chút băn khoăn. Mới thành thân không lâu mà ta đã để phu nhân lại, mang theo hai nha hoàn đi nhậm chức, e rằng sẽ làm Thân gia phật ý. Phu nhân rất hiểu chuyện, liền nói:
“Không sao đâu ạ, nhà ngoại bên con cũng hiểu rõ sức khỏe của con, không thể chịu nổi đường xa. Con đã viết thư cho cha mẹ và huynh đệ, giải thích rõ ràng, đồng thời sẽ nhờ họ giúp đỡ phu quân thêm khi ở kinh thành.”
Mẫu thân cảm động, nắm tay phu nhân mà khen ngợi:
“Con ta thật may mắn khi cưới được một người vợ tốt.”
Làm quan ở kinh thành quả không dễ, nhờ sự giúp đỡ của tỷ phu và nhạc phụ, ta mất hai năm trời mới có thể đứng vững nơi này.
Dạo gần đây, Trương Sinh từ Vũ Châu trở về, kể cho ta nghe tin tức của nàng.
Nàng quả thực có bản lĩnh, biến Lan Quân Các thành Lan Quân Lâu, chỉ trong vòng chưa đầy một năm.
Trương Sinh nói rằng, nửa năm trước, nàng đã đắc tội với thông phán đại nhân, nếu không nhờ nhị đệ giúp đỡ, e rằng không tránh khỏi cảnh ngục tù. May mắn thay, nàng khôn khéo, kết thân được với phu nhân tri châu, giúp Lan Quân Lâu được khai trương trở lại.
Phu nhân tri châu, Tô Thanh Thanh, ta biết, chính là biểu tỷ của nhị đệ. Nghe Trương Sinh nói, ta không đáp lời, chỉ lặng lẽ hạ quyết tâm tiến lên trên con đường quan lộ, mấy vụ án rắc rối dạo trước cũng âm thầm tiếp nhận giải quyết.
Rời Vũ Châu đã tròn hai năm, cuối cùng ta trở về. Nhị đệ thành thân, Lục gia sắp sửa chuyển vào kinh thành, đây là lời hứa của ta với phụ thân, nay cũng đã bắt đầu đơm hoa kết trái.
Chỉ là, trước khi rời đi, ta muốn gặp nàng thêm một lần, hỏi nàng câu mà ta chưa từng thốt ra:
“Trong lòng nàng, liệu có ta chăng?”
Nhưng ta lại khiến nàng rơi lệ, và cũng chẳng nghe được câu trả lời mà ta mong đợi, đành lặng lẽ rời đi trong bối rối.
Kinh thành thời tiết không tốt, để chăm sóc cho hai chậu lan, ta đã đặc biệt mời hai người thợ làm vườn có kinh nghiệm. Không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn tìm mọi cách giữ cho những chậu lan ấy sống sót.
Rõ ràng ta đã nghe được câu trả lời của nàng, rõ ràng ta biết mình nên buông bỏ, nhưng chẳng hiểu vì sao, ta vẫn cố chấp giữ lại hai chậu lan này.
Phu nhân vẫn chưa có con, liền chủ động nâng Đỗ Vũ và Tử Quyên làm thiếp. Hai nàng đều hiểu quy củ, phu nhân cũng đối đãi rất tốt với họ. Những năm qua, ta và phu nhân kính trọng nhau, ta biết ơn sự hi sinh của nàng, nàng cũng hiểu nỗi vất vả của ta, cuộc sống trôi qua khá yên bình.
Khi Đỗ Vũ sinh con trai, chậu lan vốn chưa bao giờ nở lại lần đầu tiên hé nụ. Trong lòng ta khẽ động, liền đặt tên cho đứa trẻ là Tư Quy. Với người ngoài, ta chỉ nói đó là ý nghĩa luôn nhớ về sự dạy bảo. Để tri ân phu nhân và tôn vinh Tư Quy, đứa bé khi sinh ra liền được ghi tên dưới danh phận của phu nhân.
Sau đó, phu nhân khó nhọc sinh hạ Niệm Niệm, lòng ta hân hoan vô cùng, cảm ơn phu nhân đã chịu khổ. Phu nhân chỉ yếu ớt nhìn con gái, rồi nói rằng đó là bổn phận của mình.
Nhờ sự giúp đỡ từ gia đình nhạc phụ, đường quan lộ của ta êm thuận, gia đình bên trong cũng hòa thuận, yên ổn.
Một ngày, nhị đệ đến nói với ta rằng biểu tỷ và biểu tỷ phu của đệ ấy sắp vào kinh. Hoàng thượng đã hạ chỉ thăng chức cho biểu tỷ phu từ tri châu Vũ Châu lên làm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, không lâu nữa sẽ nhập kinh. Nay ta là Tả Gián Nghị Đại Phu, nên nhị thẩm bảo hắn đến trước thông báo cho ta, đợi khi biểu tỷ phu nhập kinh sẽ cùng nhau ăn bữa cơm. Ta liền đồng ý.
Chỉ là, sau đó ta hỏi thử tân tri châu Vũ Châu là ai, thì ra là Vương đại nhân, người cùng ta dự khoa cử năm xưa. Nhân tiện, ta mời hắn đến trà quán Minh Thúy để bàn chuyện.
Qua ba tuần rượu, ta kính Vương đại nhân ba chén, rồi cuối cùng nói:
“Ta ở Vũ Châu có một cố nhân, nếu Vương huynh tiện, mong huynh chiếu cố nàng một chút.”
Vương đại nhân vội vàng cảm kích, liên tục nói:
“Lục huynh cứ yên tâm, những lời ngài dặn ta đều đã ghi nhớ, nhất định sẽ tận tâm chăm sóc, cũng sẽ truyền đạt đúng ý tứ của ngài.”
Ta khẽ phất tay:
“Không cần nói là vì ta, cũng xin Vương huynh giữ kín chuyện này giúp ta.”
Vương đại nhân thoáng vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ vội vàng đáp ứng.
Ta thầm nghĩ trong lòng: “Giờ đây, cuối cùng ta cũng có thể bảo vệ nàng rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông lâu sau, Trương Sinh đến báo:
“Lão gia, Tiểu Lưu có gửi thư đến.”
Lúc đó ta đang trong thư phòng viết chữ:
“Ồ? Cậu ta nói gì?”
Trương Sinh đáp:
“Tiểu Lưu nói rằng Vương đại nhân vừa nhậm chức liền đến Lan Quân Lâu, trò chuyện khá lâu. Nghe nói Lý ma ma đã mất, Tử Quy vì vậy buồn bã hồi lâu, sau đó nàng đến Từ Ấu Cục nhận nuôi hai đứa trẻ. Không những cho chúng đến học đường, mà còn vì chúng mà mua một căn nhà.”
“Chỉ thế thôi?” Ta hỏi.
Trương Sinh ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp:
“Nàng nhận nuôi hai đứa trẻ, một nam một nữ. Đứa con trai tên Tư Quân, đứa con gái tên Tư Văn.”
Bút trong tay ta chợt khựng lại, để lại một vệt mực làm hỏng hẳn bức thư pháp đang viết dang dở.
Vẻ mặt ta không thay đổi, chỉ phất tay cho Trương Sinh lui ra.
Vừa khi cửa đóng lại, ta rốt cuộc không thể kìm nén, cười mà như khóc, thì thào nói:
“Tiểu lừa gạt, rốt cuộc trong lòng nàng vẫn có ta.”
Bất chợt, trong lòng ta như có một khoảng trống được lấp đầy, ấm áp và mềm mại.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hơn mười năm đã lặng lẽ trôi qua.
Ta trên quan trường luôn cố gắng hết sức, chưa từng dám lơ là một ngày. Nhờ sự tiến cử của lão đại nhân Thân gia, qua bao gian truân, ta cũng dần bước lên chức Tham tri chính sự.
Nhà họ Lục không những đã đứng vững nơi kinh thành, mà còn bén rễ, đâm chồi nảy lộc.
Khi ông nội qua đời, ông nắm tay ta cười mãn nguyện, nói rằng cuối cùng ta cũng không phụ sự kỳ vọng của ông, ông giờ đây có thể an lòng mà đi gặp tổ tiên họ Lục.
Nói xong, tay ông khẽ buông.
Cả dòng họ quỳ dưới đất, đồng loạt òa khóc. Ta cũng lặng lẽ rơi nước mắt, vừa vì ông, vừa vì chính mình.
Những năm tháng áp lực nặng nề cùng niềm mong mỏi khắc khoải đè lên lòng ta, đến hôm nay cuối cùng cũng có được câu trả lời.
Tiễn ông xong, một ngày ta soi gương, bỗng nhận ra tóc mai đã hoa râm, nhưng ta giờ đây mới chỉ hơn bốn mươi.
Hôm ấy trên đường đi, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Phu xe nói phía trước có một ông lão ngã xuống. Ta nhìn ra ngoài, thấy một lão nhân được một thanh niên trẻ tuổi nhẹ nhàng đỡ dậy, lại còn giúp lão nhặt nhạnh những vật dụng rơi vãi khắp nơi.
Thùng đồ của lão bị hư hại, vỡ toang, lão nhân lúng túng không biết làm sao. Chỉ thấy thanh niên ấy lấy ra một chiếc túi vải lớn, cẩn thận thu dọn đồ đạc cho lão, rồi trao lại cho ông.
Lão nhân liên tục cảm tạ, thanh niên chỉ khẽ cười, xua tay từ chối.
Ta nhìn chiếc túi vải trong tay lão nhân, bỗng ngây người.
Mấy hôm trước, Tiểu Lưu đã gửi thư báo rằng Tư Quân sẽ vào kinh ứng thí. Không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.
Ta mời Tư Quân đến phủ ta ôn tập, tiện bề chỉ điểm thêm cho cậu trước ngày thi.
Quả nhiên, đúng như tính toán, Tư Quân không những có tên trên bảng vàng, mà còn đỗ cao với danh hiệu Thám hoa.
Một chàng Thám hoa trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, lời lẽ nhã nhặn, phong độ phi phàm. Bởi vậy, nhiều nhà quyền quý trong kinh thành đều muốn kết giao thông gia với cậu. Một số đồng liêu có con gái đến tuổi cập kê thậm chí đến dò hỏi ta.
Ta cười tủm tỉm tiễn họ về, nhìn bóng dáng họ khuất xa mà thầm vui trong lòng, khẽ vuốt chòm râu không mấy dài của mình:
“Các vị, muộn rồi.”
Đúng vậy, cuộc gặp gỡ giữa Niệm Niệm và Tư Quân là do ta cố ý sắp đặt. Ta đã sớm biết rằng với tài học của Tư Quân, cậu ắt hẳn sẽ có tên trên bảng vàng, chỉ không ngờ cậu lại đỗ đến bậc Thám hoa.
Một chàng rể tốt như vậy, sao có thể để người khác có được.
Niệm Niệm của ta và Tư Quân, nay môn đăng hộ đối, chắc chắn sẽ có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời, hạnh phúc trọn kiếp.
Lần nữa gặp lại nàng, chính là khi nàng đến phủ ta bàn bạc chuyện hôn sự của con cái. Năm tháng vô tình, cũng đã in dấu lên khuôn mặt nàng vài nét phai mờ. Nhưng dáng hình ấy, ánh mắt ấy, vẫn là bóng dáng mà ta nhớ mãi, trầm lặng, lý trí, và thận trọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.