Ta tên là Lục Văn Quân. Từ khi ta đỗ tú tài vào năm mười hai tuổi, ánh mắt của phụ mẫu, cũng như toàn bộ gia nhân trong phủ đều thay đổi.
Vào dịp Tết, khi tế tổ tại từ đường, tổ phụ nắm tay ta, đứng trước bài vị tổ tiên, lệ già tuôn rơi.
“Liệt tổ liệt tông trên cao, Lục gia chúng ta có hy vọng phục hưng rồi, có hy vọng rồi.”
Ta lặng lẽ đứng đó, ngước nhìn bài vị tổ tiên trên từ đường. Ở hàng thứ hai, ngay chính giữa, có một bài vị làm từ gỗ nam mộc khảm vàng, đó chính là tổ tiên Lục gia – Lục Quán Thư, người từng giữ chức Thừa tướng, cũng là tằng tổ phụ (ông cố nội) của ta.
Nguyện vọng của bậc trưởng bối rất rõ ràng, ta đỗ tú tài từ năm mười hai tuổi, tất nhiên phải gánh vác trọng trách phục hưng Lục gia.
Phụ thân khẽ khàng nói với ta:
“Con à, Lục gia chúng ta ngày càng suy tàn, không chỉ ở kinh thành, mà nếu tiếp tục như vậy, chẳng quá hai mươi năm nữa, e rằng ngay cả đất Vũ Châu này cũng không còn chỗ đứng.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Sao phụ thân lại nói vậy? Lục gia ta lấy thơ sách truyền đời, gia phong thanh bạch, danh vọng ở Vũ Châu cũng không hề nhỏ, sao có thể nói là không còn chỗ đứng?”
Phụ thân thở dài một tiếng:
“Con có biết vì sao Lục gia chúng ta đã ở Vũ Châu hơn năm mươi năm mà vẫn giữ được tiếng tăm không?”
“Chẳng phải là nhờ tằng tổ sao?”
Phụ thân cười khổ một tiếng:
“Con nghĩ tổ tiên phù hộ được bao lâu? Ngay cả những gia tộc có tước vị thừa kế ở kinh thành, nếu vài đời sau không có ai ra gì, đợi đến khi tước vị không còn ai thừa kế, cũng không tránh khỏi suy tàn mà lặng lẽ biến mất, huống chi gia tộc chúng ta không có tước vị.”
Ta không hiểu liền hỏi:
“Vậy là vì cớ gì?”
Phụ thân đáp:
“Lục gia chúng ta vẫn có tiếng ở Vũ Châu, chính là nhờ gia gia của con. Dù gia gia không làm quan, nhưng đã lớn lên ở kinh thành, kết giao với nhiều bậc quý nhân, hậu thuẫn không nhỏ. Người đời nhìn vào mặt mũi của gia gia, tất nhiên sẽ kính trọng Lục gia. Nhưng nếu một ngày gia gia đi trước, người đời vốn chỉ biết nịnh kẻ cao, đạp kẻ thấp. Lục gia đã suy tàn đến tận bây giờ, nếu không có người kế thừa, kết cục của Lục gia có thể đoán trước.”
“Con à, toàn bộ hy vọng của Lục gia đều đặt vào con, con tuyệt đối không thể phụ lòng.”
Nhìn khuôn mặt phụ thân, đôi mắt tràn đầy kỳ vọng ấy khiến ta không thể không để tâm. Dưới ánh nhìn chăm chú của phụ thân, ta nghiêm túc gật đầu.
“Phụ thân yên tâm, đời này con nhất định không phụ sự mong đợi của người, nhất định sẽ đưa Lục gia trở lại kinh thành.”
Sau khi trò chuyện cùng phụ thân, ta trở về Bác Nhã viện của mình. Vừa bước vào, ta phát hiện những nha hoàn thường hầu hạ trong viện đã không còn nữa.
Ta thắc mắc hỏi Trương ma ma, bà chỉ nói rằng đó là ý của mẫu thân. Từ nay trong viện của ta chỉ giữ lại Trương sinh, Trương ma ma và hai nha hoàn nhị đẳng ở tiền viện hầu hạ. Những bà tử và nha hoàn thô kệch khác phải ở lại hậu viện, không được đến trước mặt ta mà làm phiền ta đọc sách.
Việc này ta không để tâm, vốn dĩ ta cũng không thích đông người, nay lại càng có được sự thanh tịnh.
Chỉ là, đối diện với ánh mắt kỳ vọng của cả phủ, với sự mong mỏi tha thiết của các trưởng bối, và cả mẫu thân cẩn trọng như đối diện kẻ địch, dường như có một tấm lưới vô hình đang dần ép xuống, khiến ta không thể cười nổi.
Ta biết, từ nay, ta không còn tư cách để tùy hứng nữa.
Ta ngày càng trầm lặng, dồn hết tinh thần vào sách vở.
Chỉ có đệ đệ thỉnh thoảng đến nói chuyện với ta, đôi lúc còn trêu ta rằng tuổi trẻ mà đã như một lão học giả.
Ta vốn cho rằng cuộc sống chỉ có vậy thôi: đọc sách, thi cử, vào quan trường, cưới một thê tử môn đăng hộ đối, gánh vác trọng trách Lục gia.
Chỉ là, ta chưa từng nghĩ sẽ có một người đột nhiên xuất hiện, khuấy động tầm mắt của ta.
Lần đầu tiên ta chú ý đến nàng là ở hoa viên. Nàng chạy vội tới, nhìn thấy Vương ma ma bên cạnh mẫu thân thì như thấy cứu tinh, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của ta và mẫu thân. Ta ngỡ nàng là nha hoàn mới vào cửa, chưa hiểu quy củ, nghĩ đến tính nghiêm khắc của mẫu thân mà âm thầm lo lắng cho nàng.
Nhưng ai ngờ, nàng ngây thơ đến mức khiến mẫu thân cũng không nỡ trách phạt. Lúc ấy, ta mới biết, hóa ra nàng là nha hoàn trong viện của ta, vậy mà lại không hề biết ta là ai.
Nàng nhìn ta và nhị đệ vài lần, đứng ngẩn ngơ không thể trả lời được câu hỏi của mẫu thân. Nhị đệ thấy dáng vẻ ngờ nghệch của nàng, không nhịn được mà cười khẽ, liếc mắt ra hiệu cho ta, tỏ vẻ hứng thú xem trò vui.
Ta nén cơn tức, không đáp trả ánh mắt của nhị đệ, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, đứng im lặng một bên.
Đợi đến khi Vương ma ma và nha hoàn ngốc nghếch kia rời đi, nhị đệ cuối cùng không thể nhịn được nữa, bật cười nói:
“Ngay cả nha hoàn trong viện mình mà huynh cũng không nhận ra, quả thật là một thiếu gia ‘khác biệt’ đấy. Ha ha ha.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn nhị đệ một cái, thản nhiên đáp:
“Khác biệt? Nếu đã khác biệt, vậy thì để ta ‘khác biệt’ thêm chút nữa, bài sách lược của tiên sinh ngày mai, đệ tự mình viết đi.”
Dứt lời, không đợi nhị đệ phản ứng, ta liền dẫn theo Trương Sinh rời đi, chẳng buồn quay đầu lại.
Về đến Bác Nhã viện, ta bảo Trương ma ma đi xem xét tình hình của ma ma đang bị bệnh, xem có cần gì thêm không.
Trương ma ma cười đáp:
“Thiếu gia yên tâm, có Tử Quy chăm sóc Lý ma ma, không cần lo lắng.”
“Tử Quy?” Ta ngạc nhiên hỏi: “Là nha hoàn không nhận ra ta hôm trước sao?”
Trương ma ma tưởng ta nổi giận, vội vàng đáp:
“Thiếu gia thứ tội, nha đầu đó vừa ngốc vừa khờ, tuổi còn nhỏ, gan lại bé, nhưng tính tình rất thật thà, quy củ đàng hoàng, tuyệt đối không phải cố ý phớt lờ thiếu gia.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Trương ma ma, ta âm thầm suy nghĩ: “Nha đầu này có thể khiến cả Vương ma ma bên cạnh mẫu thân và Trương ma ma bên cạnh ta đều bênh vực, nếu không phải thật sự ngốc, thì ắt hẳn rất thông minh.”
Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, cứ để nàng tự nhiên đi.
Chừng nửa năm sau, có một hôm mẫu thân bất ngờ xông vào Bác Nhã viện của ta. Trong lúc ta đang ở trường, mẫu thân chẳng nói chẳng rằng liền bắt trói một nha hoàn nhị đẳng bên cạnh ta. Ta nhớ nha hoàn đó tên Bích Đào, là một người không mấy an phận.
Những lần nàng cố ý ăn mặc sặc sỡ, trang điểm lòe loẹt, ta không phải là không biết. Cái sở thích phối màu đỏ xanh của nàng thật khiến người ta muốn phớt lờ cũng không được. Ta cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt, không đếm xỉa đến những hành động lố lăng của nàng, mong nàng sớm tỉnh ngộ mà quay đầu, nếu không bị mẫu thân phát hiện thì chỉ e chẳng còn đường sống.
Nhưng không ngờ, nàng ngốc đến mức không tưởng, còn dám lén nhét cho ta một cái túi hương thêu hình uyên ương. Uyên ương bơi lội ư? Ha, cho dù là uyên ương thật đi nữa, thì cũng chẳng phải với một nha hoàn như nàng. Thật đúng là không biết giữ quy củ, không hiểu phận mình.
Ta không nhận túi hương mà còn trách mắng nàng một phen, bảo rằng nếu không biết hối cải, e là sẽ mất mạng.
Không ngờ, cảnh đó lại bị đại nha hoàn của mẫu thân tình cờ bắt gặp.
Khi ta tan học trở về Bác Nhã viện, Hồng Hạnh mắt đỏ hoe nói với ta:
“Thiếu gia, Bích Đào… Bích Đào đã bị phu nhân bán đi rồi.”
Ta chỉ có thể thở dài một tiếng: “Tự làm tự chịu, không thể sống được.”
Sau khi Bích Đào bị bán đi, mẫu thân liền đề bạt Tử Quy đến hầu cận bên ta.
Chỉ là… chẳng lẽ ta đáng sợ đến vậy sao?
Suốt một năm trời, nàng luôn cố gắng giảm sự hiện diện của mình trước mặt ta, thường có khi ba, năm ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ta thở dài, quả nhiên là một nha đầu nhút nhát, chỉ e rằng việc của Bích Đào đã để lại trong lòng nàng một vết thương khó phai.
Khi Hồng Hạnh xuất phủ, không còn ai chăm chỉ đứng ra gánh vác giúp nàng, ta nghĩ rằng lần này nha đầu ấy sẽ không thể trốn tránh mãi như con rùa rụt cổ được nữa.
Nhưng không ngờ, nàng lại có thể khiến Trương Sinh và Trương ma ma giúp nàng làm mọi việc mà không hề oán trách, đến mức thường ngày nàng còn không bước chân vào phòng ta.
Ta chỉ thấy buồn cười, nha đầu này sao gan nhỏ đến vậy. Thôi, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, để mặc nàng vậy.
Ngày thi cử ngày càng cận kề, ta ngày đêm miệt mài dùi mài kinh sử. Lời dặn dò nặng nề của phụ thân vẫn còn văng vẳng bên tai, ánh mắt kỳ vọng của tổ phụ như hiển hiện trước mắt. Trọng trách phục hưng Lục gia, ta phải gánh vác.
Chỉ là, không biết từ khi nào trong phòng ta, những đóa hoa tươi thắm đã được thay bằng từng chậu lan thanh tao. Hương hoa thoang thoảng, tinh khiết và dịu dàng, khiến lòng người nhẹ nhàng thanh thản.
Chẳng hay từ bao giờ, trầm hương trong phòng cũng đã được thay bằng mùi thảo dược. Trong mùi hương nhè nhẹ ấy, có bạc hà làm tinh thần tỉnh táo, có cam tùng giúp tâm trí an tĩnh, và thoảng đâu đó chút hương chanh thanh mát.
Bàn điểm tâm cũng chẳng biết từ khi nào đã đổi món, trông hình thức mới lạ, mùi vị đa dạng. Trương Sinh và Trương ma ma đã theo ta nhiều năm, chắc chắn không phải là người có những ý tưởng tinh tế như vậy.
Người làm việc này, không cần nói ra cũng rõ.
Ta khẽ mỉm cười, nhón lấy một miếng điểm tâm, rồi tiếp tục chăm chú vào sách vở.
Nhị đệ đến tìm ta, nhìn ta với vẻ ngạc nhiên mà nói:
“Ta cứ tưởng huynh đọc sách khổ cực, chắc hẳn sẽ tinh thần suy sụp, sắc mặt tệ hại mới phải. Nhưng nhìn huynh tinh thần phấn chấn thế này, xem ra ta lo thừa rồi.”
Ta không buồn ngẩng đầu lên, hờ hững đáp:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.