Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:55 chiều – 28/10/2024

1.
Chủ quán cơm đưa cho tôi một xấp tiền dính đầy dầu mỡ, đây là công việc làm thêm thứ ba của tôi ngày hôm nay.

Thanh toán xong tiền lương này là đủ tiền thuốc men cho Bạch Thần rồi.

Tôi ôm tiền vào lòng, đón gió lạnh chạy về nhà.

Đi ngang qua quán gà nướng, tôi khẽ cắn môi mua cho Bạch Thần món gà nướng hắn thích nhất.

Chắc hắn sẽ vui lắm.

Trong nhà, Bạch Thần đang làm ổ trong phòng, con gà nướng hấp dẫn khiến hắn chảy nước miếng ròng ròng.

Cuối cùng cũng buông bớt vài phần cảnh giác.

Nhìn đôi tai cáo lông xù của hắn, lòng tôi ngứa ngáy muốn chạm nhẹ một chút, nhưng lại bị hắn né tránh.

Ánh mắt cảnh giác của hắn làm tôi đau nhói, tôi hậm hực thu tay đang giơ lơ lửng về.

Chờ thêm chút nữa đi, hắn nói đợi chân hắn lành, chúng tôi sẽ ký khế ước.

“Xin lỗi, quên mất anh không thích người khác sờ tai anh.”

Ăn cơm xong, tôi nhét quần áo vào máy giặt, lắng nghe tiếng gầm rú của máy giặt cũ, lau sạch sàn nhà.

Bạch Thần vẫn ghé trên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cho đến khi phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa đóng cửa, hắn mới khập khiễng quay về phòng.

Tôi nghĩ có lẽ hắn khao khát cảm giác ở bên ngoài, căn phòng quá nhỏ chắc hẳn đã khiến hắn ngột ngạt, sắp rồi, sắp rồi…

Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.

Đèn phòng phẫu thuật sáng lên rồi lại tắt, thần kinh của tôi vẫn căng thẳng, mãi đến khi nhìn thấy Bạch Thần được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tâm trạng mới dịu lại đôi chút.

Ca phẫu thuật rất thành công.

2.
Tôi nhặt được Bạch Thần trên núi, một thú nhân cáo trắng, nằm thoi thóp ở đó.

Trên thế giới này, thú nhân và con người cùng tồn tại, nhưng tỷ lệ sinh sản hiện nay ngày càng thấp, chính phủ quy định phải kết hôn trước 25 tuổi, ngay cả người và thú nhân cũng có thể ký khế ước. Không kết hôn sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ, thậm chí còn bị bỏ tù.

Ngày đầu tiên tôi đưa hắn về nhà, hắn đáng thương rúc vào trong thảm, móng vuốt sắc nhọn trên tay lộ ra, cố tỏ ra hung dữ, thoạt nhìn rất ngây ngô.

Hắn cảnh giác nhìn tôi, tôi lấy chút thịt còn sót lại trong nhà – một ít thịt lợn, nấu thành canh, đưa đến trước mặt hắn.

Hắn quá vội vàng nên bị bỏng tay, canh đổ lênh láng trên sàn.

Nhất thời không biết nên xót cho miếng thịt cuối cùng của mình hay xót cho móng vuốt của hắn.

May mà Lục Anh đến kịp, mang đến một hộp thịt.

Tuy nhiên tôi vẫn nuôi hắn như cũ. Lục Anh nói kiểu thú nhân như hắn chưa tiến hóa hết, tai không thể thu vào, không có khả năng lao động, hơn nữa khuôn mặt quá xinh đẹp, đuổi ra ngoài có lẽ chỉ bị người ta bán vào những nơi đen tối, hoặc bán cho những kẻ có sở thích đặc biệt.

Ban ngày tôi sẽ nhờ Lục Anh đến chăm sóc, trả cho cô ta một ít tiền lương, thỉnh thoảng mang cơm nước đến cho Bạch Thần.

Có lẽ vì quen sống một mình, dần dần tôi có chút thích thú với những ngày có người chờ tôi về nhà, cùng tôi ăn cơm.

Từ khi cha mẹ mất, hiếm khi có người cùng tôi nói chuyện ăn cơm.

Lúc đó, về nhà là điều tôi ghét nhất.

Mà bây giờ thì khác rồi.

Chiếc đèn nhỏ sáng lên mỗi khi tôi về nhà và Bạch Thần ngồi trong phòng khách đã trở thành ràng buộc của tôi.

Tôi muốn giúp hắn chữa lành chân, Bạch Thần nói đợi chân lành, chúng tôi sẽ ký khế ước.

Tôi đã hỏi thăm về chi phí phẫu thuật, rất cao, nhưng với số tiền tích lũy nhiều năm cộng thêm một ít nữa vẫn có thể gom góp đủ.

Khi tôi nói tin này cho Bạch Thần, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy niềm vui cùng bất ngờ trong mắt hắn.

Đôi mắt lấp lánh như ánh sao, ánh lên vẻ vui mừng.

“Chờ chân tôi khoẻ lại, chúng ta ký khế ước đi.”

Đêm đó, tôi đã phấn khích thức đến mức đã thức cả đêm.

3.
Cuộc sống thật khó khăn, tôi thậm chí không dám mua cho mình một chiếc áo bông, chuông cửa hỏng từ lâu cũng không dám mua cái mới.

Hầu hết tiền ăn hàng tháng đều được dùng để mua thịt cho Bạch Thần bồi bổ cơ thể.

Bạch Thần yếu ớt, chỉ ăn gà nướng ở ngõ Liễu Diệp.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, tôi đã từ bỏ công việc vẽ tranh minh họa yêu thích của mình, bởi vì nó chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Tôi tiết kiệm từng đồng, ăn thức ăn thừa của khách hàng.

Chỉ mong sớm tiết kiệm đủ tiền, Bạch Thần có thể sớm hồi phục sức khỏe, như vậy hắn sẽ vui hơn.

Sau khi Bạch Thần phẫu thuật xong, tôi lại bắt đầu cuộc sống làm việc từ sáng đến tối.

Tôi muốn tiết kiệm thêm tiền, đến lúc đó sẽ sửa sang lại căn nhà đơn giản.

Hắn không thể làm việc cũng không sao, tôi có thể nuôi gia đình.

Trong thời gian làm thêm, tôi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Khi đến đồn cảnh sát, vết máu trên mặt Bạch Thần đã khô, khuôn mặt trắng nõn bầm tím.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Bạch Thần né tránh sự chạm vào của tôi, quay đầu sang hướng khác.

“Không có gì.”

Cảnh sát nói cho tôi biết lý do – đánh nhau với vài thú nhân nên bị thương.

“Sao lại đánh nhau?”

Tôi bóc trứng gà, nhẹ nhàng lăn qua chỗ bầm tím trên mặt hắn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Không có gì, chỉ là họ nói chuyện khó nghe thôi.”

Tôi không hỏi thêm nữa, tôi biết tính cách của Bạch Thần, dù tôi có hỏi hắn cũng sẽ không nói.

Chắc chắn là họ đã chế giễu đôi chân của hắn, bởi vì bây giờ quá trình phục hồi vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, nên hắn đi lại vẫn còn hơi không tự nhiên.

Tôi nhìn hắn cúi đầu ủ rũ, chỉ biết nhẹ nhàng an ủi.

“Mấy ngày nữa đợt trị liệu cuối cùng kết thúc, anh có thể hoàn toàn khôi phục lại như bình thường.”

“Thật sao?”

“Thật đấy.”

Giọng điệu của hắn vẫn ủ rũ.

Tôi chỉ có thể nhờ Lục Anh rảnh rỗi nói chuyện với hắn nhiều hơn, bây giờ kinh tế dư dã rồi, tôi có thể trả tiền lương cho cô ta nhiều hơn một chút.

4
Phục hồi chức năng rất thành công, chân của Bạch Thần đã hồi phục.

Tôi đã lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chúng tôi, tưởng tượng về tương lai của chúng tôi.

Nhưng hắn lại giáng cho tôi một gậy vào đầu.

Tôi đã mua cho hắn món ăn yêu thích của hắn, và cả bánh kem nữa, ngày mai là sinh nhật lần thứ 25 của tôi, tôi và Bạch Thần sẽ ký khế ước vào ngày sinh nhật, đây là lời hứa của hắn với tôi.

Đi ngang qua vườn hoa, tôi nhìn thấy hai người đang ôm nhau bên trong.

Vừa khéo, cả hai người tôi đều quen.

Bạch Thần ôm Lục Anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.

“Xin lỗi, nếu không phải vì anh, em đã không bị nhốt trong đồn cảnh sát.”

Họ có cử chỉ thân mật, điều chưa từng có với tôi.

“Không sao, miễn là anh không bị thương thì mọi chuyện vẫn ổn.”

“Chỉ là làm làm lỡ công việc của Thính Thính thôi.”

“Một con bé bưng bê thôi mà, có gì mà làm lỡ chứ?”

Giọng điệu của Bạch Thần rất khinh thường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Lục Anh.

Lục Anh nhón chân lên sờ tai Bạch Thần, đó là khu vực tôi bị cấm chạm vào, giờ phút này đang tùy ý mở rộng với một người phụ nữ khác.

“Anh không còn khuyết điểm nữa, anh sẽ không liên lụy em nữa, sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Tôi nghe thấy những lời này từ phía sau gốc cây, tức giận đến run người.

Những thứ trong tay tôi rơi xuống đất, tôi gần như không thể đứng vững.

Hóa ra tất cả mọi thứ của chúng tôi đều là do hắn tính toán.

Giữa chúng tôi không có tình cảm, chỉ có lợi dụng.

Tôi thật ngốc, bị lợi dụng lâu như vậy, đến hôm nay mới nhận ra.

“Nhưng còn Thính Thính thì sao? Em sợ làm tổn thương cô ấy.”

“Em đó, quá lương thiện rồi.”

Môi hai người họ quấn lấy nhau, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi bước ra khỏi bóng cây, nhìn hai người vẫn đang dính lấy nhau, ném chiếc bánh kem tôi đã cẩn thận lựa chọn vào người họ, những bông hoa nhỏ trên bánh vỡ vụn không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Giống như mối quan hệ của chúng tôi không thể hàn gắn được nữa.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc, vẻ lúng túng của họ, tôi cảm thấy có chút hả hê.

“Mạnh Thính Thính, cô điên rồi.”

Bạch Thần che chở kỹ càng cho Lục Anh ở phía sau, kem trên đầu theo tóc trượt xuống, rất lúng túng, hắn hung dữ nhìn tôi, như thể tôi đã làm điều gì đó không thể tha thứ.

“Tôi điên rồi, bị hai người bức điên rồi.”

“Thính Thính, nghe tôi giải thích …”

Lục Anh thò đầu ra, thấy bộ dạng hung dữ của tôi lại rụt về.

“Nếu không phải vì tôi bị què, cô nghĩ cô xứng với tôi sao?”

Bạch Thần lạnh lùng nói ra suy nghĩ đã giấu kín từ lâu.

“Tôi không yêu cô. Người tôi yêu là Anh Anh, lúc tôi cần ai đó, luôn là cô ấy ở bên cạnh tôi, lúc tôi ốm, luôn là cô ấy khuyên giải tôi.”

Tôi không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã liều mạng làm việc kiếm tiền để chữa khỏi chân cho anh, anh đã hứa với tôi, sẽ ký khế ước với tôi mà.”

Có lẽ lúc này tôi trông giống như một kẻ điên, Bạch Thần lại kéo Lục Anh ra sau lưng.

“Tôi sẽ không ký khế ước với cô.”

“Tôi chỉ ký khế ước với người tôi yêu.”

Tim tôi đau như muốn chết, hóa ra tim cũng có thể đau đến vậy.

“Anh đã hứa với tôi rồi. Hai mươi lăm tuổi sẽ ký khế ước với tôi , nếu hai mươi lăm tuổi không có bạn đời, tôi sẽ phải ngồi tù.”

“Mạnh Thính Thính, chỉ ba tháng thôi, người khác có thể, tôi cũng có thể.”

“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Tôi không thể tin những lời lạnh lùng này lại có thể phát ra từ miệng hắn.

Chúng tôi đã sống cùng nhau lâu như vậy, nhưng có vẻ như hôm nay tôi mới chính thức quen biết hắn.

“Mạnh Thính Thính, cô không xứng đáng với tôi, nếu chân tôi không lành, có lẽ tôi sẽ ở bên cô, nhưng bây giờ thì không được.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận