10
Kỳ Yến nghe động tĩnh mập mờ đến cực điểm trong cửa, cười lạnh liên tục.
Dù sao hắn đã sớm chơi chán rồi.
Vừa vặn nếu Bùi Ngôn Triệt nguyện ý giúp hắn tiếp nhận, vậy để hắn tiếp nhận đi.
Ngày đó, hắn ở quán bar chỉ là cố ý thăm dò điểm mấu chốt của Trì Hạ.
Nếu như Trì Hạ có thể chấp nhận việc hắn mập mờ với cô gái khác, nếu như Trì Hạ có thể chấp nhận việc hắn ở bên ngoài nuôi cô gái khác, hắn có thể giống như trước đây đối tốt với cô cho dù kết hôn cũng sẽ tiếp tục nuôi cô.
Đối với những người trong tầng lớp của họ.
Dù có ra ngoài chơi hay không.
Mặc kệ bao nhiêu lần yêu đương lẫy lừng.
Cuối cùng đều phải về nhà kết hôn với cô gái môn đăng hộ đối.
Tháng sau hắn sẽ cưới đại tiểu thư Giang gia.
Hắn vốn nghĩ chờ kết hôn sẽ thẳng thắn với Trì Hạ.
Nhưng Trì Hạ cô gái này, lại không biết tốt xấu như vậy, dám phản bội hắn trước.
Thật là buồn cười.
Cùng quá chỉ là có vài phần nhan sắc mà thôi.
Trong giới giải trí, có nhiều nữ minh tinh thú vị hơn cô.
Kỳ Yến nghĩ như vậy, bất giác lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Trà mấy ngày hôm trước cố ý quyến rũ hắn.
Mấy năm nay bên cạnh hắn chỉ có một người phụ nữ là Trì Hạ.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng rất tốt.
11
Lâm Tiểu Trà ở trong phòng ra sức khiêu vũ lấy lòng đám công tử Kỳ Yến.
Trong đầu Kỳ Yến lại không khống chế được mà hiện ra bộ dáng của Trì Hạ.
Lần đầu tiên hắn gặp cô.
Lúc đến đoàn làm phim thăm Bùi Ngôn Triệt.
Cảnh quay hôm đó hình như là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Bùi Ngôn Triệt.
Bùi Ngôn Triệt khẩn trương đến mức có chút khác thường.
Hắn cắn điếu thuốc, trêu ghẹo Bùi Ngôn Triệt:
“Như thế nào? Tiểu cô nương?”
Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm đến cực điểm của Bùi Ngôn Triệt bỗng đỏ lên, sau đó nhanh chóng lan tràn tới tai.
Hắn biết Bùi Ngôn Triệt hai mươi mấy năm, chưa từng thấy qua vẻ mặt này của hắn.
Nữ sinh đuổi theo Bùi Ngôn Triệt túm lấy được một bó lớn, nhưng hắn cho tới bây giờ đều là chính nhân quân tử trong lòng không loạn.
Cùng với hắn, một người phong lưu phóng đãng để mà so sánh thì quả thực là hai thái cực khác nhau.
Kỳ Yến bắt đầu tò mò là cô gái như thế nào, có thể khiến Bùi Ngôn Triệt rung động.
Một giây sau nhân viên phục vụ đột nhiên hô to một tiếng:
“Trì Hạ! Đến vai của cô rồi!”
Một thiếu nữ mặc đồng phục dân quốc màu lam, buộc hai bím tóc gai từ trong đám người đi ra.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, mặt phấn má đào, lông mày dài, khí chất mát lạnh.
Nếu là chỉ nhìn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng khi cô ở trong một đám nữ sinh xinh đẹp, lại có thể thoải mái trở thành tiêu điểm.
Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng độc đáo trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người tại hiện trường.
Ngay lúc đó Kỳ Yến quyết định theo đuổi cô.
Trận thế truy đuổi người của hắn từ trước đến nay rất lớn.
Hắn liều mạng tiêu tiền cho thiếu nữ, cho tài nguyên, cho châu báu, cho xe sang trọng, biệt thự…
Thiếu nữ vẫn không có phản ứng gì.
Cho đến một ngày hắn bất ngờ biết được trong nhà thiếu nữ bị cúp điện.
Hắn cứng rắn leo hai mươi lăm tầng lầu đưa thiếu nữ đi ăn bánh phô mai cô thích.
Lúc hắn thở hồng hộc đi tới ngoài cửa nhà cô, ngoài hành lang bầu trời đen tối vừa vặn nổ vang một tiếng sấm.
Thiếu nữ giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ, hoảng hốt nhào vào trong lòng hắn.
Đêm đó thiếu nữ run rẩy, đủ để làm bất kì người đàn ông nào cũng rung động.
Kỳ Yến còn nhớ rõ ngày tình yêu của hắn và Trì Hạ lộ ra ánh sáng, lên trang nhất báo giải trí.
Đó là lần đầu tiên hắn thừa nhận cô gái bên cạnh là bạn gái của hắn.
Tuy rằng đối với gia tộc như bọn họ mà nói, loại chuyện xấu này lộ ra ánh sáng cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng Kỳ Yến không nỡ để Trì Hạ đau lòng.
Về đến nhà, ông nội Kỳ mắng hắn một trận.
“Anh nên xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo tài chính, chứ không phải là trang nhất của các tờ báo giải trí.”
“Anh muốn có một người phụ nữ hay hàng trăm chiếc xe thể thao quý hiếm trên thế giới trong gara của anh hả?”
“Đừng chơi quá điên, sớm muộn gì anh cũng phải kết hôn với Giang Nguyệt! Tôi nói cho anh biết.”
12
Rượu qua ba tuần, cả người Kỳ Yến vẫn không có hứng thú.
Lâm Tiểu Trà dính dính làm nũng với hắn.
“Kỳ thiếu, uống thêm một ngụm nữa đi!”
Nói xong, cô ta đưa cái ly có dấu son môi của mình tới bên miệng Kỳ Yến.
Kỳ Yến đưa tay ngăn lại, thần sắc lạnh lùng tràn đầy ghét bỏ.
“Bẩn!”
Thấy không khí xấu hổ, Phó Sâm ngồi bên cạnh Kỳ Yến nhận lấy ly rượu, thuận tay nhéo má Lâm Tiểu Trà, cười hì hì.
“Kỳ thiếu không uống, tôi uống với cô.”
“Hiện tại tôi uống rượu với cô, đợi lát nữa nên đến phiên cô với tôi…”
Lâm Tiểu Trà giả vờ tức giận, nhét ly rượu vào tay hắn, đỏ mặt đi toilet.
Kỳ Yến đột nhiên đặt ly rượu trong tay xuống, rầu rĩ nói với Phó Sâm một câu.
“Tháng sau, tôi sẽ cưới Giang Nguyệt.”
Phó Sâm có chút kỳ quái, không phải Kỳ gia và Giang gia đã sớm quyết định cưới Giang Nguyệt sao?
Kỳ Yến làm như vừa mới biết vậy.
“Cậu không muốn cưới sao?”
Kỳ Yến xoa xoa mi tâm, thở dài.
“Cưới ai cũng giống nhau, dù sao tôi cũng không thích.”
“Không ảnh hưởng tới việc tôi ra ngoài chơi là được.”
Phó Sâm thấy tâm trạng hắn không ổn, vội vàng chuyển đề tài.
“Vậy hôn lễ của em gái cậu và A Triệt định khi nào?”
“Không phải em ấy dọn đến nhà A Triệt ở lâu rồi sao?”
Đúng vậy, Bùi Ngôn Triệt cũng giống như hắn cũng chỉ là một tên cặn bã khinh bạc mà thôi.
Biết rõ nhất định phải kết hôn với em gái Kỳ Kỳ, nhưng vẫn không khống chế được bản thân, đi lừa gạt tình cảm của Trì Hạ.
Trong lòng Kỳ Yến rầu rĩ.
Không thể nói là cảm giác gì.
Hắn đã gặp rất nhiều cô gái như Trì Hạ.
Khi còn trẻ dựa vào diện mạo ở bên cạnh một phú nhị đại.
Già rồi bởi vì gặp qua quá nhiều việc đời, lại không gả vào hào môn, cũng chướng mắt đàn ông bình thường, kết cục cuối cùng cũng không tốt lắm.
Không bằng Lâm Tiểu Trà chỉ muốn danh lợi và tiền tài, có vẻ sẽ sống tốt hơn.
Quên chuyện đó đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrì Hạ tốt xấu gì cũng theo hắn ba năm.
Kỳ Yến muốn giúp cô một lần cuối cùng.
Ít nhất hãy để cho cô ấy nhận ra.
Đám thiếu gia nhà giàu bọn họ đều không có thật lòng.
Bất kể là hắn hay là Bùi Ngôn Triệt.
Bọn họ đều không có khả năng đối kháng với gia tộc, cưới cô về nhà.
Hắn cầm lấy di động gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ.
“Bùi Ngôn Triệt ở bên ngoài chơi đến điên rồi, em mặc kệ sao?”
13
Đầu bên kia ống nghe, giọng nói của Kỳ Kỳ nặng nề mà ướt át, cô tựa hồ đang khóc.
“Anh, anh, làm sao, làm sao bây giờ?”
“Em, em mang thai.”
Nghe được những lời này, trong lòng Kỳ Yến thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Ngôn Triệt cũng không chính nhân quân tử như hắn giả bộ.
Luôn miệng nói không thích em gái hắn, cuối cùng còn chẳng quản được nửa thân dưới của mình sao.
Ông nội đưa em gái đến Bùi gia ở, để Kỳ Kỳ và Bùi Ngôn Triệt bồi dưỡng tình cảm, thật đúng là một quyết định sáng suốt.
Kỳ Yến vội vàng an ủi cô ấy.
“Đừng sợ, anh đi tìm ông nội thương lượng, trước tiên cử hành hôn lễ của hai người là được.”
Một giây sau, lời nói của Kỳ Kỳ lại khiến Kỳ Yến giận không kiềm được.
Cô ấy nói.
“Đứa bé, đứa bé không phải của anh Triệt.”
“Anh Triệt chưa từng chạm vào em.”
“Anh, anh có thể giúp em đến Bùi gia từ hôn hay không, em, em không muốn gả cho anh Triệt.”
Kỳ Yến không nói một lời, cúp điện thoại.
Rồi sau đó, hắn đột nhiên cầm lấy chai rượu không trước mặt, hung hăng nện ở trên bàn trà.
Thủy tinh vỡ văng khắp nơi, ở trên cánh tay hắn là một vết máu thật dài.
Trong phòng lập tức hỗn loạn.
Phó Sâm bị hắn làm cho hoảng sợ, Kỳ Yến bình thường tuy tính khí thất thường, nhưng đêm nay hình như hắn điên lên một cách kỳ lạ.
“Kỳ Yến? Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nổi giận?”
Hắn vội vàng rút ra mấy tờ giấy, ấn lên vết thương của Kỳ Yến, chỉ chốc lát sau, tờ giấy kia đã bị máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đẫm.
“A Yến, máu này hình như không ngừng được, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện?”
Kỳ Yến lại giống như mất đi cảm giác đau đớn, ngồi ở đó, không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm mà tàn nhẫn vô cùng.
“Giúp tôi chụp ảnh!”
“Hả?”
“Tôi nói – giúp tôi chụp ảnh!”
14
Phó Sâm cảm thấy hôm nay Kỳ Yến chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi.
Bình thường hắn căn bản không thích chụp ảnh.
Hiện tại bị thương, phản ứng đầu tiên lại không phải đi bệnh viện, mà là chụp ảnh?
Nhưng hắn không dám ngỗ nghịch Kỳ Yến, vẫn cầm di động chụp giúp hắn một tấm ảnh.
Một giây sau, Kỳ Yến đăng ảnh hắn bị thương lên vòng bạn bè.
Phó Sâm cực kỳ khó hiểu.
Kỳ Yến chưa bao giờ đăng lên mạng xã hội.
Hắn quay đầu thấp giọng hỏi Lâm Tiểu Trà:
“Cô nói xem, tại sao Kỳ thiếu lại đăng ảnh của cậu ta bị thương lên mạng xã hội?”
“Chúng ta cũng không phải xã hội đen!”
Lâm Tiểu Trà ý vị thâm trường nhìn Kỳ Yến một cái, sâu kín nói.
“Hắn là đang muốn cho người quan tâm thấy đấy.”
Các vị thiếu gia này luôn không coi tình cảm của các cô gái thật lòng ra gì, hiện tại mới hối hận, chỉ sợ cũng quá muộn.
Chỉ là hối hận hay không hối hận cũng không sao, dù sao các người đều phải về nhà kết thông gia môn đăng hộ đối.
Đôi mắt đen của Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.
Giây tiếp theo
.
Bùi Ngôn Triệt cho hắn một like.
Kỳ Yến tức giận nổ tung.
Bùi Ngôn Triệt nhất định là đang diễu võ khoe khoang!
Trước mắt Kỳ Yến rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của “kỹ nữ trà xanh” trong miệng các cô gái là có ý gì!
Hắn phiền không chịu nổi, ấn nút khóa màn hình hai cái, ném điện thoại xuống đất.
Sau đó, một ly tiếp một ly uống rượu giải sầu.
Trong phòng, Phó Sâm và Lâm Tiểu Trà không dám thở mạnh.
Sợ Kỳ Yến lấy bọn họ ra trút giận.
15
Trong đại sảnh Bùi gia.
Kỳ Kỳ nhìn thấy bạn bè của Kỳ Yến, trong nháy mắt trong lòng chấn động.
Anh cô sao lại điên thành như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì mình không chịu kết hôn với Bùi Ngôn Triệt?
Nhưng cô đã mang thai ba tháng, qua hai tháng nữa sẽ không giấu được.
Năm đó, ông nội cô ở trên chiến trường cứu mạng ông nội Bùi, nhà bọn họ mới leo lên được Bùi gia.
Nếu ông nội biết cô dám làm càn ở bên ngoài, phá hỏng đám cưới hai nhà Bùi – Kỳ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lần trước anh của cô nhất định phải công khai với một tiểu minh tinh yêu đương, bị phạt quỳ năm ngày ở từ đường.
Cô chỉ có thể thảm hại hơn anh trai cô.
Kỳ Kỳ nhớ tới Bùi Ngôn Triệt từng nói nếu cô định từ hôn, có thể đổ hết trách nhiệm và sai lầm lên người hắn.
Ví dụ nói rằng hắn ta không thể.
Kỳ Kỳ cắn răng, lại gọi điện thoại cho anh trai cô.
Cô ấy quyết tâm đem sai lầm không thể kết hôn đổ hết lên người Bùi Ngôn Triệt!
“Em còn muốn làm gì nữa?”
Giọng anh trai cô lạnh lùng đến dọa người, giống như giây tiếp theo sẽ từ trong điện thoại di động chui ra nuốt sống cô.
Cô ho nhẹ hai tiếng, mặt không đổi sắc tâm không nhảy dựng nói.
“Anh… anh hỏi em tại sao đột nhiên em không muốn lấy anh Triệt sao?”
Kỳ Yến cười lạnh.
“Em cho rằng việc này là tùy em quyết định sao?”
Kỳ Kỳ cắn chặt môi dưới, nặn ra vài giọt nước mắt, làm bộ nức nở nói.
“Anh, anh có biết Bùi Ngôn Triệt không được không!”
“Anh cũng không thể để em gả vào Bùi gia thủ tiết chứ?! Dù sao em cũng là em gái ruột của anh…”
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Kỳ Kỳ cảm thấy cảm xúc của anh trai cô dao động có chút khác thường.
Rõ ràng vừa rồi còn nổi giận, sau khi nghe Bùi Ngôn Triệt không được, anh trai cô lại cười to quỷ dị không ngừng, một lời đồng ý giúp cô tìm Bùi Ngôn Triệt từ hôn.
Anh cô sẽ không thật sự điên rồi chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.