7
Đây là tình tiết trong sách, lão tướng quân thích biểu muội của mình nhưng biểu muội đã có vị hôn phu thanh mai trúc mã, lão tướng quân say rượu cưỡng chiếm biểu muội, vốn tưởng có thể danh chính ngôn thuận nạp biểu muội làm thiếp.
Nhưng ai ngờ vị hôn phu của biểu muội lại không để bụng, thế là lão tướng quân dùng quyền thế của mình hại chết vị hôn phu của biểu muội, vừa khéo lúc này biểu muội phát hiện mình có thai.
Lão tướng quân vốn tưởng lúc này biểu muội chỉ có thể gả cho mình nhưng lại vô tình biết được, đứa trẻ sinh ra có lẽ sẽ có vấn đề, thế là ông ta muốn biểu muội phá thai nhưng biểu muội đã nhận ra ý đồ của ông ta, liều mạng bảo vệ đứa con của mình.
Biểu muội lúc lâm chung đã nguyền rủa lão tướng quân: “Ta lấy mạng mình nguyền rủa ngươi, ta sẽ là cơn ác mộng ngươi không thể thoát khỏi mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, nếu con ta theo ta mà đi, vậy thì cả đời này ngươi sẽ không có con nối dõi.”
Lúc đó Cố Sơn đã năm tuổi, lão tướng quân sợ con trai cả của mình xảy ra chuyện, đành phải nuôi Cố Viễn.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Cố Viễn, ông ta lại nghĩ đến lời nguyền rủa của biểu muội, đây là cái gai trong lòng nên ông ta không thích Cố Viễn, những người hầu trong phủ cũng không thích Cố Viễn.
Cố Sơn suy tư nhưng một lúc sau lại nói: “Thì sao? Cố Viễn bây giờ ta đã không thể chống lại.”
Triệu Thanh Thanh thầm trợn mắt, thật không hiểu tại sao một nam nhân ngu ngốc như vậy lại có thể là nam chính của nàng.
Nàng cong môi, nở nụ cười độc ác: “Đã như vậy, tất cả mọi người đều không thích Cố Viễn, hẳn là cái chết của hắn cũng sẽ không gây ra sóng gió gì.”
Cố Sơn trừng mắt: “Ý nàng là, giết Cố Viễn?”
“Hắn là huynh đệ ruột của ta, ta sao có thể làm chuyện như vậy chứ?”
Triệu Thanh Thanh hung dữ nói: “Chàng coi hắn là huynh đệ nhưng hắn có mấy phần tôn trọng người huynh trưởng như chàng?”
Cố Sơn nghĩ đến việc mình bị Cố Viễn đá ngã không thương tiếc, sắc mặt trở nên đen như đáy nồi.
8
Ngày hôm sau, hắn ta trở về phủ tướng quân, đứng trước cửa phòng Cố Viễn mà thành khẩn xin lỗi, vừa khoa trương vừa khóc lóc thảm thiết, chỉ muốn làm hòa với người đệ đệ ruột thịt của mình.
Cố Viễn ôm ta lật người, vẻ mặt khó chịu, ta đẩy chàng ta, ra hiệu rằng huynh trưởng vẫn đang ở ngoài.
Cố Viễn đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, Cố Sơn thấy người đi ra, lập tức tiến lên, thành khẩn nói rằng mình đã biết lỗi, nhà họ Cố không có quy củ nạp thiếp, ngay cả phụ thân chẳng phải cũng chỉ có một mình mẫu thân là thê tử sao?
Cố Sơn vừa nói vừa quan sát kỹ sắc mặt Cố Viễn, thấy sắc mặt Cố Viễn hơi biến đổi, trong lòng đã hiểu.
Hắn ta và Cố Viễn quả thực không cùng mẹ sinh ra, chẳng trách Cố Viễn chưa bao giờ coi trọng người huynh trưởng như hắn, có lẽ là do phụ thân thiên vị, Cố Viễn hận hắn ta cũng nên.
Cố Sơn vui mừng nói: “Ta đã chuẩn bị tiệc rượu, ăn mừng huynh đệ ta làm hòa.”
Cố Viễn cười khẩy: “Đại ca nói gì vậy? Huynh đệ chúng ta lúc nào từng có bất hòa, người đại ca nên xin lỗi là đại tẩu.”
Cố Sơn sửng sốt, không tiếp lời, cười nói: “Ta đã bảo người chuẩn bị tiệc, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, tâm sự với nhau.”
Trong bữa tiệc, tỷ tỷ và Cố Sơn ngồi cạnh nhau, hai người giả vờ hòa thuận, không ai để ý đến ai.
Ta và Cố Sơn ngồi cạnh nhau, Cố Sơn không ngừng gắp thức ăn cho ta, chàng biết khẩu vị của ta, gắp toàn những món ta thích, ta ăn không ngẩng đầu lên, tự nhiên không phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ trên bàn tiệc.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng phản chiếu, ta theo bản năng nhào vào người Cố Viễn, đau đớn dữ dội khiến ta nước mắt lưng tròng, Cố Viễn ôm ta, toàn thân run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt.
Ta chỉ thấy đầu óc choáng váng nhưng trong lòng lại rất vui mừng, ta đã bảo vệ được phu quân, không để chàng bị thương.
9
Khi tỉnh lại lần nữa, Cố Viễn nằm sấp bên giường ta, râu ria xồm xoàm, thấy ta tỉnh lại, chàng ôm chặt ta: “Vãn Vãn, sao nàng lại ngốc như vậy, may quá, nàng đã tỉnh, nếu không, ta không biết mình có thể làm ra chuyện gì.”
“Xấu quá.”
Ta sờ râu trên mặt Cố Viễn, nó đâm vào tay ta đau nhói.
Cố Viễn cúi đầu hôn ta, giọng nói mơ hồ: “Có xấu thì cũng là phu quân của Vãn Vãn.”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt nồng cháy và thâm tình: “Vãn Vãn, nàng lại cứu ta một lần nữa, đời này ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa không hiểu lời này của chàng nhưng ta chỉ không muốn chàng bị thương.
Sát thủ đã chết nhưng là do chính tay Cố Viễn giết chết.
Trước khi chết, sát thủ không chịu nổi tra tấn đã khai ra chủ mưu là Cố Sơn và Triệu Thanh Thanh.
Cố Viễn có chút thất vọng, mặc dù hắn có tâm lý biến thái nhưng lại chưa bao giờ có ý giết Cố Sơn.
Nhưng không ngờ, Cố Sơn lại đối xử với hắn như vậy.
Vì vậy, hắn đã chặt đứt hai chân của Cố Sơn, đối ngoại tuyên bố là Cố Sơn cưỡi ngựa bị ngã.
Rốt cuộc, Thẩm Nguyệt Hoa vẫn cần thân phận là thê tử của Cố Sơn nên đành phải nuôi hắn ta ở nhà, tùy tiện cho ăn uống là được.
Còn Triệu Thanh Thanh, lúc giết nàng ta, nàng ta còn muốn quyến rũ hắn.
Hắn giả vờ chiều theo ý nàng ta, từ miệng nàng ta mà biết được, hóa ra thế giới hắn đang sống chỉ là một quyển sách mà thôi.
Hắn và Thẩm Nguyệt Hoa, Thẩm Nguyệt Vãn chỉ là pháo hôi chết sớm.
Triệu Thanh Thanh là nữ chính, Cố Sơn là nam chính.
Triệu Thanh Thanh nói, nam nữ chính vừa chết, thế giới này sẽ sụp đổ, Vãn Vãn mà hắn yêu nhất cũng sẽ hóa thành tro bụi.
Cố Viễn cười, thật sự không biết, tại sao lại có thể là hai kẻ ngu ngốc như vậy làm nam nữ chính.
Đã như vậy, Triệu Thanh Thanh không muốn chết, vậy thì không chết.
Chỉ là Triệu Thanh Thanh cũng bị chặt tay chân, nuôi trong phòng Cố Sơn.
Nam nữ chính nên ở bên nhau mới đúng.
Hắn sẽ sai người cẩn thận chăm sóc nam nữ chính, đảm bảo bọn họ sẽ không chết.
Trong lúc đó Triệu Thanh Thanh từng định tuyệt thực nhưng sau khi bị Cố Viễn đích thân lăng trì một trăm nhát dao thì đã ngoan ngoãn.
Kỹ thuật dùng dao của Cố Viễn chính là từ nhỏ lột da chuột, trên chiến trường chém đầu người luyện thành.
Triệu Thanh Thanh làm sao chịu được, bị nhét đầy một bụng canh sâm thì ngoan ngoãn hơn nhiều.
Giết gà dọa khỉ, Cố Sơn cũng không dám làm yêu nữa.
10
Ta thay Cố Viễn đỡ đao, may mà ta là người có số mệnh lớn, không những không chết mà còn phát hiện ra mình đã có thai.
Cố Viễn vui mừng khôn xiết, tỷ tỷ vội vàng lấy ra yếm nhỏ, giày nhỏ, quần áo nhỏ đã thêu từ lâu cho ta xem.
Ta có chút chua xót, nhìn bụng mà buồn.
Ta không còn là muội muội được tỷ tỷ yêu thương nhất nữa rồi.
Chín tháng sau, ta sinh hạ một đứa con gái, ta có chút lo lắng Cố Viễn sẽ không thích.
Dù sao vì ta là con gái nên từ nhỏ đã không được cưng chiều, may mà ta có một tỷ tỷ tốt, từ nhỏ đã che chở cho ta.
Ta mơ màng nhìn Cố Viễn ôm con gái hôn mãi không thôi, thấy thật không giống nhau.
Ta nghe các ma ma trong phủ nói, sau khi cha thấy di nương sinh ra ta, lại là một đứa con gái, liền quay đầu bỏ đi.
Bây giờ xem ra Cố Viễn không phải là loại người như vậy.
Như vậy cũng tốt, mặc dù ta không thông minh nhưng cũng không quá ngốc, ta chỉ hy vọng con của ta có thể sống tốt hơn ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.