Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

9:39 chiều – 07/11/2024

15

Trong những ngày sau đó, rõ ràng là Tần Húc đang cố tránh mặt tôi. Còn lý do tại sao thì tôi cũng không biết. Có lẽ là vì anh ấy thấy ngượng, hoặc có thể là anh ấy vẫn còn ghét tôi, dù sao người đề nghị chia tay trước cũng là tôi.

“Đúng là bác sĩ Tần rất tốt với bố con, mẹ chưa bao giờ thấy bác sĩ nào chu đáo như thế, dù cậu ấy nói chuyện có vẻ lạnh lùng nhưng lại quan tâm đến mọi thứ rất cẩn thận.” Mỗi lần Tần Húc đến kiểm tra tình trạng của bố tôi, mẹ tôi đều không ngớt lời khen ngợi anh ấy trước mặt tôi.

“Cậu ấy còn hỏi xem con đã uống thuốc chưa, hỏi xem con đã khỏi cảm chưa.”

“Ồ.” Nếu đã quan tâm thì tại sao không hỏi tôi trực tiếp mà lại cứ phải tránh mặt tôi?

Dương Xuyên thì không còn làm phiền tôi nữa, vì tôi đã chặn anh ta, nhưng anh ta lại chuyển sang nhắn tin cho mẹ tôi mỗi ngày. Đương nhiên, mẹ tôi không bỏ lỡ cơ hội nhắc đến anh ta mỗi khi bà có thể. Tôi liền lấy điện thoại của mẹ và chặn luôn Dương Xuyên trên đó.

Mẹ nhìn tôi thao tác một cách điêu luyện, rồi thở dài một hơi: “Được rồi, con đã lớn rồi, mẹ cũng không quản nổi nữa. Con phải tự suy nghĩ về con đường mình chọn. Thật ra Dương Xuyên cũng đối xử với con rất tốt…”

Tôi nghe mà thấy buồn cười.

Nếu bà biết người đàn ông mà bà cho là tốt đã nhắn tin cho tôi, nói rằng bố tôi là gánh nặng, hạ thấp tôi chẳng ra gì, lấy lại cái túi của tôi để tổ chức sinh nhật cho mẹ anh ta, thậm chí còn động tay động chân với tôi, chắc chắn bà sẽ tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt.

“Mẹ ơi, con với anh ta không thể nào nữa đâu. Thà con chet còn hơn ở bên anh ta.”

Những lời mà Dương Xuyên đã nói, tôi tự mình gánh chịu là đủ rồi. Tôi không muốn bố mẹ phải chịu đựng sự nhục nhã ấy, họ sẽ không chấp nhận nổi.

“Sao lại không thể? Con nói thật với mẹ đi, có phải con thích ai khác rồi không?” Mẹ tôi đột nhiên hỏi, làm tôi giật mình.

Tim tôi chùng xuống, nhiều hơn cả là sự kinh ngạc.

“Mẹ nghĩ gì vậy?” Tôi cố nở một nụ cười để che giấu cảm giác bất an.

“Ừ cũng đúng, nếu có người khác thì mẹ cũng không cần phải lo chuyện xem mắt cho con nữa.” Mẹ thở dài rồi đi vào phòng bệnh.

Tôi đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, vừa định quay đi thì nhìn thấy Tần Húc. Tim tôi bỗng chốc hoảng loạn.

“Bác sĩ… Tần.”

“Ừm.” Anh ấy có vẻ đang vui: “Ngày mai bố em được xuất viện rồi.”

“Vâng.”

“Cảm cúm đỡ hơn chưa?”

“Khỏe rồi, cảm ơn anh.”

“Ừm.”

Anh ấy nhìn tôi một cái, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, anh ấy cầm lấy bệnh án và quay người sang phòng bệnh bên cạnh.

Tôi không biết anh ấy có nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và mẹ không. Tôi vừa hy vọng anh ấy nghe thấy, lại vừa sợ anh ấy…

Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, tôi liền tự trách mình trong lòng. Người ta đã có bạn gái rồi, trai tài gái sắc, còn tôi đang nghĩ cái gì vậy?

Tối hôm đó về nhà, Linh Linh lại đến chơi.

Nghe tôi kể về chuyện của Dương Xuyên, cô ấy tức giận đến nỗi nhảy dựng lên.

“Cái tên đàn ông tầm thường đó, đúng là đáng ghét!”

“Tôi cứ tưởng anh ta chỉ là kẻ tự cao tự đại, không ngờ một người luôn ra vẻ nghiêm túc như vậy lại có thể nói ra những lời khó nghe như thế.”

“Chia tay là đúng rồi, đừng nói với bố mẹ cậu. Anh ta quá tàn nhẫn, thật uổng công bố mẹ cậu tin tưởng anh ta.”

Nhìn Linh Linh tức giận đến mức giơ nắm đấm lên, hẳn là cô ấy muốn đến đạp Dương Xuyên vài cái, tôi bỗng cười.

Tôi nghĩ rằng tình bạn nhiều năm giữa tôi và Linh Linh có lẽ là vì tính cách của chúng tôi bổ sung cho nhau.

Rõ ràng là tôi rất ghét Dương Xuyên, nhưng tôi không thể thốt ra được những lời cay nghiệt.

Mỗi khi cãi nhau, dù tôi có lý, tôi vẫn là người bị mắng đến phát khóc.

“À, dạo này…” Linh Linh ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Tôi có bạn trai rồi.”

Tim tôi chợt nhảy lên một nhịp.

“Ai vậy?”

“Lớp trưởng hồi cấp ba đó.” Cô ấy nói rồi che mặt, cười như đ//iên.

“Lớp trưởng?” Tôi cố nhớ lại, là cái cậu đeo kính, mỗi buổi trưa đều không ngủ mà ngồi làm bài tập đó sao?

“Do Tần Húc giới thiệu.” Linh Linh cười nói.

“Hả?” Tôi còn ngạc nhiên hơn.

Cách đây không lâu, Linh Linh còn nói muốn theo đuổi Tần Húc mà, sao lại…

“Cậu ấy hơi vụng về, mỗi khi tôi chọc là lại đỏ mặt. Trước đây tôi không thích những người lạnh lùng, nhưng mà, dáng vẻ ngại ngùng của cậu ấy vừa đáng yêu vừa quyến rũ, tôi yêu chet mất.”

Gương mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc. Tôi thật sự khó tưởng tượng được hai người có tính cách khác nhau như thế lại có thể đến với nhau.

“Vậy cậu đừng có mà bắt nạt người ta đấy.”

“Sao tôi có thể bắt nạt cậu ấy được chứ!”

Hai chúng tôi vừa trò chuyện vừa cười đùa.

Tối hôm đó, Linh Linh ngủ lại cùng tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Yên Yên, cậu thấy Tần Húc thế nào?” Linh Linh bất ngờ hỏi tôi.

“Thế nào là thế nào?”

“Tớ không biết có phải là ảo giác không, nhưng tớ luôn cảm thấy hình như anh ấy thích cậu.”

“Cậu nhớ lần chúng ta đi ăn thịt nướng chứ? Anh ấy cẩn thận che chở cho cậu, người không mù cũng nhìn ra được mà.”

Tim tôi khẽ giật thót.

“Cậu biết không? Lúc đó tớ có thêm WeChat của anh ấy, nhưng anh ấy rất ít khi nói chuyện với tớ, mà chủ đề nhiều nhất vẫn là về cậu. Ban đầu tớ cứ nghĩ anh ấy có hứng thú với tớ, vì quan tâm đến bạn thân của tớ. Nhưng sau này tớ nhận ra, nếu không nhắc đến cậu thì bọn tớ chẳng có chuyện gì để nói.”

Tôi im lặng vài giây, rồi thở dài: “Linh Linh, anh ấy không còn thích tớ nữa đâu.”

“Cậu nói không còn thích là sao? Nghe như thể hai người từng hẹn hò vậy…”

“Ừ, bọn tớ từng hẹn hò.”

“Cái gì?!”

16

Tối hôm đó, tôi và Linh Linh đã nói chuyện đến tận 3 giờ sáng. Tôi kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện tình yêu qua mạng giữa tôi và Tần Húc.

“Yên Yên, cậu đúng là nhẫn tâm quá! Chuyện này mà cậu không nói với tớ, lại còn để tớ định theo đuổi anh ấy mà cậu cũng không ngăn cản?”

“Chuyện giữa bọn tớ đã kết thúc từ lâu rồi. Chia tay là do tớ đề nghị, anh ấy chắc chắn ghét tớ. Hơn nữa, cô bạn học khóa dưới đó của anh ấy, khả năng lớn là bạn gái của anh ấy, nên anh ấy mới tránh mặt tớ ở bệnh viện. Một chuyện vốn không có kết quả, tớ không định nói với ai cả.”

“Ai nói rằng anh ấy tránh mặt cậu thì là ghét cậu chứ?” Linh Linh thở dài: “Nếu thật sự đã quên được cậu, anh ấy đâu cần phải tránh mặt cậu.”

“Tớ thật không ngờ, cậu và anh ấy từng hẹn hò. Tớ chet mê chet mệt cặp đôi này rồi đấy!”

“Cậu nói xem, có khi nào anh ấy thích cậu từ hồi cấp ba không?”

“Không đâu.”

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện một lúc nữa, rồi Linh Linh cuối cùng cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Nhưng tôi thì không thể nào ngủ được.

Những ký ức thời cấp ba ùa về như cơn bão, và tôi như trở lại 8 năm trước.

Lúc đó, Tần Húc ngồi ngay phía sau tôi. Anh ấy thường ngủ trong giờ học và tỉnh táo vào giờ ra chơi, đúng kiểu học sinh vấn đề.

Là tổ trưởng, việc mà tôi ghét nhất mỗi ngày là thu bài tập, vì lúc nào tôi cũng phải nhắc nhở anh ấy mà anh ấy chẳng bao giờ làm bài.

Một hôm, tôi không chịu nổi nữa và gọi anh ấy dậy.

“Tần Húc, chúng ta cược một ván nhé?”

“Cược gì?” Anh ấy ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, đôi mắt mơ màng nhìn tôi.

“Thi xem ai làm bài tập nhanh hơn, người thua phải chịu phạt.”

“Ồ? Phạt cái gì?” Anh ấy cười, nụ cười ranh mãnh và có chút ngạo nghễ.

“Thì… phạt một chai sữa bò nhỏ là được rồi.” Tôi nói mà lòng không còn tự tin.

“Được thôi.”

Tôi không ngờ anh ấy lại đồng ý nhanh như vậy. Trong đầu tôi thầm nghĩ, cuối cùng cũng có cách giải quyết vấn đề không nộp bài của anh ấy.

Tuy nhiên—

“Làm xong chưa?”

Khi tôi còn đang cắm cúi làm bài, anh ấy chọc vào lưng tôi và hỏi.

“Làm xong rồi.” Tôi đưa bài tập cho anh ấy xem.

“Ồ, tôi lại thua rồi.” Anh ấy làm bộ mặt buồn bã, rút từ ngăn bàn ra một chai sữa nhỏ đưa cho tôi, rồi lại nằm ngủ tiếp.

Ngày nào cũng vậy, anh ấy luôn thua, chưa bao giờ thắng, kể cả khi tôi cố tình làm chậm cũng không thay đổi được.

“Tổ trưởng, hôm nay không thi làm bài tập à?”

Đấy, học sinh cá biệt đúng là phiền phức, đến khi tôi không muốn thi nữa, anh ấy lại nhắc tôi.

“Thôi, cứ tiếp tục thì cậu mất hết tiền tiêu vặt mất.”

“Đúng vậy.” Anh ấy chỉ vào ngăn bàn của mình:”Tôi đổi hết thành cái này rồi.”

Tôi nhìn vào ngăn bàn anh ấy.

Trời ơi, không có quyển sách nào, mà toàn là những chai sữa nhỏ.

Đúng là hết thuốc chữa.

Sau đó, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi quay lại năm học cấp ba, anh ấy mặc đồng phục đứng trước cửa lớp, cười với tôi trong ánh sáng ban mai, còn tôi lại mặc bộ đồng phục công sở.

Anh ấy nói: “Công chúa nhỏ của tôi, em sống tốt chứ?”

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra gối của mình đã ướt.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận