Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:26 sáng – 29/10/2024

15.

Tạ Hoài Kinh đưa tôi đến công viên nhỏ chúng tôi thường đi.

Khu vực này không chỉ nhỏ mà còn vắng vẻ, xung quanh đều là cây thông, tính bí mật cực kì tốt.

Anh đỡ tôi ngồi xuống ghế dài, còn anh ngồi xổm trước mặt tôi.

Ngước mắt lên nhìn tôi chăm chú.

“Hôm nay thấy rồi sao không đến hỏi anh?”

Tôi yên tĩnh cả một đường, nhưng lúc mở miệng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Em sợ anh vì em nên mới đi làm chuyện đó.”

“Anh giống như luôn cảm thấy cho em không đủ nhiều, cả ngày viết tiểu luận để kiếm tiền cho em.”

“Cuối cùng lại chê việc viết tiểu luận kiếm được ít mà đi làm… đi làm chuyện đó.”

Tạ Hoài Kinh tức giận cười.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm tôi lên trên đùi.

“Chuyện gì?”

Anh lau nước mắt cho tôi, còn hứng thú hỏi tiếp:

“Em nghĩ bạn trai bán thân đấy à?”

Ánh mắt Tạ Hoài Kinh nhìn tôi giống như đang trêu chọc một đứa bé mới lớn.

Tôi hít một hơi, có tình có lí phản bác:

“Nhưng trong video Lương Sơ quay anh bị người ta hôn cũng không tránh.”

Nội tâm tôi lên án: Rõ ràng em còn chưa có hôn đâu.

Anh cảm thấy rất thú vị, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

Anh hơi cúi người, mặt chạm nhẹ vào mặt tôi.

“Đó là xã giao.”

Tiếp đó, trong lúc tôi không kịp phản ứng, môi anh khẽ chạm lên má tôi.

Hơi thở cũng không rời xa, lúc nói chuyện môi vẫn sẽ nhẹ chạm vào mặt tôi.

Tay anh vòng qua eo tôi, kéo tôi về phía mình.

“Đây mới là hôn, Chi Chi.”

Tôi không dám động đậy, sợ động đậy một chút sẽ chạm phải môi anh.

Tôi làm ổ trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi:

“Cho nên anh không làm chuyện gì xấu, đúng không?”

“Đang định làm.”

Cằm anh đặt trên bả vai tôi, bình tĩnh nói:

“Anh muốn hỏi em một chút, lúc nào có thể hôn?”

Ờ thì, hôm nay là lễ tình nhân.

Được rồi nha.

Nể tình Tạ Hoài Kinh vẫn luôn là người bạn trai ba tốt của tôi.

Tôi nhanh chóng vịn lấy vai anh, rướn người lên chạm vào môi anh một cái.

Sau đó lại lập tức lùi về trong lồng ngực anh, mặt vùi vào cần cổ anh.

“Hôn được rồi.”

Có lẽ phải nửa phút sau Tạ Hoài Kinh mới phản ứng lại được.

Giọng nói bình thản không chút gợn sóng.

“Anh còn chưa nói hết, ai nói em hôn chứ?”

Bầu không khí mập mờ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.

Tôi tức muốn chết.

Hít sâu một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.

“Được, sau em sẽ không hôn nữa.”

Tạ Hoài Kinh lười biếng cười, không biết xấu hổ nói:

“Anh chủ động hôn cũng không sao.”

Anh cúi đầu tìm môi tôi.

Một giây trước khi hôn tôi, anh nghiêm túc nhìn tôi, lịch sự hỏi:

“Hôn lưỡi có vấn đề gì không?”

Anh đi chết đi…

Tôi đỏ mặt, giận dỗi nói:

“Có vấn đề.”

Anh như không nghe thấy câu nói này.

“Anh không có vấn đề, em nghĩ cách tiếp nhận đi.”

Dứt lời lập tức hôn xuống.

Tạ Hoài Kinh giữ mặt tôi để tiện hôn hơn.

Nhưng vẫn có hơi khó chịu.

Anh vừa hôn tôi vừa giữ lấy eo tôi.

Tôi từ ngồi trên đùi anh thành dạng chân ngồi trên đùi anh.

Tạ Hoài Kinh dùng tay giữ chặt lấy gáy tôi, không cho tôi lùi bước.

Một lúc lâu sau mới lùi ra sau.

Anh lấy ra một chiếc vòng tay có đính đá đeo lên cổ tay tôi.

Giọng nói vẫn còn dư âm của nụ hôn vừa rồi.

“Lễ tình nhân vui vẻ, bé cưng.”

Hai giây sau lại cười nhẹ một tiếng, dường như nhớ đến chuyện buồn cười nào đó, anh bổ sung thêm:

“Anh mua bằng tiền của mình.”

“Là tiền hợp pháp.”

Tôi làm như không nghe thấy lời trêu chọc này của anh.

Tôi nâng vòng tay lên nhìn, dưới ánh đèn đường chiếc vòng càng chói mắt hơn.

Tôi nói từ tận đáy lòng mình:

“Nhìn thật xinh đẹp.”

Rất lâu sau đó tôi mới biết được.

Chỉ có kim cương mới có thể lấp lánh như vậy.

16.

Tạ Hoài Kinh tiễn tôi về dưới ký túc, tôi giữ chặt lấy tay áo anh.

“Em mua cà vạt cho anh, anh đợi em một chút, em lên lấy.”

Hình như anh khá bất ngờ với món quà vào lễ tình nhân của tôi, ngơ ngác một lúc mời mỉm cười gật đầu.

Tôi nhanh chóng lên tầng lấy quà cho Tạ Hoài Kinh, đúng lúc gặp Trình Oanh về phòng ngủ.

Từ lần đó về sau, ấn tượng của cô ta đối với Tạ Hoài Kinh rất kém.

Cô ta vốn không để ý đến chúng tôi, ánh mắt lướt qua vòng tay trên tay tôi.

“Nhìn cũng giống thật đấy.”

Sau đó hất tóc rời đi.

Tạ Hoài Kinh nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi liên tục giải thích với anh:

“Bạn cùng phòng của em đang nói cà vạt.”

“Cô ấy nghĩ rằng… cà vạt em tặng anh là đồ giả.”

“Em mua ở cửa hàng chuyên dụng, anh đừng nghe cô ấy.”

Tạ Hoài Kinh im lặng nhìn bóng lưng Trình Oanh thêm mấy lần.

Vì đôi mắt đào hoa mà anh nhìn ai cũng đều rất thâm tình.

Tôi đột nhiên có cảm giác nguy cơ.

Đành phải uyển chuyển nhắc nhở.

“Cô ấy có bạn trai rồi.”

Tạ Hoài Kinh buồn cười nhìn tôi.

“Thì sao?”

Tôi nhớ đặc điểm các đời bạn trai của Trình Oanh.

Một lúc lâu sau mới nói được một câu.

“Cô ấy thích người hơi có tiền một chút.”

Tạ Hoài Kinh bình thản ừ một tiếng, dùng giọng điệu trêu tức hỏi tôi.

“Vậy em thích người như thế nào?”

Tôi buột miệng nói:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Em thích anh.”

Vừa dứt lời, cả hai chúng tôi đều dừng lại.

Lúc đầu tôi tính sẽ chọn một lúc thích hợp để chính thức nói cho anh biết.

Một lúc lâu sau Tạ Hoài Kinh nở nụ cười, hiếm khi không còn ngả ngớn nhìn ngày thường.

“Có một chuyện anh vẫn không nói cho em biết.”

“Đợi anh suy nghĩ thật kĩ đêm nay rồi mai sẽ giải thích cho em.”

Tôi hoang mang nhìn anh.

“Bây giờ không thể nói sao?”

Tạ Hoài Kinh xoa nhẹ thái dương, lời ít ý nhiều nói:

“Có hơi phức tạp.”

Tôi không nghĩ nhiều, gật nhẹ đầu.

Cho đến khi về đến nơi tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

Đêm nay Tạ Hoài Kinh vẫn chưa giải thích cho tôi tại sao anh lại có chiếc xe thể thao kia.

Còn nữa.

Quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia là gì.

17.

Trưa ngày hôm sau.

Trong nhà ăn, tôi chọc cơm trong bát, không yên lòng ăn.

Tạ Hoài Kinh nói lát nữa ăn cơm xong sẽ nói cho tôi, sự tò mò của tôi dâng lên đến đỉnh điểm.

Anh nhìn bát canh trống không của tôi, đứng dậy muốn lấy thêm cho tôi.

Tạ Hoài Kinh vừa nghiêng người đã bị người khác đổ cả khay đồ ăn lên.

“Cmn! Mày đi đường không có mắt à?”

Nam sinh kia khoảng hơn 100 cân, vừa cao vừa to đứng trước mặt Tạ Hoài Kinh, không chút khách khí đẩy bả vai Tạ Hoài Kinh.

“Hỏi mày đấy, mày điếc à?”

“Mày đi lấy lại cho tao một khay giống hệt đi.”

Tôi nhận ra đây là bạn của Lương Sơ, rõ ràng là anh ta nói người này đến gây sự.

Cơn tức của tôi bay thẳng lên não.

Đúng lúc dì ở nhà ăn đi gom thức ăn thừa đi đến bên cạnh.

Tôi cầm khay cơm trên cùng đổ thẳng lên đầu tên to con kia.

“Xin lỗi bạn trai tôi mau.”

Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, trực tiếp làm rõ mọi chuyện:

“Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được anh cố tình đổ lên người anh ấy.”

Lương Sơ đứng ở một góc khuất gần đó cũng đi đến cười lạnh.

“Anh gặp uất ức cũng để cô ấy ra mặt thay mình sao?”

“Còn có tâm trạng chơi điện thoại nữa?”

Tôi không nhịn được, cầm cái khay trên bàn lên ném về phía anh ta.

“Lương Sơ, sao anh cứ nhằm vào anh ấy vậy?”

Rõ ràng trên người tôi không sạch sẽ hơn mấy người họ là ai, nhưng tôi không quan tâm.

“Là tôi không thích anh, không muốn quay lại với anh.”

“Anh tìm người đổ lên người tôi này, anh bắt nạt anh ấy làm gì?”

Tạ Hoài Kinh không như tôi.

Anh là đàn ông.

Chỉ cần động đậy một chút, chắc chắn sẽ bị đám người Lương Sơ ra tay đấm đá.

Nói cho cùng bọn họ chỉ đang bắt nạt Tạ Hoài Kinh không có người chống lưng.

18.

“Chi Chi.”

Tạ Hoài Kinh lên tiếng, lạnh nhạt như thể người bị đổ đồ ăn lên người không phải anh vậy.

“Lại đây, anh lau cho em.”

Tên to con và Lương Sơ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hung hăng cầm ghế đi về phía Tạ Hoài Kinh.

Tôi bị dọa cho tái mặt.

Tạ Hoài Kinh hiếm khi tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Anh hừ một tiếng, cởi áo khoác bẩn ra.

Tên to con giơ ghế lên, cổ tay đang nâng lên cũng lập tức bị ấn xuống.

Tạ Hoài Kinh giành lấy chiếc ghế trên tay anh ta, cười nhẹ ước lượng.

“Cmn giữ cho chặt vào.”

“Chưa có xong đâu.”

Một giây sau anh dùng hết sức quật ngã tên to con kia.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy Tạ Hoài Kinh nói bậy.

Một tay anh nắm cổ áo tên kia rồi kéo lại trước mặt mình.

“Thích làm chó thế à?”

Vẻ mặt anh hiện lên sự tàn nhẫn.

“Kêu thử một tiếng cho tôi nghe đi.”

Tên to con tức đến đỏ bừng mặt: “Tao x mẹ mày…”

Lời cuối cùng còn chưa nói ra đã bị Tạ Hoài Kinh giữ chặt gáy đẩy mạnh vào tường xi măng.

Lương Sơ vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh đã vượt quá mức tự vệ rồi anh biết không?”

“Tôi sẽ báo công an để anh ngồi tù mục xương!”

Tạ Hoài Kinh liếc qua anh ta một cái, thờ ơ cười.

Thậm chí còn lười trả lời.

Tôi bị Lương Sơ dọa sợ, đang định lấy điện thoại tra giới hạn của việc phòng vệ chính đáng là như thế nào.

Đột nhiên có mười mấy người đàn ông mặc vest đẩy cửa phòng ăn bước vào.

Giống như vệ sĩ vậy.

Chỉ có một người ở giữa nhìn vừa lịch sự vừa tri thức.

Người đó xách túi tài liệu cùng hai túi quà đi đến trước mặt Giang Hoài Kinh.

“Tiểu Tạ tổng, quần áo ngài muốn.”

Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Tạ Hoài Kinh nhận túi, đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái túi trong đó.

Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

“Đi thay quần áo trước đã.”

Tôi như mất đi năng lực suy nghĩ, máy móc nhận rồi đi đến nhà vệ sinh.

Tạ Hoài Kinh chỉ về phía tên to con và Lương Sơ đã hóa đá.

“Luật sư Trần, gọi anh đến đây là vì muốn hỏi anh một chút.”

Anh tiện tay nghịch mấy cái ghế trước mặt, giống như đang xem cầm cái nào là tiện nhất.

“Nếu tôi ở đây đánh họ cho đến khi hài lòng thì phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

Giọng nói càng ngày càng xa.

Tôi thậm chí còn không dám quay đầu, cảm giác tất cả đều như một giấc mơ.

Mỗi bước đều như đi trên mây.

Luật sư Trần mỉm cười: “Tiểu Tạ tổng cho tôi một đề bài thật nan giải.”

Lương Sơ há mồm một lúc lâu mới lên tiếng.

“Con trai nhỏ nhà họ Tạ vừa về nước chưa được bao lâu, ngoài tuổi tác và tên tiếng anh ra thì hoàn toàn không có thông tin gì.”

Anh ta dừng lại một lúc, không thể tin được mà hỏi.

“Không… không phải là anh đấy chứ?”

Tạ Hoài Kinh nhìn anh ta không trả lời, cuối cùng giao chuyện ở đây lại cho luật sư Trần.

Trên môi là nụ cười lạnh.

“Cho dù là gây chuyện hay là gì khác thì đều bắt anh ta vào trong đó mấy ngày cho tôi.”

Luật sư Trần gật đầu đã biết.

Thấy Tạ Hoài Kinh đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi thu ánh mắt lại, cầm túi vào thay quần áo rồi rửa tay.

Lúc tôi ra, Tạ Hoài Kinh cũng đã thay xong đồ.

Anh im lặng nắm tay tôi đi ra ngoài.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận