Mạnh Hàn biết anh từ nhỏ đã kiêu ngạo, không dễ dàng cúi đầu.
Có thể hạ mình một lần đã là kỳ tích.
Chu Hề Vụ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, thật sự chọn sai đối tượng rồi.
“Gia Thần, cô ta chỉ coi anh là người giàu có để lợi dụng thôi.
Chúng ta là môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, tình cảm em dành cho anh không hề có bất kỳ toan tính nào.”
Cố Gia Thần dường như bị cô ta thuyết phục.
Anh bất ngờ tiến lên một bước, nhẹ nhàng vuốt má Mạnh Hàn.
“Em không phải luôn muốn ra biển chơi sao? Ngày mai chúng ta cùng đi đi.”
Mạnh Hàn ngay lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vậy em sẽ mượn du thuyền của bác họ, chúng ta đi câu cá được không?”
Cố Gia Thần nghĩ đến ông bác họ của Mạnh Hàn, một người quyền lực và giàu có.
Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để anh tiếp cận vị đó.
Sắp tốt nghiệp và chuẩn bị vào làm trong công ty gia đình, Cố Gia Thần hiểu rằng, mặc dù nhà họ Cố cũng có của cải, nhưng đồng thời trong gia tộc cũng có rất nhiều người tài giỏi.
Anh không muốn trở thành một công tử ăn chơi nhàn rỗi, chỉ sống dựa vào vài chục ngàn mỗi tháng mà không có sự nghiệp riêng.
Nếu có thể tạo quan hệ tốt với Mạnh gia, đó chắc chắn sẽ là lợi thế lớn.
Nghĩ vậy, giọng Cố Gia Thần trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Có bất tiện gì không?”
“Không đâu, bác họ của em siêu cấp có tiền, cũng cực kỳ hào phóng với các hậu bối! Tết năm ngoái, em đến chúc Tết, bác còn khen em nữa mà.”
Mạnh Hàn đầy tự tin và đắc ý.
Cô biết rõ rằng, một kẻ nghèo khổ và gian trá như Chu Hề Vụ, làm sao có thể cạnh tranh được với cô?
Cho dù tình cảm của Cố Gia Thần có nhạt dần, cô vẫn còn nhà họ Mạnh và ông bác họ quyền thế Mạnh Thiệu Nam làm chỗ dựa.
Cố Gia Thần hiểu rõ ai mới là lựa chọn tốt nhất cho tương lai của mình.
10.
Nhưng ngày hôm sau, khi Cố Gia Thần và đám bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để ra biển, họ chờ mãi vẫn không thấy Mạnh Hàn nhắn gì.
Cố Gia Thần bèn gọi điện.
Mãi lâu sau Mạnh Hàn mới nghe máy, giọng có vẻ không đúng, hình như nghèn nghẹn, như vừa khóc.
“Xin lỗi anh, Gia Thần, bác họ em hôm nay lại cần dùng du thuyền, chúng ta phải dời ngày mượn rồi.”
“Bác em không chỉ có mỗi một chiếc du thuyền mà.”
Mạnh Hàn ấp úng, không trả lời được.
Cố Gia Thần bật cười một tiếng: “Em lừa anh hả Mạnh Hàn, hóa ra ở trước mặt bác em, em cũng chẳng có tiếng nói gì.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Mạnh Hàn tức đến mức đập tan chiếc điện thoại.
Rõ ràng bác họ đã đồng ý cho cô mượn du thuyền, nhưng sau khi hỏi tên, đột nhiên đổi ý.
Thậm chí còn nhấn mạnh: “Trong đám hậu bối nhà họ Mạnh, ai mượn cũng được, chỉ trừ Mạnh Hàn.”
Chưa đầy ba phút, lời này đã lan khắp nhà họ Mạnh.
Cô mất hết thể diện, ba cô giận đến mức tát cô một cái.
Mấy chị em họ trong nhà thì âm thầm cười nhạo.
Mạnh Hàn không hiểu, tại sao bác họ lại nói như vậy.
Rõ ràng cô lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt hắn.
Cô nghĩ mãi, vắt óc mà không ra.
Rốt cuộc cô đã làm gì sai, khiến bác không hài lòng.
Cô không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy rằng vị thế của gia đình cô trong nhà họ Mạnh sẽ tụt dốc không phanh.
Ba mẹ cô vốn sống dựa vào bác họ.
Còn bây giờ, cô lặng yênkhông một tiếng động đắc tội với bác…
Mạnh Hàn úp mặt vào gối, càng nghĩ càng khóc không ngừng.
Cô phải làm sao để cứu vãn đây?
Điều tệ hơn nữa là, cô thậm chí còn không biết mình đã sai ở đâu.
11.
“Gia Thần, tôi có một ý hay này.”
Một người bạn thấy Cố Gia Thần buồn bực, chợt nghĩ ra một chuyện thú vị.
“Nhà Hề Vụ ở làng chài, ba cô ấy cũng có một chiếc thuyền, thường ra khơi đánh cá.”
“Hay là chúng ta đến làng cô ấy, đưa cho ba cô ấy ít tiền, thuê thuyền của họ thử xem?”
Thật ra những cậu ấm này thường xuyên thuê du thuyền ra biển.
Nhưng bạn bè của Cố Gia Thần biết tâm tư của anh, nên mới đề xuất kế hoạch này.
Câu cá chỉ là phụ, gặp được Chu Hề Vụ mới là điều quan trọng.
Cố Gia Thần cười khẩy: “Chiếc thuyền cũ kỹ của họ, cậu không sợ bị lật à?”
Nhưng cả nhóm vẫn kéo nhau đến làng chài.
Khi Cố Gia Thần nhìn thấy Chu Hề Vụ đang bận rộn trên chiếc thuyền cá.
Suýt chút nữa anh đen cả mặt.
Ở trường cô trông ngoan ngoãn, dịu dàng.
Giờ mặc bộ đồ lao động bẩn thỉu, tay cầm cây đinh ba xiên cá một cách chính xác.
Trông như một cô gái hoang dã chính hiệu.
“Chậc, đúng là hoang dã thật.”
“Có sức mạnh đấy chứ.”
“Gia Thần, cậu nói xem, nếu cô ấy phóng cái đinh ba về phía chúng ta, chẳng phải máu bắn tung tóe sao?”
Cố Gia Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn nhưng khỏe khoắn trên thuyền.
Anh mắng bạn mình: “Tao sẽ xiên mày trước.”
12.
Thực ra tôi đã sớm nhận ra Cố Gia Thần và đám bạn của anh ta.
Nhưng tôi chẳng hơi đâu mà bận tâm đến họ.
Mấy cậu ấm đó chỉ quen lui tới những hội quán xa hoa hay du thuyền sang chảnh.
Chắc rảnh rỗi mới mò đến cái làng chài nhỏ này để tìm chút vui vẻ.
Trước đây, vì Cố Gia Thần, tôi mới có liên hệ với họ.
Nhưng bây giờ, họ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi vừa cầm cây đinh ba bước xuống thuyền thì Cố Gia Thần gọi tôi lại.
Tôi cũng chẳng né tránh, ở làng này, tôi chẳng sợ bọn họ.
Cứ thế mà đi thẳng đến.
“Tìm tôi có việc gì?”
Cố Gia Thần nhìn tôi, rồi lại nhìn cây đinh ba trong tay tôi, cao hơn cả anh ta.
“Em bỏ nó xuống đi.”
Tôi càng siết chặt hơn: “Cái này dùng để xiên cá, anh sợ sao?”
Mặt Cố Gia Thần hơi cứng lại, bèn đổi chủ đề.
“Các người định thuê thuyền của nhà tôi?”
Tôi lắc đầu: “Không được, ba tôi phải ra khơi rồi.”
Cố Gia Thần lạnh mặt đưa ra một con số.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi hơi dao động.
Nhưng vẫn lắc đầu: “Không được, đám công nhân còn đang chờ.”
Cố Gia Thần lập tức nhân đôi con số.
Động tác lắc đầu của tôi liền chậm lại: “Tôi cũng phải kiếm tiền học nữa.”
Cố Gia Thần lại nhân đôi con số.
Tôi lập tức cười tươi: “Thành giao.”
“Chu Hề Vụ, em cũng đi cùng bọn anh đi.”
“Em rành thuyền của nhà mình, hơn nữa bọn anh câu được cá rồi, còn cần em nấu canh.”
Tôi vừa định lên tiếng, Cố Gia Thần đã nói tiếp: “Yên tâm, tiền tip sẽ rất hậu hĩnh.”
13.
Trong lúc bọn họ câu cá, tôi nằm dài trên boong tàu cho hải âu ăn, chẳng có gì để làm.
Đang lim dim dưới ánh nắng thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Mạnh Thiệu Nam.
Tôi lập tức bật dậy.
Tôi thích nói chuyện với Mạnh Thiệu Nam, hoặc gọi video, hoặc gửi những tin nhắn vớ vẩn.
Anh ấy rất kiên nhẫn, không bao giờ chê tôi nói chuyện nhạt nhẽo.
Cũng không chê tôi xuất thân hèn kém, hay đôi bàn tay thô ráp của tôi.
Anh còn khen tôi giỏi bắt cá, bơi cũng giỏi.
Nói chung trong mắt anh ấy, tôi dường như chỗ nào cũng tốt cả.
Đến mức giờ đây tôi tự tin hơn trước cả trăm lần.
“Anh Thiệu Nam, hôm nay em kiếm được nhiều tiền lắm.”
Vừa bắt máy, tôi lập tức bắt đầu ba hoa không ngừng.
“Không tệ, thương vụ này em làm rất khéo.”
“Ni Ni, em càng ngày càng tiến bộ đấy.”
Mạnh Thiệu Nam không tiếc lời khen tôi.
Tôi đắc ý nằm sấp trên tấm thảm, chân khua khua đầy phấn khích.
“Đúng không, giờ em chỉ cần phơi nắng, nấu chút canh, là có thể nhận được một khoản tiền tip lớn.”
“Nếu mỗi năm có vài lần thế này, em cũng có thể ung dung nằm dài mà sống.”
“Ni Ni.” Mạnh Thiệu Nam đột nhiên gọi tên thân mật của tôi.
“Sao vậy?”
“Chúng ta có phải đã một tuần không gặp rồi không?”
Tôi đếm ngón tay, cười: “Đúng là vậy!”
“Tối nay anh sẽ đến đón em.”
Tôi quay đầu nhìn đám người của Cố Gia Thần phía xa.
“Không biết họ có định câu đêm không nữa.”
Mạnh Thiệu Nam cười nhẹ: “Đừng lo, sẽ không đâu.”
“Thế thì được, anh đến đón em đi.”
“Được, anh đang bận chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
“Vâng.”
Tôi hơi tiếc nuối khi phải cúp máy.
Nhưng vừa cúp máy, một người bạn ngốc nghếch của Cố Gia Thần đột nhiên ngã xuống biển.
Tôi vội chạy tới, cùng mọi người ném phao cứu sinh cho cậu ta.
Cả chiếc xuồng cứu hộ buộc ở mạn thuyền cũng được thả xuống.
Nhưng cậu ta hoảng loạn giữa biển, chỉ biết quẫy đạp loạn xạ.
Chẳng mấy chốc, đã uống no nước biển và bị sóng đẩy xa dần.
Tôi thở dài bất lực, cởi bộ đồ làm việc ra.
“Chu Hề Vụ, em định làm gì vậy?”
Cố Gia Thần túm lấy tay tôi.
Tôi không hiểu: “Đi cứu người chứ còn làm gì.”
“Em đi?”
“Không thì ai? Các anh đi chắc?”
Tôi gạt tay anh ra, thấy người kia sắp bị sóng đánh ngất.
Không kịp đôi co, tôi thoát khỏi bộ đồ làm việc, nhảy qua lan can thuyền, lặn xuống biển.
14.
Cố Gia Thần cảm thấy, đó dường như là lần đầu tiên anh thật sự nhận ra Chu Hề Vụ.
Cô ấy giống như một chú cá nhỏ xinh đẹp lao vào biển cả.
Những con sóng gặp cô như đang chơi đùa với cô.
Cả bầy cá cũng thân thiện bơi quanh cô.
Bọn họ đứng bên thuyền, ai nấy đều im lặng, không ai nói thêm gì nữa.
Gió biển thổi vù vù, căng đầy cánh buồm.
Trên thế gian, dường như chỉ còn lại những âm thanh hỗn loạn đó.
Ánh mắt của Cố Gia Thần không thể rời khỏi cô.
Từng giây từng phút, anh đều không thể dời mắt.
Đôi cánh tay thon thả nhưng mạnh mẽ của cô rẽ nước, nhanh chóng bơi đến bên người rơi xuống biển.
Rõ ràng cô đã được huấn luyện bài bản.
Động tác cứu người thành thạo và chuẩn mực.
Chẳng mấy chốc, cô đã đẩy người đó đến chiếc xuồng cứu hộ.
Người kia bám vào xuồng, dần bình tĩnh lại.
Chu Hề Vụ giúp người đó leo lên xuồng, còn mình thì không lên.
Cô lại vui vẻ bơi thêm vài vòng dưới biển.
Thậm chí còn bắt được hai con cá nhỏ xinh đẹp.
Cô vẫy vẫy tay, khoe chiến lợi phẩm với họ, đôi mắt cười cong cong.
Mặt biển lấp lánh ánh sáng, nắng chiếu xuống như phủ vàng óng ánh.
Còn cô thì tắm mình trong những tia sáng đó, thậm chí còn rực rỡ hơn cả vàng.
Mái tóc cô ướt sũng, lộ ra vầng trán trơn láng.
Cố Gia Thần nhìn thấy vết sẹo hồng nhạt nơi khóe mắt của cô.
Tim anh bất giác nhói đau, như bị kim châm.
Anh dường như chợt hiểu ra điều gì đó.
Chu Hề Vụ chưa bao giờ là người thay thế.
Anh cũng chưa bao giờ xem cô là thế thân.
Con người thực sự của cô và Mạnh Hàn, hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Trước đây, cô ngoan ngoãn và nghe lời anh.
Không bao giờ để lộ những khía cạnh này của bản thân trước mặt anh.
Là vì khi đó, cô thật sự thích anh.
Vì vậy, cô giấu đi những điều cô nghĩ rằng anh sẽ không thích.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.