1.
Sau khi mẹ ta biết việc này, ôm ta còn đang trong tã lót, đến kinh thành cáo trạng cha ta bội tình bạc nghĩa, hại chết tổ phụ, lại bị coi là điêu dân phạt đánh ba mươi gậy, một trận đánh kia suýt chút nữa lấy mạng mẹ ta.
Mẹ ta cáo trạng không được, lại không cam lòng nên đành ở lại kinh thành.
Mẹ ta bày sạp mưu sinh, thì có tên côn đồ đến sạp quấy rối.
Mẹ ta trồng hoa màu mưu sinh, thì có kẻ trộm phá hoa màu.
Mẹ ta đến làm công cho nhà giàu, sẽ bị vu oan trộm đồ, bị đánh…
Một lần nghiêm trọng nhất, là năm ta năm tuổi bị cảm lạnh phát sốt, mẹ ta không có tiền bốc thuốc đành mang di vật tổ phụ để lại đi cầm lấy một lượng bạc chuẩn bị bốc thuốc cho ta, nhưng vừa ra khỏi cửa tiệm cầm đồ đã bị người cướp mất.
Một lượng bạc kia chính là mạng của ta, mẹ ta liều mạng đuổi theo, ở ngõ sau Liễu phủ nhìn thấy tên cướp đi vào Liễu phủ.
Một lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì không phải trùng hợp nữa, mẹ ta có ngốc cũng biết mấy năm nay đều là cha ta tra tấn chúng ta.
Lần đó ta nhớ rõ mẹ ta người đầy vết thương trở về, trên trán đều là máu, hơn nữa còn bị sưng tím, trong tay còn cầm một bao thuốc dính máu.
Mẹ ta nhìn ta nói: “Thuần Nhi, con nhất định phải leo lên cao, như vậy mới không bị người ta khinh thường!”
2.
Qua nhiều năm ta mới biết, mẹ ta ở cửa Liễu phủ dập đầu với Liễu Nguyên và phu nhân hắn hai trăm cái, mới cầu bọn họ trả lại một lượng bạc mua thuốc.
Cũng là sau lần đó, mẹ ta buông bỏ thể diện, mang theo ta vào thanh lâu Xuân Giang Nguyệt, bà muốn bán mình cho Xuân Giang Nguyệt, bà nói với tú bà Xuân Giang Nguyệt bà không cần tiền bạc, chỉ cầu một chén cơm để cho mẹ con sống sót.
Mẹ ta làm như vậy là bởi vì lúc trước bà làm công ở một gia đình giàu có, nghe người ta nói ông chủ Xuân Giang Nguyệt rất có bối cảnh, là hoàng thân quốc thích.
Bà cảm thấy Liễu Nguyên sẽ không dám chọc đến hoàng thân quốc thích.
Tú bà của Xuân Giang Nguyệt không cần mẹ ta, nhưng lại coi trọng ta chỉ mới năm tuổi, nhưng mẹ ta không đồng ý, cứng rắn quỳ ở cửa bảy ngày cuối cùng tú bà cũng gật đầu đồng ý.
Mẹ ta làm việc vặt ở hậu viện Xuân Giang Nguyệt, không cho ta vào Xuân Giang Nguyệt, ta khi còn bé không hiểu chuyện, thường xuyên len lén chạy vào Xuân Giang Nguyệt.
Nhìn những tỷ tỷ xinh đẹp kia chỉ cười đùa trò chuyện, những nam nhân kia đã cầm ngân phiếu điên cuồng yêu cầu những tỷ tỷ kia nhìn bọn họ.
Ta hâm mộ vô cùng, còn ở nhà tự mình trang điểm cho mình, học những lời nói và động tác của tỷ tỷ kia.
Bị mẹ ta phát hiện, bị đánh một trận, sau khi đánh xong bà ôm ta khóc rống, ta không đành lòng để mẹ ta thương tâm, từ đó không đến Xuân Giang Nguyệt nữa.
Năm ta mười sáu tuổi, Hoàng thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ, cưới nữ nhi của Liễu Nguyên Liễu Khanh Khanh làm hậu, lúc đó ta mới biết Liễu Nguyên đã trở thành thủ phụ đương triều, nhạc trượng chủ khảo của ông ta một đường nâng đỡ ông ta, đẩy ông ta lên vị trí này.
Ta ở trên đường nhìn Liễu Khanh Khanh mười dặm hồng trang gả cho Hoàng thượng, cực kì hâm mộ.
Buổi tối hôm đó ta làm xong cơm tối chờ mẹ ta trở về, nhưng đợi đến giờ Sửu tú bà Xuân Giang Nguyệt lại mang theo thi thể mẹ ta tới.
Bà ta nói mẹ ta đụng phải quý nhân, bị đánh chết……
Tin này như sấm sét giữa trời quang, làm cho ta sụp đổ.
Sau đó tú bà của Xuân Giang Nguyệt nói cho ta biết, Liễu Nguyên cùng phu nhân của ông ta ngày đó ra ngoài mua thức ăn nhìn thấy mẹ ta, cảm thấy xui xẻo liền tìm người giáo huấn một chút, chỉ là trận đánh kia quá mạnh khiến ta và mẹ ta âm dương cách biệt.
Tú bà Xuân Giang Nguyệt nhìn ta nói: “Cánh tay vặn không lại đùi, đừng ngu ngốc nữa, ở trong kinh không có quyền không thế, ngươi đấu không lại bọn họ đâu.”
Nói xong bà ta để lại cho ta mười lượng bạc rồi rời đi.
3.
Ta dùng mười lượng bạc làm tang sự cho mẹ ta, sau đó nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, cuối cùng ta quyết định báo thù.
Ta tìm được tú bà của Xuân Giang Nguyệt, hy vọng bà ta giúp ta vào cung.
Tú bà kia cũng là nhìn ta lớn lên, bà ta cân nhắc một hồi, sau đó bảo ta về nhà chờ.
Mười ngày sau, một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy đến trước cửa nhà ta, hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi: “Sợ chết không?”
Hắn lại hỏi: “Biết những gì?”
Ta nói: “Nắm lấy trái tim của một người đàn ông!”
Người kia cười to, lập tức rời đi. Lại qua mười ngày, ta quả nhiên được vào cung.
Thân phận của ta là con gái huyện lệnh Tùng Giang, hiện giờ ta tên là Chu Thuần Nhi, trở thành Chu tài nhân của Hoàng thượng, vào ở Cảnh Phúc cung, lúc này đây cùng ta vào cung còn có mấy tài nhân khác.
Ngày đầu tiên vào cung, một tiểu thái giám lặng lẽ nói với ta một câu: “Chủ tử nói ngươi trong vòng mười ngày phải được thị tẩm, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi…”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, ta biết đây là người sau lưng Xuân Giang Nguyệt thăm dò, xem ta có bản lĩnh hay không, có đáng để hắn hỗ trợ đối phó với Liễu Nguyên hay không.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa vốn tưởng rằng thị tẩm là chuyện rất đơn giản, nhưng đợi vào cung năm ngày ta mới biết là ta nghĩ đơn giản.
Năm ngày nay đừng nói thị tẩm, cho dù mặt của Hoàng thượng ta cũng chưa từng thấy qua, thậm chí bởi vì vị trí thấp, ta cũng không có tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh nữa kìa.
Tuy nhiên năm ngày nay ta ngược lại là nghe rất nhiều về tin đồn của Liễu Khanh Khanh, nghe nói Liễu Khanh Khanh này trở thành Hoàng hậu mới một tháng đã đánh chết vài cung nữ trong cung nàng ta, đơn giản là vì Hoàng thượng nhìn các cung nữ này nhiều hơn một cái.
Mặt khác còn có Lương phi bị nàng ta phạt quỳ gối ở ngự hoa viên ba canh giờ, đơn giản là vì Lương phi được thị tẩm nhiều hơn một lần so với nàng ta…
Người trong cung giận mà không dám nói gì, bởi vì phụ thân Liễu Khanh Khanh, Liễu Nguyên là thủ phụ, đứng đầu văn thần, hơn nữa ngoại tổ của Liễu Khanh Khanh là tiền thủ phụ, tuy rằng đã cáo lão nhưng môn sinh trải rộng triều dã, ai dám chọc vào?
Đối với việc này ta rất vui vẻ, từ Liễu Khanh Khanh có thể thấy được Liễu gia sẽ đi không xa, muốn diệt vong tất phải khiến cho bọn họ điên cuồng.
4.
Ngày thứ tám Hoàng thượng vẫn không có ý cho những tài nhân mới vào cung như chúng ta thị tẩm, ta biết ta phải nghĩ cách.
Buổi tối trong cung có người bắt đầu lén truyền tin, Chu tài nhân của Cảnh Phúc cung vô cùng ái mộ Hoàng Thượng, ngay cả buổi tối ngủ nói mớ đều gọi Hoàng Thượng.
Lời này rất nhanh cũng đã truyền tới Vị Ương cung của Liễu Khanh Khanh.
Ngày thứ chín cung nữ Vị Ương cung bảo những tài nhân mới tiến cung đến Vị Ương cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Cung nữ kia ở cửa cung của ta vênh váo tự đắc phân phó, trong mắt mang theo vui sướng khi người gặp họa, ta cúi đầu, làm bộ run sợ.
Ta đi theo một đám tài nhân ở phía sau cung nữ đi tới Vị Ương cung, những tài nhân khác cách ta rất xa, các nàng đều cảm thấy ta chết chắc rồi.
Tiến vào Vị Ương cung, những phi tần địa vị thấp như chúng ta xếp ở phía sau cùng, kéo căng thân thể chờ phi tần phía trước thỉnh an Hoàng hậu xong mới có thể đến lượt chúng ta.
Đợi chừng một canh giờ, toàn thân chúng ta đau nhức, rốt cục cũng phiên chúng ta đi vào thỉnh an.
Liễu Khanh Khanh ngồi ở chính giữa, bị mọi người vây quanh, có vẻ đoan trang quý phái dị thường, chỉ là trong hai mắt mang theo lệ sắc, làm cho người ta sợ hãi.
“Hoàng hậu nương nương vạn an…”
Ta tiến lên hành lễ. Liễu Khanh Khanh mí mắt cũng không thèm nhấc lên, quản sự ma ma bên cạnh nàng ta mở miệng: “Quy củ của Chu tài nhân là do ai dạy? Không ra thể thống như thế, người đâu, dạy dỗ nàng ta cho tốt vào.”
Ta làm bộ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. Lúc này những phi tần kia che miệng cười trộm.
Một ma ma cầm thước tiến lên: “Thỉnh tài nhân hành lễ một lần nữa!”
Ta tựa như chim nhỏ sợ hãi chậm rãi đứng dậy, lần nữa hành lễ.
“Chát… ”
Cây thước đánh thẳng vào đầu gối của ta phát ra thanh âm trong trẻo.
“Đầu gối cong chưa đủ, làm lại… ” Ma ma kia lạnh lùng nói.
Nước mắt của ta rơi lộp bộp, dáng vẻ nhu nhược.
“Chát… ”
Cây thước lần nữa đánh vào đùi ta.
“Tay không buông lỏng, làm lại… ” Ma ma tiếp tục nói.
Từng tiếng lại đến, từng tiếng đánh, cộng thêm bộ dáng lê hoa đái vũ của ta, làm cho ta thoạt nhìn cực kì đáng thương.
Ta quỳ trên mặt đất: “Hoàng hậu nương nương tha mạng…”
Lời này của ta nhất định sẽ kích thích đến Liễu Khanh Khanh, chỉ có kích thích đến Liễu Khanh Khanh nàng ta mới có thể càng thêm hận ta, vậy kết cục của ta cũng tất nhiên sẽ rất thảm, cũng chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội để cho vị kia nhìn thấy.
5.
Quả nhiên lời nói của ta đã kích thích Liễu Khanh Khanh, nàng ta trực tiếp đứng dậy, cầm lấy thước của ma ma đánh ta.
“Một huyện lệnh chi nữ nho nhỏ còn dám mơ tưởng đến Hoàng Thượng, cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì…”
“Bổn cung hôm nay giáo huấn ngươi, để ngươi biết cái gì là an phận thủ thường…”
Thước đánh vào người của ta, những phi tần cùng tài nhân vây xem cũng không dám đứng ra, các nàng biết Hoàng Hậu nương nương đây là đang giet gà dọa khỉ.
Ta chịu đựng đau nhức, cảm giác đã đến lúc, sau đó cảm thấy lòng ngực đau thắt, ta khẽ mỉm cười, đến phiên ta ra chiêu.
Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
Mọi người sợ tới mức cả người run rẩy, Liễu Khanh Khanh cũng ngây ngẩn cả người, có một tiểu tài nhân run rẩy chỉ vào máu đen trên mặt đất nói: “Chu tài nhân đây là trúng độc sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Khanh Khanh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.