Thái tử điện hạ sợ người khác phát hiện ra sự mờ ám của cái bụng ta nên không để ý đến thân phận, trước mặt bao người lại cưng chiều ta – một Lương Đệ– đến mức này.
Khi chúng ta đang thân mật uống tổ yến, Lục hoàng tử hùng hổ xông vào.
Hắn không thèm nhìn mọi người trong phòng, mà quỳ xuống thật mạnh trước mặt Hoàng thượng.
“Hoàng a mã, nhi thần may mắn không làm nhục mệnh. Trước khi đi, người đã hứa với nhi thần rằng sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của nhi thần khi trở về.
“Nhi thần cầu xin người hạ chỉ, ban nhị tiểu thư của Định Viễn Hầu phủ – Cố Tuế An – cho nhi thần làm trắc phi, cùng chính thất nhập phủ trong cùng một ngày.”
Giọng của Lục hoàng tử đầy sự tự tin và mãn nguyện.
Nhưng không ngờ sau khi hắn nói xong, xung quanh lại im lặng đến mức đáng sợ.
Hoàng thượng ngồi thẳng người, chén trà trên tay liền hất thẳng xuống trước mặt Lục hoàng tử.
“Nghiệt súc, đi Giang Nam hai tháng, trở về lại dám nhòm ngó đại tẩu của mình?”
Lời vừa dứt, sắc mặt phóng khoáng của Lục hoàng tử lập tức tối sầm: “Đại tẩu?”
Thái tử điện hạ từ tốn dùng khăn tay lau miệng cho ta: “Sao? Lục đệ không biết, Cố Lương Đệ đã gả vào phủ Thái tử, còn có thai được hai tháng rồi sao?”
Lúc này, Lục hoàng tử mới để ý đến ta, người đang ngồi bên cạnh Thái tử.
Tay hắn siết chặt thành nắm đấm, trong ánh mắt bừng bừng lửa giận: “Cũng chưa chúc mừng Thái tử ca ca, lại thêm một mỹ nhân.”
Hoàng thượng quả thực rất cưng chiều Lục hoàng tử, đích ấu tử này. Thấy hắn chúc mừng Thái tử mà sắc mặt vẫn không vui, Hoàng thượng liền hạ chỉ ban vị tài nữ số một của kinh thành – Liễu Như Yên – cho hắn làm trắc phi, cùng chính thất đại hôn vào cùng một ngày.
Trong yến tiệc, bầu không khí vui vẻ, ai ai cũng chúc mừng Liễu gia. Nhân lúc hỗn loạn, ta lén lút rời khỏi cung điện, tìm đến những tảng đá sau giả sơn để ngồi cho cá chép ăn.
Cá chép vì tranh giành một ít mồi mà ào ào bơi tới. Ta vung tay, ném mồi qua bên trái một chút, bên phải một chút.
Thật vui vẻ khi trêu đùa chúng.
Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên, khiến ta giật mình đánh rơi cả nắm thức ăn xuống hồ.
“Gan ngươi lớn thật, dám dùng con của ta để giả làm cốt nhục của Thái tử ca ca.”
Là Lục hoàng tử.
4
Ta quỳ thẳng người xuống đất, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: “Nếu chuyện giữa chúng ta bị phơi bày, ta chỉ có con đường chết. Lục lang, chàng thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Đáy mắt Lục hoàng tử bốc hỏa: “Lão tử vì muốn sớm trở về để xin chỉ cưới ngươi, mỗi ngày chỉ ngủ ba canh giờ. Trên đường về, ta đã đuổi đến chết năm con ngựa, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì.
“Vậy mà ngươi, quay đầu lại, ôm bụng mang cốt nhục của ta gả cho Thái tử?”
Nước mắt ta lập tức tuôn trào.
“Đây là đứa con của ta và Thái tử điện hạ. Nếu Lục lang thực sự thương tiếc ta, xin đừng nhắc lại chuyện tình năm xưa nữa.”
Nước mắt ta rơi lã chã như những viên trân châu, ánh mắt mong mỏi nhìn hắn, hình ảnh này ta đã tập luyện trước gương vô số lần, đảm bảo mỗi giọt nước mắt đều chạm đến đáy lòng tên nam nhân đáng ghét này.
Quả nhiên, Lục hoàng tử bối rối: “Ngươi đúng là vô lý! Ta bôn ba trở về, ngươi lại gả cho kẻ khác, giờ còn khóc lóc.
“Thái tử ca ca bị thương chỗ hiểm trên chiến trường, với tình trạng của hắn, làm sao có thể có con? Ngươi gả vào hai tháng, bụng cũng mang thai hai tháng, còn dám nói không phải là đứa con đêm ta rời đi để lại?”
Ta thầm kinh hãi trước tâm cơ của Lục hoàng tử.
Ở kinh thành, hắn luôn tỏ ra là người ngay thẳng, thẳng thắn, nhưng nếu hắn thực sự ngốc nghếch thì làm sao biết được bí mật mà Thái tử điện hạ đã cố tình giấu kín?
Những người quyền quý này, mỗi người đều không phải dạng vừa.
Nhưng hiện tại, Lục hoàng tử vẫn còn có giá trị với ta.
Ta bĩu môi, tựa đầu vào ngực hắn: “Xin lỗi chàng, là phụ thân và đích mẫu đã buộc ta lên kiệu hoa, tử sĩ do Thái tử sắp xếp khí lực lớn, người lại hung hăng, ta không thể đợi chàng trở về.
“Thậm chí ngay cả đứa con của chúng ta, cũng suýt nữa không giữ được.”
Lục hoàng tử ngây người một lúc lâu, miệng lẩm bẩm: “Con, ta biết đó là con của chúng ta mà.”
Hắn cẩn thận đặt tay lên bụng ta: “Con ngoan, con phải mạnh mẽ, nhất định phải là một nam hài.”
Ta oán trách nhéo nhéo lỗ tai của hắn: “Nó còn nhỏ, nó biết gì chứ? Hơn nữa, nữ hài thì sao, nữ hài chẳng lẽ không tốt?”
Lục hoàng tử đẩy ta vào tảng đá của giả sơn, tay giữ lấy đầu ta và bắt đầu hôn, không hề quan tâm đến gì cả.
Vẫn bá đạo như xưa.
Ta không kháng cự, thậm chí còn trêu chọc hắn một hồi. Đến khi hắn đang trong giây phút cao trào nhất, ta bất ngờ rút lui: “Thai tượng không ổn.”
Khi hắn vẫn chưa thỏa mãn, ta nhẹ nhàng thoát khỏi, quay lại buổi yến tiệc, Thái tử đang cung kính tiễn Hoàng thượng và Hoàng hậu trở về.
Tỷ tỷ trợn mắt nhìn ta, như thể muốn nuốt chửng ta.
“Không ngờ ngươi, cái đồ tiện nhân này, lại dây dưa không rõ với Lục hoàng tử. Ta cảnh cáo ngươi, hãy ngoan ngoãn đợi yến tiệc kết thúc, nếu làm mất mặt điện hạ, về phủ ngươi sẽ không yên với ta đâu.”
Ta lười biếng giải thích, chỉ cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe mắng.
Trong ánh mắt mờ mờ, ta vẫn cảm nhận được vài ánh nhìn nóng rực đang dõi theo mình.
Màn trình diễn trong cung yến này không phải là vô ích, chẳng bao lâu sau, Thái tử điện hạ bị Hoàng thượng chỉ định đi tiêu diệt thổ phỉ.
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, thái tử thân phận quý trọng, những việc nguy hiểm như vậy thường không giao cho thái tử.
Sắc mặt tỷ tỷ đầy u ám: “Điện hạ, năm đó ngài cửu tử nhất sinh trở về từ chiến trường, Hoàng thượng chẳng phải đã hứa sẽ không bao giờ để ngài mạo hiểm nữa sao?”
Thái tử khẽ ho một tiếng: “Ta cũng rất buồn bực, hai người xưa nay luôn đối đầu là Thái phó và Đại tướng quân, hôm nay lại đồng lòng nhất trí, bắt ta phải đi tiêu diệt thổ phỉ.
“Buồn cười hơn nữa là Lục đệ, vốn chẳng bao giờ hứng thú với chính sự, hôm nay cũng góp lời, trước mặt văn võ bá quan, ta chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hiện tại trong phủ quan trọng nhất chính là cái bụng của Cố Tuế An, Kỷ Kỷ, mỗi bước đi của chúng ta đều như đang bước trên lưỡi dao, cái bụng này, nhất định phải bảo vệ cho tốt.”
Ánh mắt đầy căm phẫn của tỷ tỷ lướt qua mặt ta, rồi nàng nặng nề gật đầu.
5
Sau khi Thái tử rời kinh, tỷ tỷ vì lo lắng mà ngày ngày đến chùa cầu nguyện.
Ta nhân cơ hội lén trốn ra ngoài, đến căn phòng trên lầu của tửu lâu nơi Lục hoàng tử từng ép buộc ta.
Ta biết đây là sản nghiệp của Lục hoàng tử.
Quả nhiên, chưa đầy một canh giờ sau, Lục hoàng tử đã đến.
Vừa đóng cửa lại, hắn lập tức ôm chầm lấy ta.
“Tiểu yêu tinh, ta đã tốn bao công sức để đẩy Thái tử ra ngoài, cuối cùng cũng không uổng phí. Nàng, cái đồ vô lương tâm, cuối cùng cũng nhớ đến ta.”
Ta dựa vào hắn, đôi mắt rưng rưng kể về việc ta không muốn lên kiệu hoa, và trong bụng đã có cốt nhục của hắn, nhưng vẫn bị phụ thân ép buộc phải lên kiệu.
“Lục lang, tất cả là tại phụ thân nhẫn tâm của ta, nếu không, giờ này ta cùng với chàng và con của chúng ta, một nhà đoàn tụ, đâu đến nỗi khó khăn như vậy.”
Nhìn thấy sắc mặt Lục hoàng tử tối sầm lại, ta liền nép vào lòng hắn: “Cũng may, thân thể Thái tử không được, đợi khi đứa bé của chúng ta ra đời, ta có thể mãi mãi ở bên cạnh Lục lang.
“Lục lang, chàng nói xem, con của chúng ta, sau này chẳng phải sẽ là người tôn quý nhất thiên hạ sao?
“Đợi đến ngày đứa bé bước lên ngôi cao, ta sẽ trở về bên cạnh chàng, dù chỉ làm một tỳ nữ rửa chân, chỉ cần được ở bên chàng mãi mãi, ta cũng thấy mãn nguyện rồi.”
Lục hoàng tử vội vã ôm ta ngồi lên đùi hắn, tay không ngừng vuốt ve khắp người ta, đầu dụi vào cổ ta: “Nàng, đúng là yêu tinh khiến người ta phát điên.”
…
Ba ngày sau khi từ tửu lâu trở về phủ, chuyện tham ô nhận hối lộ, gian lận khoa cử, bất kính với thánh thượng của Cố gia đã bị phanh phui.
Cữu cữu của Lục hoàng tử, An Quốc công, quỳ sụp đầu cầu xin Hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc.
Dù tỷ tỷ có quỳ trước cung Khôn Ninh suốt ba ngày, nhưng tất cả thành viên trong Cố gia vẫn bị xử chém.
Ngày hành hình, ta lén đến xem.
Đích mẫu của ta, người từng không ngừng hành hạ ta, giờ đây bị trói như gia súc, bị ép đầu xuống trước lưỡi đao.
Phụ thân lạnh lùng vô tình, giờ đây nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa gào rằng con gái ông là Thái tử phi, còn ông là quốc trượng tương lai.
Còn vị huynh trưởng từng muốn dâng ta làm thiếp cho cấp trên, người từng có vẻ ngoài thanh nhã, giờ đây lại sợ đến mức đái ra quần.
Xung quanh dân chúng bàn tán không ngớt, còn ta chỉ chăm chăm nhìn lên pháp trường “Rắc”, một cái đầu tròn lăn lông lốc đến chân ta, đôi mắt mở trừng trừng không nhắm lại được.
6
Khi ta dừng chân nghỉ tại một quán sủi cảo, Lý Phi – chất tử của đích mẫu, người đã bám theo ta suốt – nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận.
“Sao ngươi có thể trơ mắt nhìn cô mẫu của ta cùng gia đình bị giết chứ?”
Ta khẽ cười nhạt: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Hắn cau mày: “Ngươi đã có thai, chỉ cần ngươi bụng mang dạ chửa quỳ trước cung điện như đại biểu tỷ thì chắc chắn sẽ cứu được họ.”
Ta ngắt lời hắn: “Dựa vào cái gì?
“Dựa vào đâu ta phải cứu bọn họ?
“Vì những năm tháng bị bọn họ hành hạ sao?”
Lý Phi không thể tin nổi, lắc đầu: “Ngươi không phải là An An của ta. An An của ta trước kia lương thiện, đến cả con kiến cũng không nỡ giết. Ngươi không phải là An An của ta.”
Ta bật cười lạnh, tiến sát vào mặt hắn: “Nếu ta còn lương thiện, thì cỏ trên mộ ta đã cao ba thước rồi.”
Lý Phi tức giận đẩy mạnh ta một cái.
Ta đã đoán trước được, vốn dĩ có thể tránh, nhưng lại thuận theo lực đẩy của hắn mà ngã thẳng xuống đất.
Gói máu gà đã giấu trong tay áo bị ta khéo léo bóp vỡ, khiến máu loang ra chiếc váy.
Lý Phi sợ đến nỗi lập tức ngồi bệt xuống đất.
“Ta không dùng sức, không, không phải ta…”
Khi Lý Phi bị đám thị vệ tuần tra bắt đi, mẫu thân hắn – đại tẩu của đích mẫu– gào khóc quỳ trước mặt ta.
“Cầu xin Lương Đệ khai ân, xin hãy nể tình hai nhà chúng ta là thân thích.”
Ta cong môi cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Phu nhân nói chuyện thật ngây thơ. Hai nhà chúng ta có tình thân gì sao?
“Phu nhân nói đến cái tình thân ấy, không lẽ là việc phu nhân xúi giục đích mẫu bắt ta giặt quần áo vào mùa đông, ép ta ở chùa miếu đầy khói lửa vào mùa hè hay sao?
“Trước đây chúng ta còn có chút tình cảm, nhưng phu nhân đã không muốn giữ lại nó. Chính phu nhân đã xúi giục đại ca dâng ta cho một thượng quan sáu mươi tám tuổi làm thiếp.”
Ta phẩy tay một cái, nhìn Lý Phi bị lôi đi như một con chó chết, ánh mắt lạnh lùng.
Mẫu thân của Lý Phi nhìn ta với ánh mắt đầy căm thù.
“Cố Tuế An, ta thề, ngươi sẽ phải trả giá.”
Ta gọi thêm một bát sủi cảo nữa. Có lẽ vì đang mang thai, nên ăn nhiều hơn trước kia.
Còn về cái giá phải trả ư?
Ta chờ đấy!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.