1.
“Ở đây có loại cổ nào khiến nữ nhân không thể mang thai không?”
Nam tử trước mắt đeo mặt nạ Chung Quỳ, giọng nói cố ý đè thấp.
“Không làm tổn hại thân thể nữ nhân, chỉ cần khiến nàng không thể thụ thai là được.”
Hắn nửa quỳ trước quầy hàng của ta, lưng thẳng tắp, khí độ bất phàm.
Ta ngơ ngẩn chớp mắt vài cái.
Mặc dù nam tử khoác áo choàng đen, lại mang mặt nạ che kín.
Nhưng ta vẫn nhận ra ngay, người này chính là phu quân của ta, Tạ Thời An.
Hắn chẳng phải nên đang ở thư viện đọc sách sao, vì sao lại xuất hiện ở Quỷ thị này?
Thấy ta không trả lời, Tạ Thời An có chút thất vọng:
“Không có sao?”
“Nghe đồn ở quỷ thị, cổ trùng của cô nương là lợi hại nhất.”
Ta cố nén nghi hoặc trong lòng, khẽ gật đầu:
“Có.”
“Ngươi muốn nữ nhân ấy cả đời không thể sinh con, hay chỉ vài năm?”
Tạ Thời An thoáng sửng sốt, do dự hồi lâu mới thấp giọng đáp:
“Cả đời không thể sinh con.”
“Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm tổn hại thân thể nàng.”
Hắn mua loại cổ trùng âm độc này để làm gì? Hay là mua giúp bằng hữu?
Chúng ta phu thê hai năm, luôn luôn tâm đầu ý hợp.
Đây là lần đầu tiên ta phát hiện bản thân hình như chưa từng thật sự hiểu Tạ Thời An.
“Ngươi có bát tự của nữ nhân đó không?”
Tạ Thời An khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta dò xét.
Nhờ có dịch dung cổ, ta không lo bị hắn nhận ra.
“Hạ cổ, còn cần đến bát tự sao?”
2.
Nuôi cổ là bí pháp của người Miêu Cương, truyền từ đời này sang đời khác.
Tạ Thời An là người Trường An chính gốc, dĩ nhiên không thể hiểu được những bí ẩn trong đó.
Vậy nên ta chẳng chút kiêng dè, thản nhiên bịa ra:
“Y thuật và cổ thuật vốn không tách rời.”
“Ở đây ta có loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai, loại vừa nuôi xong cũng có, mà loại nuôi lâu năm cũng có.”
“Nhưng cổ trùng nuôi lâu năm thì dược tính cực kỳ bá đạo.”
“Ta cần biết tình trạng thân thể của nữ nhân đó để hạ cổ đúng cách.”
“Nếu nữ nhân ấy thân thể suy nhược nhiều bệnh, cổ trùng hạ nặng, tất sẽ làm tổn thương cơ thể nàng.”
Tạ Thời An bị thuyết phục, vội vàng ngắt lời ta:
“Vạn vạn không thể làm tổn hại thân thể nàng!”
“Nàng sinh vào năm Giáp Tý, tháng Ất Hợi, ngày Quý Mùi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, thân thể vốn rất khỏe mạnh, có thể xem là cường kiện.”
Giáp Tý, Ất Hợi, Quý Mùi.
Đó là bát tự của ta.
Cổ trùng này, hóa ra hắn muốn dùng để đối phó ta!
Người Hán rất coi trọng truyền thừa, lấy tam cương ngũ thường làm trọng, trong ba điều bất hiếu thì không con là lớn nhất.
Một nữ nhân nếu không có hài tử, ngay cả ngôi nhà đang ở cũng sẽ bị tộc nhân thu hồi.
Hơn nữa, mỗi khi chúng ta ân ái, hắn thường đặt tay lên bụng ta, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
“Vân Khê, nếu chúng ta có một đứa con thì tốt biết bao.”
“Nếu là nhi tử, ta sẽ dạy nó học hành chăm chỉ.”
“Nếu là nữ nhi, hy vọng con bé có thể thông minh, linh hoạt như nàng.”
Những lời này dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến ta nghi ngờ liệu bản thân có nhận nhầm người hay không.
Cho đến khi trước mặt ta xuất hiện một bàn tay trắng nõn như ngọc, trên tay cầm một chiếc túi lụa màu thiên thanh.
Đó là túi thơm ta đã tự tay làm tặng Tạ Thời An, trên đó thêu hai bụi trúc Tương Phi mà hắn yêu thích nhất.
“Chỗ bạc này đủ chưa?”
Trong túi thơm rơi ra hai thỏi bạc nguyên bảo, màu sắc tinh xảo, còn khắc họa tiết như ý.
Loại nguyên bảo này, mỗi thỏi đáng giá năm mươi lượng.
Tạ Thời An ngày thường nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra một trăm lượng bạc?
3.
Hắn theo học tại Bạch Lộ Thư Viện, mỗi năm học phí đã tốn hai mươi lượng bạc.
Thêm bút mực giấy nghiên, quần áo bốn mùa, gộp lại gần bốn mươi lượng.
Để tiết kiệm chi tiêu, ta trồng rau nuôi gà vịt trong nhà, thậm chí còn tính mua một con heo con.
Tạ Thời An thấy ta vất vả, thường mang sách về chép.
Nhưng chép sách, một năm lại có thể kiếm được bao nhiêu?
Bất đắc dĩ, ta đành lén lút đến Quỷ thị bán cổ trùng.
Người Hán xem cổ nữ là yêu nghiệt, cực kỳ kiêng kỵ.
Nếu bị phát hiện thân phận cổ nữ, e rằng ngay cả khoa cử của Tạ Thời An cũng không thể tham gia.
Ta nhìn chằm chằm vào bạc, Tạ Thời An tưởng ta chê ít, liền lấy thêm một túi bạc nữa.
“Hai trăm lượng, vẫn không đủ sao?”
Hai trăm lượng bạc, chính là chi tiêu của vợ chồng ta trong suốt năm năm trời.
Ta lạnh mặt nhận lấy bạc từ tay hắn, rồi đưa cho hắn một chiếc giỏ nhỏ bằng tre.
“Đây là Hàn Tàm cổ, ngươi đặt nó ở nơi râm mát nhất trong nhà.”
“Mỗi đêm giờ Tý, nó sẽ đẻ một quả trứng.”
“Ngâm trứng vào nước, cho nàng ấy uống liên tục ba ngày.”
“Sau khi Hàn Tàm cổ đẻ trứng ba ngày, nó sẽ tự chết. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần thiêu nó đi là được.”
“Hàn Tàm cổ dược tính mạnh, nữ nhân dùng xong, cả đời không thể mang thai. Ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng đến lúc ấy lại tìm ta giải cổ.”
“Hàn Tàm cổ, không có cách giải.”
Tạ Thời An siết chặt chiếc giỏ, đến nỗi những đường gân xanh nổi hẳn lên trên mu bàn tay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrước đây, ta từng nghĩ hắn có đôi tay rất đẹp.
Xương ngón tay rõ ràng, thon dài thanh tú.
Nhưng lúc này nhìn những đường gân xanh đó, ta lại thấy chúng như những con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể bật lên cắn ta một nhát.
Tạ Thời An bỏ lại bạc, ôm chiếc giỏ trong lòng, bước vội rời đi.
Khi đứng lên, hắn không quên cẩn thận chỉnh lại áo choàng và mặt nạ, sợ bị người khác nhận ra.
Ta ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ không muốn trở về nhà.
Ta sợ, sợ khi về đến nhà sẽ nhìn thấy chiếc giỏ đó.
4.
Quỷ thị mỗi ngày giờ Tý mở, giờ Mão đóng.
Ta xách một giỏ rau xanh đi về, từ xa đã thấy cửa nhà khép hờ.
Tạ Thời An mặc áo dài màu tre xanh, đã bạc màu vì giặt nhiều, đang cầm chổi quét sân.
Thấy ta, hắn đứng thẳng dậy, trên mặt đầy ý cười, như đóa đào vừa nở vào tháng ba đầu xuân.
“Nương tử, nàng về rồi.”
“Sao lại ra ruộng rau sớm thế? Giờ trời lạnh, sương buổi sáng nặng, cẩn thận cảm lạnh.”
Hắn bước nhanh về phía ta, một tay cầm lấy giỏ rau, tay kia nắm chặt bàn tay ta.
“Tay lạnh thế này, chắc bị cóng rồi phải không? Mau vào nhà sưởi ấm, ta vừa nấu canh lê treo mà nàng thích nhất.”
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn.
Đây mới là Tạ Thời An mà ta quen thuộc, phu quân của ta.
Các cô nương người Miêu như ta, đến năm mười sáu tuổi phải xuất môn du ngoạn, tìm kiếm cổ trùng.
Năm ấy, tại Xuyên Tây, ta gặp Tạ Thời An đang du học.
Hắn cùng vài đồng môn leo núi, chẳng ngờ gặp phải tai nạn.
Sau khi ta cứu hắn, Tạ Thời An liền như cái đuôi nhỏ, ngày ngày đi theo sau ta.
Ta đến đâu, hắn đến đó.
Về sau, chúng ta lấy trời làm mai, lấy đất làm chứng, bái đường trong một ngôi miếu nhỏ hoang phế.
Người Miêu thành thân không cầu kỳ như người Hán, ai nhìn trúng ai, yêu thương ai, thì có thể kết duyên với người ấy.
Không cần tam môi lục sính, cũng chẳng cần kiệu tám người khiêng, chỉ cần một tấm chân tình.
Tạ Thời An nói hắn không cha không mẹ, lớn lên nhờ tộc nhân nuôi dưỡng.
Ta theo hắn đến Trường An, sống ở một ngôi làng nhỏ ngoài thành không xa.
Hắn bảo, đợi khi hắn đỗ tú tài, sẽ dẫn ta về nhận tổ quy tông.
Tính toán thời gian, còn bảy ngày nữa là hắn phải đi thi.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tạ Thời An âu yếm gõ nhẹ lên mũi ta, ánh mắt chan chứa dịu dàng không thể tan chảy: “Có phải là mệt rồi không?”
5.
Hắn ân cần kéo ta vào nhà, ép ta ngồi xuống ghế, sau đó mang đến một bát sứ trắng.
Thịt lê mềm mại, trắng ngần, tỏa ra mùi hương thanh khiết đặc trưng của lê.
Nhưng thoảng trong đó, lại có một mùi tanh rất khó nhận ra.
Đó chính là mùi của Hàn Tàm cổ.
“Vân Khê, mau uống khi còn nóng.”
“Đây là ta đặc biệt học từ Trần đại nương nhà bên, không biết hương vị có vừa miệng không.”
Trong ánh mắt mong đợi xen lẫn căng thẳng của hắn, ta bưng bát lên, uống một ngụm lớn:
“Ngon lắm, vừa thơm vừa ngọt.”
Tạ Thời An nhìn nửa bát canh còn lại, ánh mắt trở nên phức tạp, rồi đột ngột giật lấy bát từ tay ta: “Có phải hơi nguội rồi không?”
“Để ta hâm nóng lại cho nàng.”
Hắn ôm bát canh, bước nhanh về phía nhà bếp, bóng lưng cao lớn bỗng lộ ra vẻ lúng túng.
Tạ Thời An học tại thư viện, cứ mỗi mười ngày sẽ được nghỉ hai ngày.
Nhưng lần này, hắn ở nhà tròn ba ngày.
Ta cũng uống canh lê suốt ba hôm.
Trước khi đi, Tạ Thời An khẽ vuốt ve mặt ta, thở dài nhẹ giọng:
“Vân Khê, ta phải đi thi rồi.”
“Nàng ở nhà ngoan ngoãn, chờ tin tốt của ta.”
“Đợi ta đỗ tú tài, nàng chính là tú tài nương tử!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào cổng viện, nhìn theo hắn từng bước ngoảnh đầu rời đi.
Ba ngày nay, ta không có đêm nào chợp mắt.
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc Tạ Thời An làm vậy vì lý do gì?
Cho đến nửa tháng sau, trước cổng nhà ta xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa, tinh tế.
Một cô nương y phục lộng lẫy, dung mạo kiều diễm, được nha hoàn dìu bước xuống, lạnh lùng đánh giá ta:
“Ngươi chính là ngoại thất của phu quân ta, Giang Vân Khê?”
Ta ngơ ngác nhìn nàng: “Phu quân của ngươi là ai?”
Cô nương kia bật cười nhạt, hất tay nha hoàn ra, nắm lấy cằm ta:
“Còn giả vờ cái gì?!”
“Phu quân của ta là Tam công tử của Tạ phủ, Tạ Thời An.”
6.
Nữ nhân sang trọng đó tên là Diệp Uyển Thanh, là con gái của Hộ bộ Thị lang.
Tạ Thời An trong lời nàng nói, hóa ra chính là tam thiếu gia của Tạ Hầu gia.
Cả hai đều là người quyền quý, thiên chi kiêu tử, thật sự môn đăng hộ đối.
Trên búi tóc nàng cài một viên đông châu to bằng mắt rồng, ánh sáng chói lòa khiến mắt ta cay xè, lòng ngực âm ỉ đau đớn.
Bên cạnh Diệp Uyển Thanh là một nha hoàn nhỏ nhắn.
Nàng ta mặc váy thạch lựu màu đỏ thẫm, trên cổ tay đeo vòng vàng khảm hồng ngọc.
Ánh mắt nha hoàn đầy vẻ khinh bỉ, từ đỉnh đầu ta quét xuống chân, cuối cùng dừng lại trên chiếc vòng bạc ta đeo:
“Phụt~”
Nha hoàn che miệng cười, tiếng cười rõ ràng đầy giễu cợt:
“Phu nhân, nô tỳ đã nói mà, người quá lo xa rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.